Edit: Pink Kiêu Sa
Beta:
Cúc Như Khanh tức giận đến mức hận không thể kéo cả bầu trời sập xuống, Mặc Thiên Trần không biết làm sao mới có thể thở bình thường lại, cô cũng muốn mình có thể tỉnh táo lại, sau đó nói rõ ràng với anh: “Như khanh, chuyện không phải như anh thấy, chỉ là Thần Phong bị thương, em mới…”
Cúc Như Khanh đối với lời giải thích của cô, căn bản là ngưỡng cao cằm, không đáng tin, cũng không nói không tin, anh cứ ngưng mắt nhìn cô thăm thẳm với vẻ mặt thận trọng.
Mặc Thiên Trần thà rằng anh lớn tiếng mắng cô, chất vấn cô, hoặc làm thế nào cũng được, cô sợ nhất là anh như thế này, chuyện gì cũng nuốt vào lòng, cô cũng không phải Tôn Ngộ không, có bảy mươi hai loại biến hóa để chui vào trong lòng anh, xem anh nghĩ gì.
“Như Khanh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy anh căn bản không nghe cô nói, chỉ xoay người đi, cô cũng muốn cùng đi, “Như khanh, anh đi đâu vậy?”
Cúc Như Khanh ném cho cô một câu: “Anh muốn em ở yên trong xe, không được ra!”
Mặc Thiên Trần nghe một thanh âm vang lên “rầm!”, cô bị khóa ở trong xe của anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh càng chạy càng xa, có phải anh đi tìm Nhâm Thần Phong tính sổ không, Nhâm Thần Phong đang bị thương, làm sao đánh thắng được Cúc Như Khanh, cho dù Nhâm Thần Phong không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của Cúc Như Khanh.
Bây giờ phải làm thế nào? Cúc Như Khanh sớm có chuẩn bị đã khóa cô ở trên xe, cô căn bản không xem được bọn họ bên kia xảy ra chuyện gì.
Cúc Như Khanh chạy về phía hàng rào Mặc Thiên Trần bị đụng xe, anh nhìn thấy Nhâm Thần Phong còn ngây ngốc tại chỗ nhìn theo hướng Mặc Thiên Trần biến mất, anh trầm giọng: “Trần Tiêu, đưa hắn đi bệnh viện.”
“Tự tôi sẽ đi!” Nhâm Thần Phong đẩy tay Trần Tiêu – đang kéo tay hắn, “Anh đưa Thiên Thiên đi đâu rồi?”
Cúc Như Khanh vẻ mặt vẫn lạnh như băng, “cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn làm gì thì phải làm nấy.”
“Anh đừng quên đúng ngày này bảy năm trước, anh làm chuyện gì với cô ấy, nếu quả thật anh yêu cô ấy, thì đừng khiến cô ấy tổn thương, bằng không tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Nhâm Thần Phong thường ngày lịch sự nho nhã bỗng chốc thay đổi, giọng nói sắc bén.
Cúc Như Khanh khóe môi mỉm cười, “Tôi không hiểu vì sao cậu mất tích lâu như vậy, lại chọn đúng hôm nay xuất hiện, vì biết người phụ nữ của tôi sẽ đến cô nhi viện? Cho nên hôm nay muốn đưa cô ấy đi?”
Nhâm Thần Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn chỉ đáp: “Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, cô ấy ở bên tôi luôn luôn rất vui vẻ, còn anh, chỉ biết dùng thủ đoạn ức hiếp cô ấy, thậm chí còn để cô gặp nguy hiểm, cô ấy không yêu anh, anh ép cô ấy thì ích lợi gì?”
Cúc Như Khanh luôn luôn trấn định sắc mặt, nhưng nói đến chữ “yêu”, cũng hơi nổi lên biến hóa, “Về mặt luật pháp, cô ấy là vợ tôi, đây không phải vấn đề tôi muốn hay không, trong gia đình, cô ấy là mẹ của hai đứa trẻ, nếu cậu cảm thấy cô ấy có thể bỏ hai đứa trẻ đi theo cậu, thì Nhâm Thần Phong, cậu quá mức ngây thơ rồi.”
“Nếu không phải ngày này bảy năm trước, anh dùng thủ đoạn bức cô ấy, cô ấy làm sao có con với anh? Từ lúc bắt đầu anh đã hạ bẫy cô ấy, tự hỏi lại mình đi, anh yêu cô ấy sao?” Nhâm Thần Phong một câu kể lại chuyện bảy năm trước rành mạch.
Cúc Như Khanh cười lạnh, “Tôi dùng thủ đoạn thì sao? Tôi hạ bẫy thì sao? Bảy năm trước cô ấy là người phụ nữ của tôi, bảy năm sau vẫn là người phụ nữ của tôi? Coi lại cái gì? Là cậu chờ đợi bảy năm vô ích, kết quả cái gì cũng không có, tự cậu xem lại đi.”
