Edit: Pink Kiêu Sa
Beta:
“cô thật không biết xấu hổ!” Chu Tiểu Kiều cực kỳ tức giận, “đã làm ra chuyện như thế, còn không chịu rời khỏi anh ấy, cô mang đến cho anh ấy bao nhiêu tổn thất về danh dự, cô phải biết chứ?”
“Chú ý hình tượng! Chu tiểu thư.” Mặc Thiên Trần chỉ về phía mấy người khác trong quán đang nhìn Chu Tiểu Kiều, cô cười nhạt, “Nếu tôi rời khỏi anh ấy, là giúp cô rồi! Tôi không làm sai nữa đâu!”
“cô căn bản không xứng với anh ấy!” Chu Tiểu Kiều chống hai tay lên bàn.
“Nếu cô quỳ gối cạnh chân tôi cầu xin tôi, tôi sẽ niệm tình trước mắt Như Khanh nói mấy câu, để anh ấy nhìn cô được một cái.” Mặc Thiên Trần giương môi cười, “Tôi cũng sẽ chiếu cố nói chỉ có cô mới xứng với anh ấy, sao hả?”
“cô nghĩ tôi sẽ tin chuyện ma quỷ này của cô sao?” Chu Tiểu Kiều bưng ly café tạt về phía Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần né không kịp, mắt thấy sẽ bị tạt rồi, thì một đôi bàn tay cầm ly café, dùng lực mạnh mẽ ném lại, café lập tức tạt về hướng ngược lại.
“Khanh…” Chu Tiểu Kiều thét lên.
Cúc Như Khanh buông ly ra, ôm lấy Mặc Thiên Trần, hai người cùng nhìn Chu Tiểu Kiều bị café tạt ước hết người, Chu Tiểu Kiều ném ly café, không còn mặt mũi nào trước tiếng cười vang của người xung quanh.
“Như Khanh, anh đến rồi à.” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh cười.
Cúc Như Khanh gật đầu, rồi quay sang nhìn Chu Tiểu Kiều, “không cần biết cô ở đây uy hiếp Trần, có bao nhiêu ý định với tôi, tôi cũng nói cho cô biết, đời này kiếp này, tôi chỉ cần một Trần. Lần này tạt lên người cô là café, lần sau, có khả năng, chính là máu của cô.”
Chu Tiểu Kiều nhìn anh, “Anh quá xem trọng mình rồi! Bảy năm trước tôi có thể không cần anh, thì bây giờ cũng vậy! không phải tôi không có anh thì không được, mà có một thứ, tôi nhất định phải lấy được.”
Đó là vật gì, thì cô ta không nói, đã xoay người đi ra ngoài. Chu Tiểu Kiều có sự kiêu ngạo của bản thân, cho dù giở thủ đoạn với Mặc Thiên Trần thế nào, thì có một thứ, cô ta vẫn cảm thấy cô ta chiếm thế thượng phong, là cô ta không cần Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần chưa từng gặp người phụ nữ nào lại tự dát vàng lên mặt mình như vậy, không nhịn được nói: “Nếu đã tự cho phép mình cao ngạo như vậy, thì cần gì cứ cầu cạnh Như Khanh như tên ăn xin tình yêu thế chứ!”
cô tức giận nhìn Chu Tiểu Kiều bỏ đi, sau đó nói với Cúc Như Khanh, “Sao cô ta lại làm ra vẻ như thế? Chuyện tình cảm có gì hay mà khoe khoang chứ.”
Cúc Như Khanh tức giận kéo cô ngồi xuống, “Bảy năm trước, Chu gia có thể nói là quan trường đắc ý, đông như trẩy hội, lúc đó cô ta là đại tiểu thư vạn người theo đuổi, tính tình sẽ tự nhiên khoe khoang thôi, đúng không?”
“Vậy thì sao? Tình cảm nam nữ là chuyện hai bên tự nguyện, hạnh phúc hay không hạnh phúc, vui vẻ hay sung sướng căn bản đâu cần ý kiến của người khác, cũng đâu phải địa vi cao bao nhiêu thì được quyết định. Dù sao em cũng không ưa cô ta hay ra vẻ vênh váo thị uy, giống kiểu đàn ông trên thế giới đều phải quỳ gối dưới cái váy màu thạch lựu của cô, mà không biết mình có yêu được ai hay không?” Mặc Thiên Trần vẫn còn bực mình.
Cúc Như Khanh gọi lại hai ly café, “Bảy năm trước, lúc đó anh chỉ lao vào công việc, lạnh nhạt với cô ta, nên khi cô ta đòi chia tay, anh cũng không níu kéo. Bây giờ cô ta kiêu ngạo thì là người nói chia tay trước, Trần nói xem đúng không?”
“Lạ thật, sao anh lại đề cao người khác, tự hạ uy phong mình rồi.” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “không giống tác phong của anh!”
