Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Ái Nhân
Mặc Thiên Trần nhìn cô: "Đúng vậy! cô cũng không cần lo lắng , nếu quả thật không có đàn ông cưới cô, công ty Mặc thị sẽ nuôi cô. "
"Đây chính là cô nói, phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi, sẽ phải đi kiếm một loại cảm giác an toàn rồi, mặc dù tôi không có đàn ông làm phiếu cơm dài hạn, chỉ là, có công ty tôi cũng an tâm một chút!" Triển Thanh Thanh điều chỉnh lại rất nhanh.
"Tốt lắm, này sửa lại phần làm sai trong bản kế hoach này đi." Mặc Thiên Trần đưa cho cô một phần văn kiện, "Làm không tốt tối nay đừng nghĩ tan việc."
Triển Thanh Thanh nhận lấy, "Lấy công ty làm phiếu cơm dài hạn, quả thật cũng là bị bóc lột giống như giai cấp vô sản a!"
"cô biết cái gì? Làm việc sẽ quên mất phiền não, cố gắng lên! Tranh thủ thăng chức tăng lương." Mặc Thiên Trần nửa nịnh nửa dụ dỗ.
"Dạ! Tổng tài." Triển Thanh Thanh đứng nghiêm, sau đó đi ra ngoài làm việc.
Lúc Mặc Thiên Trần tan việc, nhận được điện thoại của Thần Vũ : "Thiên Thiên, cuối tuần này nhà chúng tôi mở tiệc nướng, để cảm ơn em và Cúc tiên sinh đã giúp chúng Thần Phong trong việc chữa trị, mời hai người tới dự tiệc, được không?"
"Em muốn nhìn lại lịch trình ngày chủ nhật một chút, bây giờ chưa thể trả lời chị được, chị Vũ, em xem lại một chút rồi gọi điện lại cho chị, được không?" Mặc Thiên Trần cảm thấy cô nên đi ra khỏi thế giới của nhà họ Nhậm và nhà họ Đồng, tránh làm ọi việc trở nên rối răm.
Khi về nhà, Mặc Thiên Trần còn chưa nói chuyện này, Cúc Như Khanh đã hỏi cô trước: "Trần, cuối tuần này Đồng Thọ Tề muốn ở nhà mở tiệc nướng, mời chúng ta cùng đi, em có cuốnđi không?"
"A. . . . . ." Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt: "Lúc em tan việc cũng nhận được điện thoại của chị Vũ, cũng là nói là mở tiệc nướng, mời chúng ta đến, chẳng qua em không có lập tức trả lời."
Cúc Như Khanh nhìn cô: "Em có gì băn khoăn?"
Mặc Thiên Trần nhướng nhướng mày: "Giả sử em đáp ứng anh không để ý đến Thần Phong, còn có Đồng Tâm Ấn đối với em vẫn còn canh cánh trong lòng, thật ra thì còn có chị Vũ cũng có thể có thành kiến ban đầu với em bởi vì sự việc Chu Truyền Tốt làm liên lụy đến nhà họ Đồng, cho nên bọn họ mời chúng ta đến dự tiệc, em cảm thấy rất nhiều chuyện đều giống như mạng nhện cởi không ra. Tránh ọi người gặp nhau, lại cảm thấy lúng túng."
"Nhưng là mọi chuyện đều phải giải quyết, những băn khoăn này đều không đáng nói, chúng ta đến đó đi." Cúc Như Khanh an ủi cô.
Mặc Thiên Trần gật đầu một cái: "Nếu Đồng tiên sinh cũng ra mặt muốn mời anh, chúng ta không đi lại tổn hại mặt mũi của hắn, trên thương trường cũng phải châm chước nhau, vậy thì hãy đi đi!"
Chủ nhật, nhà Đồng Thọ Tề.
Đồng Thọ Tề một nhà bốn người, cộng thêm Nhâm Thần Phong ở đây, người bọn họ hôm nay muốn mời cũng không nhiều lắm, còn có một số đồng nghiệp của Đồng Thọ Tề, ngoài ra cũng chỉ có vợ chồng Cúc Như Khanh.
Mọi người hàn huyên với nhau, liền ngồi xuống ăn đồ nướng, hoặc là đánh bài giải trí.
Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Như Khanh, hai người đang muốn ngồi xuống ăn đồ nướng thì nghe được có người gọi: "Cúc tiên sinh, đến đây đánh bài đi! Vừa lúc thiếu một chỗ."
Cúc Như Khanh không chút cử động: "Các vị chơi đi! Tôi không thích."
"Thế Cúc phu nhân thì sao?" Có người khác gọi.
Mặc Thiên Trần áy náy cười cười: "thật xin lỗi, các vị, tôi không biết đánh bài."
Có người nổi lên cười giỡn: "Cúc tiên sinh, đây chính là cậu không đúng, phu nhân không biết đánh bài!"
Cúc Như Khanh thản nhiên đồng ý: "Trần không biết đánh bài, dù sao tôi cũng không thích, chúng tôi như vậy vừa hợp."
