“Nhược Tuyết!” Quan Hi Thần cầm tay Phương Nhược Tuyết.
“Anh là kẻ lừa đảo, buông!” Phương Nhược Tuyết cũng không biết khí lực nào chạy đến nơi này, lập tức liền đem tay hắn bỏ ra, sau đó ba một tiếng, Quan Hi Thần cư nhiên lại bị nàng quăng một cái tát nữa.
Nhưng này còn không có xong, ngay sau đó nàng lại gọn gàng nhấc chân, không lưu tình chút nào đạp vào ống xương chân hắn, chỉ nghe thấy hắn hét thảm một tiếng, liền ôm chân biểu diễn tư thế nhảy nhót.
“Hừ!” Cuối cùng nàng cho hắn một cái xem thường, xoay người tiếp tục chạy. Nàng ghét nhất bị lừa !
“Phương Nhược Tuyết, em đứng lại đó cho anh!” Liên tục hô, Quan Hi Thần cũng không vui vẻ. Có lầm hay không, đánh một lần coi như nàng biểu hiện chân lý “Đánh là tình, mắng là yêu”, nhưng liên tục đánh hai lần…… Vì sao hắn bị tình của nàng khiến cho đau như vậy a?!
Nhưng là Phương Nhược Tuyết đối hắn lớn giọng có tai như điếc, ngược lại càng chạy càng nhanh.
Chửi một tiếng, Quan Hi Thần chỉ có thể trước xoay người xoa xoa bắp chân thiếu chút nữa đứt lìa.
Hắn không hiểu chính mình khi nào thì trở nên chậm chạp như vậy, rõ ràng né tránh hai bàn tay kia của nàng cùng một cước này hẳn là dễ dàng như ăn cơm, như thế nào chính là không né tránh đâu?
Chẳng lẽ đây là bằng chứng tình yêu có thể làm cho người ta biến thành ngốc tử sao? Khư! Hắn thực không nghĩ sẽ tin cái này, nhưng trừ cái đó ra làm gì còn cái khác để giải thích.
Tâm niệm vừa chuyển, chân cà thọt, hắn nhảy lên xe thể thao kiêu ngạo.
Trên người nàng một đồng tiền cũng không có, mà với độ thông minh của nàng, nhất định làm không được, hắn luyến tiếc đôi chân nàng chịu khổ a.
Lái xe thể thao tốc độ km/h ,hiện tại lấy tốc độ nhục nhã km/h đi bên cạnh cô vợ nhỏ, hắn ăn nói khép nép cầu xin.
“Nhược Tuyết, lên xe đi, anh đưa em về nhà.”
Phương Nhược Tuyết chính là cho hắn một cái tức giận xem thường, liền đem tầm mắt chuyển hướng phía trước, khí phách hiên ngang đi nhanh về phía trước, chính là…… Con đường này như thế nào dài như vậy a?
“Nhược Tuyết, anh thật sự không phải cố ý lừa gạt em.”
Động cơ lúc đầu là muốn đùa vui, đã sớm bị ý tứ khác thay thế, mà hắn cũng đương nhiên nghĩ đến yêu rồi thì cái khác không quan trọng, cái gì thân phận nghề nghiệp, tất cả đều là so với hạt vừng còn nhỏ hơn.
Nhưng là hiện tại, hắn rốt cục biết, hết thảy thật sự chỉ là “hắn nghĩ” mà thôi.
Phương Nhược Tuyết lại một cái xem thường, vẫn là không nói chuyện.
“Kỳ thật anh thật sự không muốn giấu giếm em, là vì chính em trực tiếp phán đoán anh là ngưu lang, khi đó chúng ta lại cũng chưa thân thiết, cho nên –” Hắn cố tình đáng thương đem lỗi đẩy sang nàng.
Đang đi nhanh cước bộ, nhưng chỉ là hơi hơi một chút mà thôi, liền lại bắt đầu đi nhanh hơn.
