Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:
Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, lời tâm sự của những người yêu nhau, luôn cảm động như thế, lời tâm tình của Cúc Như Khanh, trực tiếp xâm nhập vào nội tâm cô, khiến cô như rơi vào võng tình, cô thích dây chuyền thủy tinh của anh, cũng thích lời tâm tình lãng mạn đó.
Đây là lần đầu trong đời cô, nghe được lời tâm tình đáng yêu nhất, từ người đàn ông cô yêu nhất.
Mặt trời lên cao, ánh nắng vây lấy hai người, Mặc Thiên Trần cúi đầu vào cổ Cúc Như Khanh, in lại một nụ hôn, đây là ngày kỷ niệm đáng giá nhất của cô.
Ngày kỷ niệm vừa qua, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh vẫn tình nồng ý đậm, nhưng phải trở lại công việc của mỗi người.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần bắt đầu công việc, hôm nay công ty tổ chức đại hội cổ đông, Mặc Chấn Đông tuyên bố từ chức, Mặc Thiên Trần lên thay, các cổ đông cũng chú ý đến quan hệ gần đây của Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, thấy quan hệ hai người rất tốt, nên mới yên tâm để Mặc Thiên Trần đảm nhiệm vị trí tổng tài của công ty.
Song Mặc Thiên Trần tuổi còn rất trẻ, mới hai mươi lăm đã ngồi được lên vị trí cao nhất, khiến nhiều người không phục, mặc dù cô cũng đã ở công ty chinh chiến sáu năm, mọi phương diện đều có nhiều thành tích, đặc biệt là về thị trường tiêu thụ, tỉ lệ tiêu thụ hàng năm đều tăng, lợi nhuận cũng rất cao, nhưng liệu cô có yên ổn ngồi trên chiếc ghế đó không?
một bên cầm phiếu ủng hộ, một là nhìn thấy được năng lực của cô, hai là vì cô là phu nhân của chủ tịch Cúc thị, dựa vào hai điểm này, mà đồng ý cho cô ngồi lên vị trí đó. Nhưng vẫn có một bên cầm phiếu chống, lý do là vì cô tuổi còn trẻ, chưa đủ tầm dẫn dắt được Mặc thị tiến xa, kinh nghiệm non nớt có thể sẽ dẫn Mặc thị đến tai họa ngập đầu.
Dù được ủng hộ hay bị phản đối, Mặc Thiên Trần vẫn kiên định, cô tự tin có thể dẫn dắt công ty tiến về phía trước, lợi nhuận gấp đôi, nếu trong vòng một năm không đạt được mục tiêu này, cô sẽ từ chức.
Mặc Chấn Đông và Lý Tình Y ra nước ngoài, một là để giải sầu, hai là đi kiểm tra bệnh tình của Lý Tình Y, hẹn chuyên gia để kiểm tra xem phổi của bà có bị di chứng gì không, nên trong nước chỉ còn lại Mặc Thiên Trần một mình lèo lái công ty, dĩ nhiên, cô tự tin sẽ hoàn thành được sứ mạng.
Mồng một tháng năm này có một buổi trình diễn thời trang, Mặc Thiên Trần đưa thiết kế của mình tham gia buổi biểu diễn, ngày nào cô cũng tăng ca rất khuya, gần tới ngày cô mới phát hiện, đầu năm đã hứa sẽ cùng Cúc Như Khanh dẫn Cúc Cầm Du đi Anh thăm con gái, bây giờ cô bị vướng buổi trình diễn không đi được, đây là sự kiện đầu tiên sau khi cô nhậm chức, nếu không làm tốt, chắc chắn cổ đông sẽ gây áp lực rất lớn.
“Như Khanh, em có chuyện muốn nói với anh.” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi.
Cúc Như Khanh ve hai má thon gầy của cô, “Chuyện ngày một tháng năm chúng ta đi Anh, tạm thời dời lại, sau này sẽ đi.”
Mặc Thiên Trần thấy anh hiểu tâm tư mình, không khỏi cảm động, khổ sở nói: “Nhưng ngày đó là sinh nhật anh và bọn trẻ, nếu tại em mà không thể đoàn tụ, em thấy hổ thẹn lắm, nhưng em lại vừa tiếp nhận công ty, em lại muốn có thành tích, không muốn cha mẹ ở nước ngoài lo lắng.”