Lời này mặc dù đơn giản mà chất phác, như vậy nói cách khác, mặc dù hắn mở sòng bạc, nhưng hắn không thích đánh bạc, mà Mặc Thiên Trần là vợ của hắn, không biết đánh bài, hai người rất hợp tính đối phương.
Mọi người đều ở trên thương trường, dĩ nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bọn họ lập tức nói: "Xem ra Cúc tiên sinh cùng cúc phu nhân thật là vợ chồng hạnh phúc!"
Mặc Thiên Trần thìn thấy không xa Nhâm Thần Phong cùng Đồng Tâm Ấn đang ở cùng nhau, Nhâm Thần Phong nghe những lời nói như thế, đương nhiên là không thích, cô cũng vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó dựa vào Cúc Như Khanh ngồi xuống: "Như khanh, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đi ăn đồ nướng không?"
Cúc Như Khanh nhíu mày, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, cũng không nói gì.
"Có phải anh đã quên rồi không?" Mặc Thiên Trần chế nhạo hắn, "Anh nhớ, đó là lần đầu tiên anh nhắc đến con gái với em, anh hiểu biết rõ em rất thích nó, em còn nói con gái cũng thích ăn đồ nướng. . . . . ."
Cúc Như Khanh vươn tay ôm cô vào trong ngực: "Chỉ là khi đó, chúng ta không biết, con gái lại là con gái chung của chúng ta. Chờ có thời gian, bốn người chúng ta sẻ cùng đi ăn đồ nướng."
"Được nha!" Mặc Thiên Trần vui mừng không dứt.
cô biết Cúc Như Khanh tương đối thích ăn chay , cô cũng liền chọn một ít rau, nấm, trước đã nướng chín cho hắn: "Như Khanh, nhanh ăn đi!"
"Cùng nhau ăn!" Cúc Như Khanh thấy cô vẫn bận.
"Em muốn ăn thịt!" Mặc Thiên Trần cười nói, cô lập tức bắt đầu nướng cánh gà.
Khóe môi Cúc Như Khanh khẽ cong, cười nhẹ ngưng mắt nhìn cô, cô không rõ chân tướng: "Cười cái gì? không phải mặt em bị lem chứ?"
"Cánh gà của em sắp cháy rồi !" hắn chỉ nói vậy.
"Ai da. . . . . ." Mặc Thiên Trần vội vàng đi lật lật cánh gà, "Em thích ăn cánh gà, mặc dù biết rõ là nó không có nhiều thịt, không thịt không vui!"
Rất nhanh, nướng xong cánh gà, quết lên một lớp đường mật nữa, đã xong cánh gà tỏa ra mùi thơm, Mặc Thiên Trần đặt ở bên cạnh lỗ mũi ngửi một cái: "Thơm quá. . . . . . Như Khanh, có muốn ăn không. . . . . ."
Cúc Như Khanh thấy cô bộ dạng say mê như thế, nhẹ giọng nói: "Em ăn nó, anh ăn em. . . . . . Em là không thịt không vui, Anh cũng thế. . . . . ."
Mắt hạnh của Mặc Thiên Trần trừng hắn, sau đó miệng cắn cánh gà, cô coi hắn như cánh gà ra sức tới cắn .
"Ừ, tối hôm nay thấy em như vậy, anh thấy rất mong mỏi rồi." Nụ cười ở khóe môi hắn không giảm.
Mặc Thiên Trần đưa tay nhét rau, nấm hướng vào miệng hắn, "Ăn đồ cuả anh đi!"
Hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình , làm cho người khác nhìn ghen đến chết người.
Mà ở chỗ khác, Nhâm Thần Phong cùng Đồng Tâm Ấn thì sao, Đồng Tâm Ấn đã quen cơm đến há mồm áo đến giang tay, cô nướng đồ ăn vừa đen vừa cháy, định dùng mật đường dể lấy lại mầu sắc còn tấm tình đàn ông, không ngờ, tăng thêm đường để nướng càng thêm cháy.
"Anh Thần Phong, như thế này có ăn được không?" Đồng Tâm Ấn cầm một đoạn bắp cho hắn nhìn, cô nướng ra một nửa đã chín rồi, một nửa kia nhìn vẫn còn rất lạ.
Nhâm Thần Phong mặc dù không có đưa mắt tập trung ở trên người Mặc Thiên Trần, nhưng xa xa cũng có thể nhìn thấy động tác thân thiết hai người bọn họ, hắn đâu còn nghe được Đồng Tâm Ấn nói gì.
Lúc này những người đến dự tiệc, có người nói: "Tâm Ấn, làm sao cô ấy lại đứng cùng Thần Phong ở ngoài kia?"
"Đoán chừng là hai người muốn nói chuyện yêu đương, không muốn chúng ta làm kì đà cản mũi." Cũng có người nổi lên cười giỡn, đối với đại tiểu thư nhà họ Đồng yêu thích nhỏ Nhâm Thần Phong không có quan hệ ruột thịt, mọi người đều đã biết.