“Nhưng là sau đó anh cũng không giải thích, biết rõ tôi hiểu lầm cũng không giải thích, chính là cố ý gạt tôi, hơn nữa anh ngày đó nửa đêm ầm ỹ tôi, lúc chiếm phòng ngủ của tôi, anh nói anh là ngưu lang bị người ta vứt bỏ a!”
Phương Nhược Tuyết đột nhiên thông minh lanh lợi, đem tiền căn hậu quả thành xâu chuỗi không sứt mẻ, càng thêm nhận định hắn là kẻ lừa đảo.
Nghe vậy, Quan Hi Thần liền đem xe chạy đến phía trước nàng, dừng lại, nhảy xuống xe rồi khí phách mười phần dang tay ngăn nàng lại.
Phương Nhược Tuyết bị bắt dừng lại cước bộ, nhưng vẫn đang bừng bừng lửa giận .
“Dù sao hiện tại anh không phải ngưu lang, em không cần lại lo lắng anh tìm không thấy công tác, chẳng lẽ như vậy còn không được sao?” Bởi vì đuối lý, cho nên đành phải bắt đầu chơi xấu.
“Nhưng anh không giải thích cho nên anh không đúng!”
Mà nàng còn thật sự lo lắng kế hoạch phụ xướng phu tùy, thay hắn tìm lối thoát, làm vợ vốn phải chăm sóc chồng, thế mà hắn cố ý lừa gạt, khiến nàng trong một thời gian dài biến thành con ngốc con hề!
“Khi đó ai ngờ được rằng sau này anh sẽ yêu thương em a? Vốn chính là cảm thấy true chọc em rất vui mà thôi –” Nói ra miệng, hắn thiếu chút nữa muốn cắn lưỡi chính mình.
Nghe được hắn nói như vậy, Phương Nhược Tuyết nước mắt trong suốt quả nhiên nhanh chóng rơi xuống, đôi môi run run, thân thủ chỉ hướng hắn, vừa khóc vừa kể lể nói:“Anh…… Nguyên lai anh chính là muốn chê cười tôi……”
Bị nước mắt của nàng làm sợ tới mức chân tay luống cuống, Quan Hi Thần vội vàng đem nàng ôm vào lòng,“Ngoan, em nghe anh giải thích, kia chỉ là ý nghĩ lúc đầu, sau anh yêu em, hiện tại cưới em, em cũng đừng tức giận được không?”
Nếu tương lai sẽ có hôm nay, hắn nhất định nói hết để đổi lấy nước mắt của nàng, lần đầu tiên gặp mặt hắn nhất định không để ý ánh mắt khác thường người bên ngoài, trực tiếp đi đến trước mặt nàng đem bối cảnh chính mình hết thảy đều nói cho nàng nghe.
“Ô…… Anh buông…… Tôi muốn cùng anh ly hôn! Tôi không muốn gả cho một tên lừa đảo cười nhạo tôi……” Hắn giải thích cũng không có làm cho nàng nguôi ngoai, Phương Nhược Tuyết ở trong lòng hắn la to giãy dụa, nhưng là hắn khí lực quá lớn, nàng như thế nào cũng giãy không được.
Lúc này, một chiếc xe hơi Benz màu đen đột nhiên ngừng bên cạnh, cửa xe mở, chỉ thấy Phương Dật Thành đi ra, thấy một màn trước mắt này, hắn lập tức rống to,“Quan Hi Thần, cậu làm gì Nhược Tuyết của ta vậy? Nó sao lại khóc?”
Vừa rồi tiểu tử này đem Nhược Tuyết nhà bọn họ lôi đi, hắn cũng không ngăn cản, nghĩ đến tiểu tử này chính là không muốn cho bọn họ hai ông cháu ở chung, sợ hắn cùng nàng nhận mặt, cho nên rời quán cà phê đi về, hắn vẫn chưa đi tìm cháu gái, mà là đi bệnh viện tiến hành kiểm tra, nhưng ở trên đường về nhà, lái xe mới nói phía trước có hai người thoạt nhìn rất giống Quan Hi Thần cùng Nhược Tuyết.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên là bọn chúng, vội vàng bảo lái xe dừng lại, không nghĩ tới xuống xe lại nhìn thấy cháu gái mang bộ dáng khóc như mưa.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Nhược Tuyết nhà hắn nhất định là bị hỗn tiểu tử này khi dễ, vì thế hắn vội vàng mệnh lệnh hai cái bảo tiêu theo trên xe cùng xuống dưới nói:“Các cậu nhanh chút đem bọn họ tách ra!”
