Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
“Trần…” Cúc Như Khanh biết cô lúc đầu rất đau đớn, anh hôn cô, “Em luôn nhỏ như vậy…”
“Ai bảo anh ức hiếp em?” cô thẹn thùng làm nũng.
Cúc Như Khanh nắm tiểu bạch thỏ khiêu động trước ngực cô, con thỏ nhỏ vui sướng bị anh nặng nề nắm chặt, Mặc Thiên Trần lại càng thêm mềm mại khiến anh muốn lập tức nuốt cô vào bụng.
“Anh chính là thích ức hiếp em như vậy, anh chỉ ức hiếp em thôi…”
thì ra, cảm giác cả người được hợp nhất, lại giống như cảm giác sung sướng khi được bay cao lên bầu trời kia!
Dù trong quá khứ, cô bất đắc dĩ mới ở bên cạnh anh, nhưng giờ phút này, cô tình nguyện bay lượn cùng anh, Mặc Thiên Trần cũng không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp đến vậy.
Đợt sóng tình đầu tiên vọt tới, cô và anh như kẻ say ở bên nhau…
Mặc Thiên Trần bò lên ngực anh, toàn thân mềm yếu không còn một tia hơi sức, chỉ có mồ hôi trên người người không ngừng chảy.
cô mỉm cười nhìn anh, anh cũng nhẹ nhàng hôn lên môi cô, không gian im tĩnh, chỉ có cảm xúc hòa nguyện của người đang nhảy nhót xung quanh.
Dần dần, Cúc Như Khanh hôn từ nhẹ đến nặng, gặm nhắm làn môi cô, thứ nóng bỏng đang chôn trong cơ thể cô, cũng càng lúc càng bành trướng.
Mạc Thiên Trần cảm thấy anh đang to lớn, kinh ngạc trợn to mắt, còn tất cả lời nói đều bị người đàn ông hôn hết vào miệng.
Cúc Như Khanh hôn cô đến không thở nổi, mới nói, “Vừa rồi là Trần yêu anh phải không?”
“Ừ…” Mặc Thiên Trần thẹn thùng than nhẹ.
“Vậy bây giờ đến lượt anh yêu Trần rồi…” Anh khẽ cười một tiếng, sau đó trêu chọc cái quần của cô, kéo quần ngang hông của cô lên, lộ ra sợi dây lưng màu đen.
“Đừng…” Mặc Thiên Trần không muốn anh thấy như vậy, vừa rồi có quần che bớt, cô mới dám to gan cởi, lúc này, dáng vẻ điên cuồng như vậy, cô có gan mấy cũng không dám.
Cúc Như Khanh nắm tay nhỏ bé của cô, “không được nói không, anh muốn yêu, tất cả của Trần đều muốn…”
Anh còn chưa nói xong thì tay đã nắm hông cô, xoay một vòng °, từ phía trước biến thành phía sau, lưng cô dán chặt vào ngực anh, còn thứ nóng bỏng của anh vẫn đan chôn trong nơi nhỏ hẹp của cô, cũng xoay một đủ một vòng, anh ngồi dậy, cúi đầu, ngưng mắt nhìn biểu tình của cô.
“Ông xã…” cô nhắm mắt lại, làm vẻ mặt tức giận…
Cúc Như Khanh cắn cắn vành tai cô, khơi dậy cảm giác của cô, tay của anh dời đến giữa chân cô, sợi dây màu đen, đã dính một lớp nước, vây quanh đóa hoa nhỏ, mà vật nóng bỏng của anh, cũng đã xâm nhập vào nơi nhỏ hẹp của cô.
Mặc Thiên Trần nhìn cảnh tượng đầy xấu hổ này, nhưng không nhắm mắt nữa, mà tập trung cảm nhận tình yêu của anh dành cho cô, cô càng cảm thụ được nhiều, càng phát hiện mình hạnh phúc vô cùng.
“Trần, thích anh yêu em như vậy không?” Thanh âm của anh vì khát vọng thân thể, mà trở nên khàn khàn.
“Thích…” Cả người Mặc Thiên Trần từng tế bào đến toát lên sự hạnh phúc.
Cúc Như Khanh khẽ cười, tay ôm chân cô, bắt đầu từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, mỗi lần chạy nước rút, sợi dây lại cọ xát vào đóa hoa của cô, loại thích cùng lúc này, so với vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.