“Vậy em đi làm đi! Hôm đó để anh lên kế hoạch, em chỉ cần dẫn dắt công ty thật tốt, đừng để cổ đông xem thường là được rồi.” Cúc Như Khanh an ủi cô.
Mặc Thiên Trần cảm động khụt khịt mũi, “Nhưng mà, em là vợ anh, là mẹ của bọn trẻ, những chuyện này phải là em làm mới đúng, anh còn bận đối phó với đám người Phí Cường Liệt, sao em để anh phải mất thời gian làm mấy việc này chứ?”
“Em nói gì vậy? Chính vì em là vợ anh, là mẹ của bọn trẻ, anh mới nên chia sẻ trách nhiệm với em, cùng nhau gánh vác, cùng xây dựng gia đình, cùng tận hưởng hạnh phúc gia đình.” Cúc Như Khanh mỉm cười đáp, “Còn đám người Phí Cường Liệt, bọn họ giờ đã là cá trong chậu, trốn không thoát tay anh, em không phải lo lắng nhiều, chỉ cần tổ chức buổi trình diễn thật tốt, để cha mẹ tự hào vì em, khiến mấy cổ đông kia phải sáng mắt. Anh tin tưởng Trần nhất định làm được.”
Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Cảm ơn anh, Như Khanh…”
cô vẫn nghĩ anh là người đàn ông bá đạo, bây giờ anh lại nguyện ý chia sẻ với cô, bảo cô không cảm động sao được!
Cúc Như Khanh ve tóc của cô, “Anh bá đạo ở đâu, Trần nên rõ ràng. Phải không?”
Tâm sự bị anh nhìn thấu, cô chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh, cô biết, làm sao có thể không biết, anh bá đạo nhất chính là tình cảm của cô, anh muốn cô, còn cô cũng nhất định đối với anh như vậy.
“Được rồi, người ta biết mà!” Mặc Thiên Trần làm nũng, “Em là của anh, chỉ là của anh, chỗ nào cũng là của anh…”
“thật biết nghe lời, anh có thưởng cho em…” Cúc Như Khanh cúi đầu cười.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt, chuyển đề tài, “Như Khanh, anh định sinh nhật sẽ làm gì?”
“Đương nhiên phải giữ bí mật, đến lúc đó cho Trần một bất ngờ, có được không?” Cúc Như Khanh híp híp mắt, “Giống như kỷ niệm ngày cưới lần trước, Trần có thích không?”
Vừa nhắc đến hôm kỷ niệm, Mặc Thiên Trần liền nhớ đến mình bị anh “tính toán” triệt để ra sao, cô vươn tay gõ lên hai vai anh, nhưng cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào đan vào nhau lúc đó, khiến người ta nhớ mãi không quên, thậm chí đến từng tư thế trong lều đều khắc sâu vào đầu cô, vùng vẫy thế nào cũng không được, khiến người ta ngượng ngùng nhưng lại rất ưa thích.
Mặc Thiên Trần thật sự không nghĩ đến sinh nhật anh lần này, có gì ngọt ngào đang chờ đợi cô, sinh nhật anh, cô nên tặng gì đây! cô nghĩ thật lâu, nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ ra được gì mới.
“Nhưng hôm đó em rất bận, em sợ không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, anh đừng giận nhé?” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh.
Cúc Như Khanh lắc đầu, “Cho dù hôm đó em về trễ cỡ nào, anh và bọn trẻ cũng chờ em về, cùng mừng sinh nhật, còn về chuyện quà sinh nhật, tối nào Trần cũng ở bên cạnh anh, thì mỗi ngày với anh đều là sinh nhật, ngày nào cũng có quà sinh nhật rồi.”
“Lời ngon tiếng ngọt! Anh uống trộm mật ong đấy à?” Mặc Thiên Trần trêu anh, khả năng nói chuyện của anh, càng nói càng nghe càng cảm động rồi.
Hai người cười cười nói nói, sau đó ôm nhau ngủ, hít thở đều đều, sau khi tỉnh dậy, lại bắt đầu công việc dầu sôi lửa bỏng.
Công ty Cúc thị.
Khang Hạo, Trần Ích, Nghiêm Tiểu Huệ đều ở trong phòng làm việc của Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh tuyên bố kế hoạch tác chiến, sau đó hỏi bọn họ, “Nghe rõ chưa?”