Đợi không được cô vợ nhỏ tha thứ , Quan Hi Thần nguyên bản cũng đã đủ buồn, hiện tại vừa thấy Phương Dật Thành xuất hiện, nhịn không được đầu càng đau, nhưng là cho dù đau đầu, hắn cũng nhất định không buông cô vợ của mình.
Hắn vội vàng đem tiểu nữ nhân âu yếm kéo đến phía sau, tiếp theo tay chân gọn gàng một quyền một cước đánh hai cái bảo tiêu.
Nhanh chóng chấm dứt, hắn căm tức Phương Dật Thành,“ Nhược Tuyết của ông? Nói cho ông, Nhược Tuyết hiện tại là của tôi, nàng đã là vợ tôi !”
“Lão gia gia……” Tâm tình loạn thành một đoàn , Phương Nhược Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thành, giống như gặp được cứu tinh, hiện tại nàng thầm nghĩ muốn thoát than khỏi tên lừa gạt, vì thế không chút nghĩ ngợi đi tới chỗ hắn, Quan Hi Thần không lưu ý, không kịp cản nàng, khiến nàng một đầu thẳng tiến trong lòng Phương Dật Thành, ôm hắn lớn tiếng khóc kể.
“Ô…… Lão gia gia, Quan Hi Thần là kẻ lừa đảo, ô…… Hắn gạt cháu hắn là ngưu lang, kỳ thật hắn là kẻ có tiền, còn gạt cháu cùng hắn kết hôn, ô…… Cháu muốn cùng hắn ly hôn……” Nàng nói năng lộn xộn vừa khóc vừa kể lể.
“Ly hôn? Em nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tâm căng thẳng, hắn bước lên, lập tức đem nữ nhân muốn bỏ trốn ôm vào lòng.
Hắn thật vất vả quyết định, thật vất vả thích một người , thích đến nghiện, thật vất vả cảm thấy chính mình tìm được cô vợ thích hợp, làm sao có thể để nàng rời đi?
Nếu chỉ như vậy liền ly hôn, kia chẳng phải là rất buồn cười ?!
Phương Dật Thành nhíu mày, ánh mắt lợi hại nhìn về phía hắn,“Quan Hi Thần, nếu cậu không cho tôi một cái công đạo, tôi sẽ tìm ba mẹ cậu nói chuyện.”
Thanh niên này hơi quá đáng! Biết rõ Nhược Tuyết nhà hắn hiện tại đã có trưởng bối, cư nhiên cứ như vậy tùy tiện cưới cháu gái bảo bối, thậm chí ngay cả một cái hôn lễ đều không có.
“Ông muốn tìm ai thì tìm, ông cho ông là ai nha? Quản được chuyện tôi cùng Nhược Tuyết sao?” Hắn khinh thường cười lạnh.
“Tôi là ông nội của Nhược Tuyết, hiển nhiên là quản được.” Thật mạnh gõ quải trượng, Phương Dật Thành tập tễnh chậm rãi tới gần hắn.“Nhược Tuyết, lại đây, có ông ở đây, ai cũng không thể khi dễ cháu!”
Nghe vậy, hai người đồng thời sửng sốt.
Quan Hi Thần không nghĩ tới hắn cư nhiên thừa nhận hắn là gia gia nàng vào lúc này, cả người ngốc điệu, tay cũng không tự giác buông ra.