“Ông xã… Ông xã…”
Mặc Thiên Trần toàn thân như bị ngọn lửa bao phủ, bị anh khống chế cả sức lực lẫn tư thế, chỉ có thể bất lực gọi anh, cô càng trìu mến gọi bao nhiêu, Cúc Như Khanh càng gia tăng lực yêu bấy nhiêu, khiến cô cảm nhận được anh, từng đợt sóng lớn không ngừng nổi dậy…
Anh có lúc dịu dàng, có lúc lại dã man, có lúc nhanh chóng, có lúc lại chậm chạp, phương thức yêu thương không ngừng thay đổi, khiến Mặc Thiên Trần không cách nào chống đỡ được, chỉ có thể giãy giụa vòng eo, như một chú chim nhỏ xinh đẹp đang bay lượn.
Những con sóng hạnh phúc trước khi dâng lên đợt sóng mới thường có lúc tạm ngừng, nhưng người đàn ông này tối nay lại dường như tinh lực vô tận, vừa mới kết thúc, lại tiếp tục phát động một cơn sóng mới, làm Mặc Thiên Trần nằm trong ngực anh mệt đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau, khi mặt trời từ từ dâng mình lên trên đường chân trời, ánh sáng chiếu thẳng vào căn lều của người.
Mặc Thiên Trần mở mắt, thấy mình bị anh ôm vào ngực, tay anh vững vàng vòng từ sau lưng cô.
“Ông xã…” cô nhẹ nhàng kêu.
Anh không đáp lại, cô nghĩ là anh quá mệt mỏi, nên vẫn đang ngủ say, nghĩ lại cũng dúng, tối qua chỉ có lần đầu tiên là cô chủ động, còn vô số lần sau là anh ra sức khiến cô không ngừng hạnh phúc.
“Ông xã, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!” Mặc Thiên Trần hôn lên má anh, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, mặc lại quần áo vốn bị vứt sang một bên, lúc cô đi chân không ra bờ cát, đón ánh nắng mặt trời, đang giơ tay lên thì thấy một cảnh tượng kỳ diệu trên bờ cát.
Rất nhiều cua biển từ dưới nước bò lên, sắp thành một hàng dài, Mặc Thiên Trần không tin được cảnh tượng trước mắt, cô chạy tới, nhìn lũ nhóc đáng yêu này, ở đây múa may vũ khí của mình.
Sao tất cả lại lên đây hết thế này? Mặc Thiên Trần vui vẻ không ngừng, chẳng lẽ đây thật sự là do cua cái tối qua dẫn hàng trăm đồng loại của nó lên bờ sao?
đang nghĩ như thế thì Mặc Thiên Trần thấy mấy con cua xếp thành thế trận, nhưng không phải thế trận đối chọi giữa bên, mà hình như là xếp thành chữ.
Mặc Thiên Trần định thần nhìn lại, thấy mấy con cua xếp thành chữ: “Hạnh phúc khuynh thành, Khanh Trần hạnh phúc!”
từ “Khuynh thành” (倾城: /qingcheng/) và từ “Khanh Trần” tên người (卿尘: /qing chen/) đồng âm.
“Ông xã, mau ra đây…”
Còn chưa dứt lời, Mặc Thiên Trần đã che mặt bật khóc.
Vì làm gì có loài cua biển nào biết lãng mạn lúc sáng sớm như vậy, đương nhiên phải là, cái người kia không phải đã quên kỷ niệm ngày cưới, không chỉ thế, anh còn sắp xếp tỉ mỉ mọi việc, làm cô không khỏi xúc động.
Lúc này, Cúc Như Khanh từ trong lều đi ra, anh lười biếng tựa vào lều, cười cười, nhìn cô vui đến mức bật khóc, mới đi về phía cô.
Anh làm sao có thể quên ngày quan trọng như vậy, đương nhiên kết quả chính là hy vọng có thể mang lại bất ngờ và hạnh phúc cho cô.
Mặc Thiên Trần cũng vươn tay, chạy như bay đến chỗ anh, nhào vào lòng anh, ôm cổ anh thật chặt, “Ông xã, ông xã… thì ra anh vẫn nhớ…”
“Đương nhiên!” Anh ôm cô lên, xoay mấy vòng trên bờ cát.
“Nhưng… Nhưng sao tối qua anh một chút cũng không biểu hiện hả?” Mặc Thiên Trần không khỏi buồn bực, người đàn ông này đúng là lòng dạ rất sâu.
Cúc Như Khanh ôm cô, “Nếu anh biểu hiện quá sớm, sao có thể tận hưởng sự nhiệt tình của Trần tối qua chứ? Trần giống như tiểu yêu tinh, khiến anh hạnh phúc đến muốn bay lên trời…”