“Vì sau đó anh gặp được Trần, chẳng lẽ không phải may mắn sao?” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.
Mặc Thiên Trần mím môi cười, đúng là may mắn, hai người dù đã cùng đi một đoạn đường rất xa rồi, nhưng thời gian kết hôn lại chưa đầy một năm!
Cúc Như Khanh nắm tay cô, “Trần, cả đời này, anh chỉ muốn em…”
Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Em cũng thế…”
“Em cũng là cái gì?” Anh thấy cô chỉ nói một nửa.
“Em cũng chỉ muốn anh.” Mặc Thiên Trần thẹn thùng, “Cho dù có bao nhiêu người đến phá chúng ta, em cũng sẽ không đổi ý mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Cúc Như Khanh cười, “Trần nghĩ được như vậy anh rất vui.”
Anh cứ nghĩ cô sẽ giận dỗi, không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, Cúc Như Khanh rất yên lòng, anh có thể dồn toàn lực đối phó Phí thị rồi.
Mặc Thiên Trần bây giờ lo nhất là Phí Cường Liệt, Nhâm Thần Phong và Chu Tiểu Kiều ba người liên thủ, Cúc Như Khanh tất nhiên nhìn ra được, “Đừng lo, anh đã bắt đầu thu lưới, từ năm mười lăm tuổi anh đã đối diện với mấy loại đấu tranh này, đã quen rồi.”
Mặc Thiên Trần thấy anh nói nhẹ như không, cảm thấy trong lòng nổi lên một tư vị khác, cô nắm chặt tay anh, “Nhưng em thương anh, đau lòng cho anh khi đó, cũng đau lòng cho anh bây giờ…”
Cúc Như Khanh kéo đầu của cô qua, không kiềm chế được hôn lên môi cô, “Thứ đàn ông muốn đối mặt, chính là chỗ này.”
cô vào bờ môi, anh lại nói giọng khàn khàn, “Đương nhiên, anh thích dáng vẻ Trần thương anh hơn.”
“Xấu quá!” cô đỏ mặt, “Lại ức hiếp em, anh là người xấu…”
Anh cười, “Phải rồi! Anh làm kẻ xấu xa cũng chỉ muốn ức hiếp em… Trần, có thích được anh ức hiếp không?”
“không nói với anh nữa!” Mặc Thiên Trần vội vàng chống nửa người lên ngực anh đứng dậy, “Khách hàng của em sắp đến rồi!”
“Trần vẫn chưa trả lời anh, có thích anh ức hiếp không?” Anh không thuận theo cô.
Mặc Thiên Trần hừ một tiếng, “Thích thì thế nào? không thích thì thế nào?”
“Nếu em không thích? Anh sẽ ức hiếp em đến khi nào em thích mới thôi.” Anh giả vờ kéo cô vào ngực.
“Anh bá đạo điều kiện!” cô lầu bầu.
Cúc Như Khanh cười, “Anh bá đạo với em…” Anh còn chưa cười, thấy Mặc Thiên Trần cầm tư liệu khách hàng trên tay, “Là khách hàng ở thành Tây?”
“Ừ! Lần trước em dẫn bọn họ đi xem xưởng rồi, lúc đó chỉ ký dự thảo, hôm nay sẽ xem xét sửa đổi mấy điều khoản rồi thông qua luôn.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Có gì không được à?”
Cúc Như Khanh cầm tài liệu lên nhìn, “Tiền hàng tháng ngày ba mươi mới nhận, công ty em sản xuất xong nhóm hàng này cần thêm ba mươi ngày nữa, tiền hàng tổng lại phải là sáu mươi ngày sau mới nhận được. Trần, nếu anh nói vụ làm ăn này sẽ lỗ vốn, em nghĩ sao?”
“Sao lại nói vậy?” Mặc Thiên Trần rất tin tưởng anh, nhưng tại sao mới được?
Cúc Như Khanh chỉ thở dài, “Em có tin anh không?”
“Em đương nhiên là tin anh.” Mặc Thiên Trần nhìn anh, nếu anh không muốn nói, cô cũng không hỏi nữa, “Em không ký hợp đồng với ông ta nữa là được chứ gì.”
Hai người đang nói thì khách hàng ở thành Tây đã đến, Mặc Thiên Trần cau mày, “Vậy em phải nói sao với ông ta đây?”
“Để anh nói cho!” Cúc Như Khanh ý bảo cô đừng gấp.
“Anh…” Mặc Thiên Trần dở khóc dở cười.
“Mặc tiểu thư, cô khỏe chứ…” Khách hàng duỗi tay về phía cô, bị Cúc Như Khanh cản, “Xin chào, tôi là cán bộ của công ty Mặc thị, hôm nay hẹn anh tới, là để nói với anh, hợp đồng này chúng tôi không làm nữa.”
không dưng anh thành cán bộ công ty cô hồi nào rồi? Mặc Thiên Trần đứng một bên nghe anh đàm phán với khách hàng.