Cảm giác bàn tay to buông lỏng, Phương Nhược Tuyết nhân cơ hội giãy khỏi Quan Hi Thần, chạy đến bên người Phương Dật Thành đỡ lấy hắn, nước mắt cũng không chảy, chính là dùng cặp mắt đỏ nhìn ông khách quen,“Lão gia gia, ông đang nói cái gì a?”
“Ngoan, cùng ông nội về nhà, ông sẽ cho cháu biết hết thảy.”
Lấy lại tinh thần, Quan Hi Thần cười lạnh một tiếng. Được rồi, nếu ông ta bất nhân, cũng đừng trách hắn bất nghĩa.
Tao nhã hai tay khoanh trước ngực, hắn cười.“Nhược Tuyết, vẫn là anh nói cho em đi. Ông ta thật là ông nội của em, nhưng là năm đó ba em bởi vì cố ý muốn kết hôn với mẹ em, đã bị ông ta đuổi ra ngoài,đoạn tuyệt quan hệ cha con, cho nên dù về huyết thống ông ấy là ông nội em, nhưng trên thực tế lại đã sớm cùng em không có quan hệ gì.”
Phương Nhược Tuyết nghe xong, chỉ cảm thấy một trận mờ mịt, nàng trước nhìn Quan Hi Thần, lại nhìn hướng lão nhân, cuối cùng mới thật cẩn thận mở miệng hỏi:“Lão gia gia, hắn…… Hắn nói là thật chăng?”
Hạ ánh mắt, Phương Dật Thành gương mặt buộc chặt, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, hắn hơi hơi gật đầu,“Hắn nói đúng.”
“Ông…… Ông thật là ông nội của cháu?”
“…… Đúng.”
“Kiaai năm nay…… Ông đã biết cháu là cháu gái ông?”
Phương Dật Thành yên lặng lại gật đầu,“Ông biết.”
Hai hàng lệ lại lần nữa không chịu khống chế từ trong mắt Phương Nhược Tuyết chảy ra, mà lần này, liền càng không thể vãn hồi.
“Nhược Tuyết, đừng khóc.” Vừa nhìn thấy nước mắt vợ yêu, Quan Hi Thần tâm tình xem trò hay của lão nhân kia cũng không còn, lập tức vọt đến trước mặt nàng, đem nàng ôm vào trong lòng dỗ dành.
Lão nhân này thật sự khiến người chán ghét, bởi vì vấn đề di sản thiếu chút nữa đem Nhược Tuyết hại thảm, hiện tại lại hại nàng khóc, mỗi lần xuất hiện một chút chuyện tốt đều không có, thật không biết là xuất hiện làm chi !
Thấy hắn ôm cháu gái thân mật, Phương Dật Thành hận không thể dùng quải trượng đem đánh chết xú tiểu tử này. Hắn thật cẩn thận hai năm cũng chưa dám nói thân phận, như thế rất tốt,giờ bị hắn công kích nói ra, xem đi, đem cháu gái bảo bối chọc khóc, cái này như thế nào xong đây!(S:ồ người đều có lỗi nhớ… Bốp bốp ai ui , đau ôm đầu)
“Ô…… Các người đều gạt tôi, ô……” Phương Nhược Tuyết khóc lóc lên án hai người.
“…… Thực xin lỗi, anh sai lầm rồi, anh không nên dối gạt em!” Xem nàng khóc, Quan Hi Thần lập tức nhận sai, lòng tự trọng đại nam nhân, hắn không cần.
Nhưng là Phương Nhược Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ ,một bên khóc, một bên hướng hắn vươn tay,“Di động cho tôi mượn dùng một chút, ô ô……”
A?! Mặc dù nghi hoặc, Quan Hi Thần vẫn là rút di động. Nữ nhân này thật đúng là làm cho người ta đoán không ra, khóc hảo hảo, như thế nào lại muốn di động ?
Phương Nhược Tuyết khóc thút thít nghẹn ngào bấm một dãy số, điện thoại thông , lại khóc lớn hơn nữa.
“Ô…… Em trai, bọn họ gạt chị, bọn họ tất cả đều gạt chị, ô…… Hắn không phải ngưu lang, ông ấy cũng không phải lão gia gia đáng thương, ô…… Bọn họ đều gạt chị…… Ô…… Chị muốn ly hôn…… A? Em nói cái gì?” Nước mắt phút chốc ngừng,“Em đã trở lại? Lập tức đi về nhà? Nha, được.”
Chuyển hướng Phương Dật Thành, nàng mở to hai mắt đẫm lệ hỏi:“Lão gia gia, ông có khăn tay hay giấy vệ sinh không?”
“Ách? Có.” Phương Dật Thành vội vàng đem khăn tay đưa nàng.
“Cám ơn.” Tiếp nhận xong, Phương Nhược Tuyết dùng sức lau nước mũi một chút, lại để lại trong tay lão nhân tự xưng là ông nội nàng, sau đó lại chuyển hướng Quan Hi Thần, đột nhiên lộ ra một cái mỉm cười làm cho hai gã nam nhân ở đây một trận gió lạnh, rồi trả điện thoại cho hắn.
“Em trai tôi muốn nói chuyện với anh.”
~ ~ ~
Quán cà phê “Tựu đẳng nhĩ lai” treo biển tạm nghỉ.
Bên trong, bốn người mặt đối mặt ngồi, ba nam một nữ, Phương Dật Thành cùng Quan Hi Thần ngồi cùng nhau, Phương Nhược Tuyết cùng Phương Chi Hàn ngồi cùng nhau, bên chân Phương Chi Hàn còn có một cái hành lý.
Trong không gian trầm mặc, chỉ có Phương Nhược Tuyết lải nhải nói, bắt đầu là Quan Hi Thần giả mạo ngưu lang, đến khách quen đột nhiên biến thành ông nội, cứ nói cứ nói……
Thật vất vả nghe chị gái nói xong, Phương Chi Hàn chính là gật gật đầu, rút mấy tờ giấy, lau đi nước mắt chưa khô trên mặt nàng, mắt gợn sóng thản nhiên quét hai người đối diện.
Tiếp theo, hắn xoay người mở hành lý, lấy ra một cái hộp thanh lịch, đặt tới trước mặt tỷ tỷ.
“Đây là dưỡng phẩm em mua bên Pháp cho chị, chị đi rửa mặt,đẹp đẽ rồi quay lại.”
“Nha.” Phương Nhược Tuyết thói quen hồi phục trạng thái con mèo nhỏ, chính là nghe lời gật gật đầu, liền đứng lên đi vào toilet.
Tuy rằng nàng đã muốn không tức giận như vậy, nhưng vẫn là tạm thời không muốn nhìn thấy người lừa nàng, đặc biệt người kia còn là nàng thực thích thực thích.
Đợi nàng dời đi, Phương Chi Hàn tầm mắt từ trên người Phương Dật Thành chuyển qua Quan Hi Thần, thân thủ cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch, mới mở miệng.“Quan Hi Thần, nhớ rõ trước khi tôi đi, anh có vẻ cam đoan qua không có chuyện gì?”
“Chúng tôi là không có…… chuyện gì lớn cả.” Vừa thấy cậu em vợ nhíu mày, hắn cho dù thật sự không muốn, cũng phải lui từng bước, dù sao cũng là em vợ, không quan hệ, yêu ai yêu cả đường đi, đạo lý này hắn biết.
Phương Chi Hàn không nói nhìn về phía lão nhân đối diện,“Ông không phải đáp ứng tôi, tuyệt đối sẽ không đem thân phận nói cho Nhược Tuyết?”
“Không phải ông nói, là hắn…… Hại ông nói.” Phương Dật Thành đối với thằng tôn tử thật sự là vừa thương vừa sợ, muốn trốn tránh trách nhiệm, lại không tự chủ được nói thật.
“Phải không?” Phương Chi Hàn trên mặt nhã nhặn vẫn là không có biểu tình gì, chính là bình tĩnh nhìn về phía Quan Hi Thần.“Tôi chỉ có một vấn đề, anh yêu chị tôi sao?”
“Yêu!” Hắn đáp không có chút do dự, thật mạnh gật đầu.
Tiểu ngu ngốc toàn bộ rất hợp hắn, làm cho hắn mê muội cam tâm tình nguyện, căn bản không nghĩ buông tay, tình cảm mãnh liệt cố chấp như vậy, không phải yêu còn có thể là cái gì?
“Nếu yêu chị ấy, tại sao lại bức hôn?” Hắn không chút để ý hỏi.
“Tôi chỉ là cùng cô ấy đi công chứng mà thôi, mục đích chính là không muốn cho Nhược Tuyết vì chuyện của Phương gia mà bị thương tổn, tôi muốn hợp pháp bảo vệ cô ấy. Về phần hôn lễ, sau lập tức cử hành, vô luận cậu muốn tôi cấp Nhược Tuyết một cái hôn lễ long trọng cỡ nào đều có thể đề suất, tôi chắc chắn sẽ làm.”
Tuy rằng nữ nhân của mình lại phải cùng nam nhân khác đàm phán điều kiện mới có thể tìm về, nhưng bởi vì hắn là em trai Nhược Tuyết, cũng bảo hộ Nhược Tuyết lâu như vậy, cho nên hắn nguyện ý ủy khuất một lần, nhưng là về sau, trách nhiệm bảo hộ nàng hắn sẽ không tặng cho người khác.
“Nếu như vậy, tìm một ngày đến nhà ông nội cầu hôn đi, sính lễ thấp hơn hai tòa biệt thự cùng ba trăm ngàn gởi ngân hàng thì đừng đến đây, trực tiếp chuẩn bị ly hôn đi là vừa.”
Từ trong ánh mắt thấy thâm tình của hắn, Phương Chi Hàn sảng khoái lên tiếng.
“Chi Hàn, cháu, cháu đồng ý chấp nhận ông ?!” Một bên, Phương Dật Thành kích động đỏ hốc mắt.
“Là chị tôi chấp nhận ông, tôi thì không.” Hắn lạnh lùng nhìn lão gia tử trước mắt.
Sở dĩ hắn đồng ý để chị gái cùng gia gia nhận mặt,vì hắn cũng có cân nhắc chính mình.
Nhược Tuyết nếu biết Phương Dật Thành là ông nội, cho dù hắn ngăn trở, nàng nhất định vẫn là chấp nhận, dù sao hai năm này bọn họ đã sớm có cảm tình.Quan Hi Thần gia nghiệp to lớn, trước kia phong lưu thành tính,cho nên hắn phải thay chị tìm một hậu thuẫn kiên cường mạnh mẽ, làm cho Quan gia không dám xem thường mới được.
Tuy rằng bị thằng cháu trai hắt nước lạnh, nhưng Phương Dật Thành một chút giận dữ đều không có, cư nhiên nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng. Năm tháng trôi qua, hắn đã sớm không phải lão nhân bảo thủ cố chấp ngày xưa nữa rồi.
Quan Hi Thần lo lắng nhìn thoáng qua toilet,“Kia Nhược Tuyết……”
“Anh yên tâm, ba tháng sau, tôi sẽ cho anh nhìn thấy cô dâu.”
“Ba tháng? Cậu đùa giỡn cái gì?!” Hắn hiện tại một giây đều rời không được tiểu ngu ngốc a!
“Nếu trong ba tháng ,anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt, hôn lễ liền tự động hủy bỏ.” Nếu Quan Hi Thần có thể chịu đựng ba tháng không gần nữ sắc, hắn mới có thể cam tâm tình nguyện gọi một tiếng anh rể.
“Nhưng là……” Với tốc độ của mẹ, đại khái hiện tại đang tìm khách sạn cùng công ty cố vấn hôn lễ đi?
“Không có nhưng gì cả. Để lại số điện thoại, có việc tôi sẽ liên lạc.” Quyết định một chút, Phương Chi Hàn liền bắt đầu đuổi người.
Nheo mắt lại, Quan Hi Thần như con hổ đang tức giận, muốn chụp bàn, lại giống nghĩ đến cái gì mà nhẫn nhịn, lấy danh thiếp trong túi quần ra rồi đứng lên.
Được rồi, hắn đi.
Chính là Phương Chi Hàn kia không biết hắn là ai sao, nửa đêm đi vào cái cửa nho nhỏ của Nhược Tuyết căn bản là không làm khó được thiên tài, hiện tại không gây sự là vì không muốn cho Nhược Tuyết lo lắng, huống hồ lúc này dùng cứng đối cứng với hai nam nhân tuyệt sẽ không có chuyện tốt, vậy chờ xú tiểu tử này ngủ hắn lại đi gặp Nhược Tuyết, vừa không làm mất hòa khí, vừa không bị “Thương thân thể”.(=]]])
“Ông đây đâu? Ông nên làm cái gì?” Phương Dật Thành sốt ruột.
“Ông về nhà, chờ Quan gia đi tìm ông cầu hôn, bằng không còn có thể làm gì?” Phương Chi Hàn trực tiếp cho hắn một cái xem thường.
“Kia công ty đâu? Cháu muốn hay không thuận tiện kế thừa?” Tuyệt không để ý chính mình nét mặt già nua mông gầy tong teo, Phương Dật Thành còn đang suy nghĩ khiến tôn tử thiên tài tiếp quản gia nghiệp.
“Không cần! Ông đi nhanh đi, tôi ngồi mấy giờ máy bay, mệt chết khiếp, phải đi về nghỉ ngơi.” Hắn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
“Vậy ông đi trước, ngày mai lại đến gặp các cháu.” Phương Dật Thành lao lực đứng lên, chống quải trượng tập tễnh rời đi. Hôm nay có thể từ miệng tôn tử nghe được một câu ông nội, hắn thực vui vẻ.
Tiểu tử này ngoài lạnh trong nóng, cá tính giống như đúc ba nó, hắn tin tưởng sớm muộn gì sẽ có một ngày, nó thừa nhận chính mình là ông nội thôi.
~ ~ ~
“Em trai, chị xong rồi !”
Hai người rời đi không lâu, Phương Nhược Tuyết mới từ toilet đi ra, kinh ngạc phát hiện cái bàn chỉ còn lại có một người, không khỏi sửng sốt.“Di? Bọn họ đều đi rồi?”
“Chị, lại đây ngồi xuống.” Phương Chi Hàn hướng nàng vẫy tay.
“Nha.”
“Em hỏi chị, trước khi phát hiện Quan Hi Thần lừa chị, chị rốt cuộc có thích hắn hay không?” Phương pháp đối thoại của chị em nhà Phương gia sắp triển khai.
Vặn vẹo ngón tay, Phương Nhược Tuyết mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu.“Có, thích.”
“Vậy còn hiện tại?”
“Không, không chán ghét.”
“Cho nên vẫn là muốn gả cho hắn?”
Phương Nhược Tuyết đột nhiên nhìn về phía hắn.“Em trai, chị không phải vừa nói sao, chị đã sớm gả cho hắn, thật là, không thể tưởng được em so với chị còn dễ quên hơn!”
Tức giận nhìn chị gái, Phương Chi Hàn gõ đầu của nàng một chút.“Không cần khuôn mặt tươi cười như vậy!”
“Nha, được rồi! Đau chết chị !”
“Chị muốn ly hôn sao?”
Nói chuyện với nàng phải chuyển sang khách sáo, nếu không hắn sẽ không nghe thấy đáp án chính mình muốn nghe.
“Đương nhiên không a! Chị mới tân hôn còn không đến một ngày nha! Nói như vậy đi ra ngoài nhiều……”
Phương Chi Hàn lập tức đánh gãy toái toái niệm của nàng.“Vậy chờ ba tháng sau tham dự lễ kết hôn đi.”
Di? Như thế nào em trai nhanh như vậy liền nhảy đến kết luận này?“Mới không cần, hắn gạt chị nha!”
“Vậy chị muốn như thế nào?”
“Chị, chị…… Chị cũng không biết.” Đúng vậy, Quan Hi Thần lừa nàng, nàng không vui, kia hiện tại muốn thế nào?
“Bị lừa ,về sau trả thù đi?” Hắn thực có thể lý giải gật gật đầu.
Nha, đúng, trả thù, nàng như thế nào không nghĩ tới đâu? Vẫn là em trai lợi hại!“Đúng đúng, trả thù hắn tốt lắm.”
“Trả thù bình thường đều là muốn đối phương mãi mãi bị thương tổn, cho nên chị cảm thấy muốn đánh gãy tay chân hắn, hay là muốn…. Sau này đi tảo mộ hắn?” Phương Chi Hàn nói tự nhiên.
Nghe thấy lời này, Phương Nhược Tuyết hoảng sợ, lập tức kích động.“Không muốn không muốn, chị không cần trả thù.”
“Không cần trả thù, cũng không cần ly hôn, kia bằng không thế nào? Phạt hắn cả đời chịu đựng ngốc nghếch của chị được không?”
“Phương Chi Hàn, chị đã nói với em chị thông minh, đừng tưởng rằng chị nghe không hiểu, những lời này rõ ràng chính là đang mắng chị, làm sao là trừng phạt hắn?!” Nheo mắt lại, nàng thở phì phì trừng mắt nhìn em trai liếc mắt một cái.
“Thông minh? Thông minh mà tùy tiện đem người ta trở thành ngưu lang?”
Nghe vậy, Phương Nhược Tuyết không khỏi nghẹn lời, đầu lại cúi thấp, lần này là vì xấu hổ.“…… Chị cũng không phải cố ý.”
“Tốt lắm, Quan Hi Thần vừa rồi cũng nói hắn không phải cố ý muốn gạt chị, đối với chị đem hắn lầm nhận thức thành ngưu lang cũng không để ý, người ta đối với chị tốt như vậy, chị còn làm bộ làm tịch, đúng không?”
Cho nên kỳ thật là nàng sai sao? Giống như là lạ, nhưng là lại giống như có đạo lý nha……“Kia…… Được thôi, chị cùng hắn giải thích tốt lắm.”
“Giải thích là xong sao?” Mệt mỏi quá
“Vậy em còn muốn chị làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Ngoan ngoãn chờ làm cô dâu a, về sau không cần chuyện gì cũng khóc ầm lên như thế, phải biết rằng, không có người nào có thể ngăn cản được nước mắt của chị.” Ngáp một cái, Phương Chi Hàn chuẩn bị công thành lui thân.
“Được rồi……” Phương Nhược Tuyết do dự một chút, lại hỏi,“Cái kia…… Cái kia lão gia gia…… Thật là ông nội chúng ta sao?”
Hắn mặt không chút thay đổi gật đầu,“Đúng.”
“Kia…… Kia hắn vì sao không nhận thức chị? Có phải hay không thực chán ghét chị?”
“Không phải, là vì hắn áy náy, cảm thấy muốn xin lỗi ba mẹ cùng chúng ta, cho nên mới không dám nhận thức chị.”
“Là như vậy sao?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ chị hoài nghi em nói?” Mi nhíu, hắn cười thật sự hòa ái dễ gần.
A, quên em trai ghét nhất bị người ta nghi ngờ hắn nói ! Phương Nhược Tuyết đầu lập tức lắc như trống bỏi.“Không không không, chị chỉ là rất muốn lão gia gia, không, là ông nội. Ông nội nói ông ấy ở một mình, thật đáng thương nha……”
“Cho nên chị về nhà, thu thập hành lý chuyển đến nhà ông nội đi.” Chủy chủy bả vai, hắn tặc tặc môi, nằm úp sấp trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Quan Hi Thần chắc chắn không để yên, đều là nam nhân, hắn làm sao có thể không rõ hắn nhẫn nại là vì cái gì?