Kim Cương Khế Ước

chương 297: ngược yêu: anh thả em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta:

“Thần Phong, Thần Phong, anh nhất định phải tỉnh lại…” Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông trước mặt, lòng quặn thắt.

Chợt, tay của Nhâm Thần Phong khẽ giật giật.

“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần vui mừng kêu lên, “Nhanh lên! Gọi bác sĩ, Thần Phong có phản ứng rồi!”

Bác sĩ đến kiểm tra cho Nhâm Thần Phong, hắn mở mắt nhìn mọi người, gương mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.

“Anh Thần Phong…” Đồng Tâm Ấn khẽ kêu lên.

“Chú…” Đồng Tâm Nguyện giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp về phía Nhâm Thần Phong.

“Thần Phong, cuối cùng cũng tỉnh, suýt hù chết chị rồi.” Nhâm Thần Vũ đẩy Mặc Thiên Trần sang một bên, tiến tới nắm lấy tay Nhâm Thần Phong.

Nhâm Thần Phong dời ánh mắt khỏi Mặc Thiên Trần, chuyển sang Nhâm Thần Vũ, “Mấy người hùa nhau ức hiếp Thiên Thiên, em làm sao hôn mê tiếp được.”

“Em thật quá đáng. Lúc trước vì cô ta mà chịu tội, giờ tỉnh lại cũng là lo cho cô ta.” Nhâm Thần Vũ tức giận nhìn hắn.

Nhâm Thần Phong cười nhàn nhạt, “Lúc đó cho dù không phải Thiên Thiên, ai gặp nguy hiểm em đều sẽ cứu. Chị nói vậy rốt cuộc vẫn là nhắm vào Thiên Thiên?”

Nhâm Thần Vũ thở dài, “Dĩ nhiên chị hiểu, yêu càng sâu càng khó dứt. Em vì cô ta làm nhiều như vậy cũng đều là cam tâm tình nguyện.”

“Được rồi. Thần Phong đã tỉnh lại, chúng ta nên để cậu ấy nghỉ ngơi.” Đồng Thọ Tề ngắt lời Nhâm Thần Vũ, xoay người đi ra.

Đồng Tâm Ấn lập tức kêu lên: “Con ở lại cùng anh Thần Phong…”

“Con cũng muốn ở lại chăm sóc chú…” Đồng Tâm Nguyện cũng vội lên tiếng.

“Tôi thấy Đồng tiên sinh nói đúng.” Bác sĩ lên tiếng: “Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong rất cần thời gian để nghỉ ngơi. Tôi thấy chỉ cần một người ở lại là được, người ấy là ai do Nhâm tiên sinh quyết định.”

Đồng Tâm Ấn nhìn Nhâm Thần Phong đầy mong chờ, Nhâm Thần Phong lại hướng mắt về phía Mặc Thiên Trần.

“Thiên Thiên, em có mệt không?”

“Làm sao mệt chứ?” Mặc Thiên Trần rưng rưng, “Anh tỉnh lại em rất vui.”

“Vậy em ở lại với anh một lát được không?” Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng hỏi.

“Dĩ nhiên được.” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười.

Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần đầy ghen tị, bất đắc dĩ phải ra ngoài cùng Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Nguyện.

Cả nhà vừa ra khỏi bệnh viện thì gặp Cúc Như Khanh. Anh xuống xe, định vào thăm Nhâm Thần Phong thì nhìn thấy Nhâm Thần Vũ và người nhà đi ra liền biết hắn đã tỉnh lại.

“Cúc tiên sinh, ngài cũng đến rồi.” Đồng Thọ Tề nhanh mắt phát hiện ra, vội tiến lại chào hỏi, “Lần trước cảm ơn ngài đã giúp, tôi mới có thể nhanh chóng phục chức, vẫn chưa có dịp cảm tạ, thật có lỗi quá, cảm ơn ngài nhiều.”

không bàn về chuyện Đồng Thọ Tề nói mấy câu này là thật hay giả nhưng trong thương trường dù nói thế nào đi nữa, miễn nói ra lời dễ nghe lại không đắc tội với người thì người cũng không đắc tội với ta. Cúc Như Khanh chỉ hơi gật đầu, “Đồng đổng sự trưởng khách khí rồi. Tôi có chuyện, tôi vào trước.”

“Được, được, hẹn gặp lại.” Đồng Thọ Tề cười đáp.

Đồng Tâm Ấn nhìn Cúc Như Khanh đi vào, không chịu bước đi. Nhâm Thần Vũ hỏi: “Sao vậy?”

Đồng Tâm Ấn trả lời, “Cúc tiên sinh tới bệnh viện nhất định là để đưa Mặc Thiên Trần đi, vậy anh Thần Phong không có ai chăm sóc, con đương nhiên muốn ở lại với anh Thần Phong.”