“Cúc Như Khanh ngươi không thể đối với Thiên Thiên như vậy!” Nhâm Thần Phong bị bức nóng lên, vung tay ra quyền đánh anh.
“Mười Nhâm Thần Phong như cậu cũng không phải là đối thủ của tôi!”
Quyền của Nhâm Thần Phong đánh gần đến cổ Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh dùng tay đẩy ra, Nhâm Thần Phong còn tay phải đang rảnh rỗi, nhanh như tia chớp công kích, Cúc Như Khanh dù có nghe Trần Tiêu nói, tay phải của hắn có trang bị, có thể bắn, anh cũng không để trong lòng, lúc này đối mặt, Nhâm Thần Phong tấn công lanh lẹ, anh không khỏi để ý trang bị trên tay phải Nhâm Thần Phong.
Trong lúc Cúc Như Khanh đang lúc liếc mắt nhìn, Nhâm Thần Phong liền ra một tia laser từ tay phải đã được trang bị, Cúc Như Khanh vừa lấy tay che mắt, Nhâm Thần Phong đã bắn tia laser về phía ngực Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ý thức được sự nguy hiểm, anh nghiêng người tránh sang, quét một đường chân đá Nhâm Thần Phong ra xa.
“Chủ tịch, không sao chứ!” Trần Tiêu lập tức chạy tới.
Người của Cúc Thị lập tức vây quanh Nhâm Thần Phong, Trần Tiêu ra lệnh, “Bắt hắn lại!”
“Thả hắn đi!” Thanh âm vô cùng rõ ràng của Cúc Như Khanh truyền đến tai mọi người.
“Chủ tịch…” Trần Tiêu cũng ý thức được trang bị của Nhâm Thần Phong lực sát thương không nhỏ, đây không phải là thả hổ về rừng rồi sao?
Cúc Như Khanh quát lạnh, “Muốn tôi nói lại lần nữa sao?”
“Vâng, chủ tịch.” Trần Tiêu vung tay, ai nấy lại biến mất vào đêm tối.
Nhâm Thần Phong biết hôm nay không làm gì được Cúc Như Khanh, hắn xoay người, biến mất trong đêm.
Cúc Như Khanh cảm thấy đau rát trong ngực, anh nhịn không tỏ vẻ khác thường, đến khi Nhâm Thần Phong hoàn toàn rời khỏi, anh mới nói, “Trần Tiêu, lập tức dẫn người kiểm tra xe của Trần.”
“Vâng, chủ tịch.” Trần Tiêu dẫn người đến xem xe của Mặc Thiên Trần.
Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ngực một cái liền cảm thấy đau đớn, biểu hiện của Nhâm Thần Phong hôm nay và trước kia khác một trời một vực, nghĩ đến đây, Cúc Như Khanh không nhịn được giương môi cười nhạo, anh đã không còn tin cái gọi là “nhân chi sơ tính bổn thiện”, nhân tính đào móc ở đâu ra, đều là cái ác đáng ghê tởm, Cúc Như Khanh anh như vậy, Nhâm Thần Phong cũng như vậy.
một lát sau, Trần Tiêu đi tới, “Chủ tịch, kiểm tra thấy bên trái vết xe đổ, có dấu vết dị vật kim loại xẹt qua, đây là nguyên nhân dẫn đến xe mất không chế lao vào rào chắn.”
Cúc Như Khanh đoán được, lãnh đạm nhếch mày, Trần Tiêu lập tức đáp: “Ngày nào trước khi ra cửa, tôi đều kiểm tra xe, hôm nay là ngoài ý muốn…”
“Hôm nay không phải ngoài ý muốn, là Nhâm Thần Phong và Trần ở trên xe động tay động chân, vết thương của hắn không sâu, người bình thường căn bản không nhìn ra, hơn nữa Trần lái xe, tốc độ sẽ không nhanh, nên sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhanh như vậy, mà cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thương thế sẽ không nghiêm trọng.” Cúc Như Khanh cắt lời Trần Tiêu, dĩ nhiên nếu là anh chở Mặc Thiên Trần thì tốc độ sẽ khác, hậu quả cũng lớn hơn.
Trần Tiêu vẫn không hiểu, “Nhưng tôi không thấy Nhâm Thần Phong đến gần xe…”
Cúc Như Khanh hai mắt lạnh lẽo, “Hôm nay ở cô nhi viện hắn không đến gần, không có nghĩa là người khác không đến gần….”
“Tôi nhớ ra rồi, lúc thiếu phu nhân và Triển tiểu thư phát quần áo của cho bọn trẻ thì có một đám con nít chơi đùa bên cạnh xe.” Trần Tiêu nghĩ ra.