Cúc Như Khanh nghe thấy mấy lời nghị luận sau lưng, đi thẳng về phía phòng bệnh Nhâm Thần Phong. Lúc này Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong đang nói chuyện gì đó, mặt cô nở nụ cười rất vui vẻ, đã lâu rồi Cúc Như Khanh chưa thấy cô cười như vậy.

Trong phòng bệnh, Mặc Thiên Trần đang nói chuyện thời đi học với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, còn nhớ không, có một lần anh giúp em làm toán, em liền nộp bài, cả lớp chỉ có mình em biết làm, kết quả thầy dạy đại số cho phép em giảng giải trước lớp, biết em nghĩ thế nào không? Lúc đó em rất bối rối, nhưng đành phải nhắm mắt đi lên…”

“Sau đó em trở thành nữ sinh lợi hại nhất khoa Số học, mời anh đi ăn cay, cay đến anh chảy mắt ròng ròng…” Nhâm Thần Phong nói về chuyện lúc trước, cũng không nhịn được cười.

Mặc Thiên Trần nhìn hắn, “Thần Phong, đến tận bây giờ anh vẫn vì em làm rất nhiều chuyện, cũng không so đo em có báo đáp không, lần này cũng vậy, nếu không phải anh cứu em, có thể em đã chết dưới họng súng, Thần Phong… Cảm ơn anh, cảm ơn anh bây giờ vẫn còn ở đây, nói chuyện với em…”

“Thiên Thiên, đừng nói mấy lời đó, anh nói rồi, cho dù là ai ở cạnh anh lúc nguy hiểm, anh làm sao có thể làm ngơ.” Nhâm Thần Phong nhắc lại quan điểm của hắn, sau đó chuyển chủ đề, “Giúp anh gọt táo được không?”

“Được! Anh xem em chăm sóc anh thế nào, quên mất từ lúc tỉnh lại đến giờ anh chưa ăn gì.” Mặc Thiên Trần gõ đầu, sau đó lấy táo tới gọt vỏ.

Cúc Như Khanh thấy bọn họ tốt như vậy, thấy Nhâm Thần Phong đã tỉnh, anh xoay người rời đi.

Đồng Tâm Ấn đợi Cúc Như Khanh vừa đi, liền xông vào phòng, kéo Mặc Thiên Trần đang gọt táo tới cửa, chỉ vào bóng lưng Cúc Như Khanh còn chưa biến mất, nhỏ giọng, “Cúc tiên sinh đến tìm cô, nhất định là ghen, cô còn không mau đi xem đi.”

Mặc Thiên Trần không biết Cúc Như Khanh tới bệnh viện, cô cũng biết anh luôn quan tâm cô và Nhâm Thần Phong, vội vàng để táo và dao xuống, chạy ra ngoài, đuổi theo Cúc Như Khanh, thấy anh đi về bãi đậu xe.

“Như Khanh…” cô cuống quít kêu lên.

Cúc Như Khanh dừng bước, chờ cô chạy tới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nói gì.

“Như Khanh, anh sao vậy? Sao tới mà không vào?” Mặc Thiên Trần chạy đến, thở hổn hển.

“Anh không sao.” Anh chỉ nhàn nhạt đáp.

Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Bọn trẻ thế nào? Cầm Du khỏi bệnh chưa? Hoài Cẩn có bướng bỉnh không?”

“Đều tốt.” Anh quả thực tiếc chữ như vàng.

Mặc Thiên Trần cũng không biết nên nói với anh chuyện gì, hai người trầm mặc một hồi, cô nói: “Thần Phong đã tỉnh lại, tối nay em sẽ về nhà.”

không ngờ, Cúc Như Khanh đáp: “không cần! Em không cần về nhà.”

“Anh nói gì?” Mặc Thiên Trần không tin lời mình vừa nghe.

Cúc Như Khanh nhìn cô, vẻ mặt nguội lạnh, “Anh nói, anh thả em!”

“Ầm” một tiếng, Mặc Thiên Trần như bị sét đánh trúng, không dám tin nhìn anh, vươn tay bắt tay anh lại, kích động kêu lên, “Tại sao? Như Khanh, sao lại quyết định như vậy?”

“Điều này em luôn muốn mà, anh nghĩ thông suốt rồi.” Cúc Như Khanh nói xong, đẩy tay cô ra, xoay người đi.

Mặc Thiên Trần vươn tay, nhưng không bắt được cái gì nữa, nhìn đôi tay trống trải, nước mắt không tự chủ chảy xuống, trong làn nước mắt, cô ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời chiều đang ngả về Tây, bóng dáng Cúc Như Khanh càng lúc càng dài, càng lúc càng xa…

P/S: Thời gian này là thời gian thi cử, cho nên truyện có thể post đều hoặc không, mặc dù beta luôn cố gắng duy trì lịch post, tuy nhiên có thể có những ngày không thể post được, vì thế nếu hôm nào không thấy truyện lên, các bạn cũng đừng hoảng loạn là được rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio