Kim Điêu Thần Chưởng

chương 25: tiểu a phòng cựu thù tái ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ba bóng người vừa xuất hiện sau lưng Sở Vân ấy, có một lão nhân tuổi trạc lục tuần, mất một vành tai phải, còn hai người kia thì mặt mũi hung ác, thân hình to lớn, mắt lộ tinh quang, hành động thật nhanh nhẹn nhẹ nhàng, xứng danh là cao thủ võ lâm.

Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ nhìn thấy ba người mới đến đều là cao thủ nhất đẳng của Bách Giác Bảo gồm:

Huyết chưởng Song Hàn, Tam Phích Lịch Lục Hữu, Thất Kiếm Thập Tam Anh, mà bọn họ chính là Tam Phích Lịch.

Ba người ấy không một tiếng động tiến nhanh tới sau lưng Sở Vân.

Lúc này Sở Vân tâm tư đang bị kích động, thần trí có phần mông lung, hai mắt nhìn đăm đăm vào màn đem, đắm chìm vào trong ký ức.

Rồi bỗng nhiên chàng chiếu đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Thượng Cơ, bị cái nhìn như băng giá của Sở Vân chiếu thẳng vào mắt, Thượng Cơ mất tự nhiên, lúng túng nở nụ cười khiến Sở Vân cảm thấy chột dạ, nghĩ một lúc rồi lạnh lùng nói:

- Thượng Cơ! Ngươi cười rất mất tự nhiên, mà ánh mắt thì lộ vẻ hân hoan, chắc ngươi đang chờ đón một cái gì vui lắm hả ?

Rồi Sở Vân bỗng bật cười to lên, quay ngoắt về phía sau nhanh như chóp, ánh mắt lạnh băng của Sở Vân như luồng điện quét xoáy trong không khí, chiếu thẳng vào mắt ba người nọ còn cách chàng chừng sáu thước, khiến cho cả ba người không khỏi kinh hãi, vội vàng né sang một bên, như muốn tìm chỗ nấp.

Động tác của Sở Vân xoay người về sau đồng thời xuất kiếm chỉ là một động tác thừa nhằm kiểm đinh ý đồ của Thượng Cơ, chứ hoàn toàn không phải nhằm sát hại ba người lén tới kia nếu không thì họ làm sao còn tránh né kịp.

Lúc này chàng hứ lên một tiếng, kiếm quang như chớp từ phía sườn chàng lóe lên, lóe lên một đạo hàn quang quét ra chung quanh hơn một trượng cách mặt Thượng Cơ vừa lùi ra không đầy một tấc.

Lão ta nghe một luồng khí lạnh xoẹt qua, thân hình bủn rủn, mất hết khi lực, thét lên hoảng hốt té bắn ra sau hơn ba bước.

Chi trong một chớp mắt, Sở Vân đã có một phản ứng cực kỳ xảo diệu, khiến cả bốn cao thủ hạng nhất của đối phương luống cuống tay chân, không ai kịp ra tay ứng cứu cho nhau, sợ hãi tột cùng, làm cho chàng bật cười, hả dạ phần nào.

Sở Vân nhìn họ nói:

- Các ngươi chỉ có được chừng ấy bản lĩnh thôi à? Bách Giác Bảo thật không ai hơn các ngươi sao?

Lão nhân mất vành tai, tuổi chừng sáu mười, giận dữ la lớn:

- Kẽ sĩ thà chết chứ không chiu nhục, Tam Phích Lịch của chúng ta có thể mất đầu nhưng không thể để ngươi tàn ác như thế được.

- Thì ra Tam Phích Lịch lại là các ngươi, nếu thể các ngươi và những Huyết chưởng, Song hoàn... của Bách Giác Bảo cũng thuộc hạng nhất đẳng đấy à? Đành vậy, tại hạ phải thành toàn các vị cho rồi.

Thượng Cơ nghiến răng kêu to lên:

- Đường huynh, Lý huynh, Vạn huynh, chúng ta liều mình vậy!

Lão già mất vành tai là Đường Tục và hai người em kết nghĩa Lý Chướng, Vạn Triều nghe thấy thế thì lùi về sau một bước, tuốt vũ khí ra cầm tay.

Sở Vân ngoái lại nhìn hai cánh cửa đóng kín của toà nhà, lạnh lùng nói:

- Thôi được rồi! Ta giải quyết bốn vị trước, rồi sau đó giải quyết năm kẻ bên trong tòa nhà này. Nào, cả bổn vị cùng vào một lúc đi nào !

Đường Tục thét lên một tiếng. Ngọn đao phóng thẳng vào giữa ngực của Sở Vân rồi rạch xéo xuống đan điền, đồng thời tả chưởng phất thẳng vào mặt chàng chiêu thức linh hoạt đặc biệt dị thường. Cùng lúc ấy Lý Chướng và Vạn Triều cũng thét lên, hai thanh quỷ đầu đao chém xéo vào hai bên sườn Sở Vân , còn Thượng Cơ cũng tức khắc phóng chưởng vào ngực Sở Vân nhanh như chớp.

Sở Vân vẫn đứng nguyên tư thế cũ, thân hình như không nhích động, chờ cho thế công của bốn địch thủ còn cách thân mình chừng ba tấc thì thanh trường kiếm Khổ Tâm Hắc Long mời loé sáng, vạch lên quanh thân mình chàng một màn ngân quang lạnh buốt, chớp mắt đã đánh bật bốn đối thủ kia văng ra ba bước.

Sở Vân đưa mắt nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, lạnh lùng thốt:

- Bốn vị, tiếp tục chứ ?

Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ thét lên một tiếng lập tức công ra mười hai chưởng đồng thời tung ra sáu cú đá liên hoàn cực hiểm, rồi ngân đởm cũng tung ra mười hai trái nhanh như gió.

Ba thanh quỷ đầu đao như ba ngọn sóng gầm rú tấn công cùng lúc vào thân hình đối thủ. Lần này Sở Vân không hoàn thủ, thân hình chàng như một chiếc bóng chập chờn xuyên qua những luống kình khí nọ, vờn quanh những quả thiết đởm, rồi thoát ra ngoài như một ảo ảnh.

Cả bốn đích thủ kinh hoàng, phẫn uất, đem toàn bộ bình sinh sở học lao vào tấn công Sở Vân như điên dại. Nhưng thân hình Sở Vân vẫn cứ như một chiếc bóng, nhẹ nhàng như một làn khói đen chập chờn bay lượn xuyên qua mọi chiêu thức, binh khí của đối phương. Tam Phích Lịch đã sử dụng tới trận pháp Liên Hoàn Thủ tuyệt mật tuyệt độc của họ cùng với tuyệt học danh trấn võ lâm Bách Trúc chưởng của Thượng Cơ, đem hết bình sinh ra vây công đối thủ, mệt đến toát mồ hôi hột mà chẳng động được đến chéo áo của Sở Vân.

Bỗng nhiên thân hình của Sở Vân bắn vọt lên cao hơn bảy trượng rồi lộn lại chúc đầu lao xuống, kiếm quang rực sáng bao phủ thân mình, công trở lại đối phương. Thấy thế Thượng Cơ thét to lên:

- Thân kiếm hợp !

Rồi liều mạng lăn mình bắn ra xa, nhưng đúng vào lúc mà thân hình lão ta lăn vưa đúng một vòng thì đã nghe vang lên một tiếng rú khủng khiếp, đó chính là tiếng của Lý Chướng, lão ta lăn tiếp vòng thứ hai thì lại nghe một tiếng rú thứ hai cất lên, hai vôi máu bắn vọt ra đỏ thẫm. Lý Chướng, Vạn Triều đã hồn về cực lạc.

Sở Vân đã đáp người xuống sát bên Đường Tục, kẻ đứng đầu trong Tam Phích Lích, lạnh lùng nói:

- Đã hai vị đi rồi, ông bạn, ngươi nỡ nào sống lại một mình?

- Đường Tục thét lên như điên loạn, tung người lên cao hai trượng rồi đảo lại thân hình như một mũi tên, lao theo mũi quỷ đầu đao đâm thẳng vào ngực Sở Vân. Nhưng cũng vào lúc mà thân hình Đường Tục vừa vọt lên thì một luồng kiếm quang lạnh ngắt cũng bắn vút tới tức khắc. Nhũng tiếng loảng xoảng vang lên, thanh quỷ đầu đao của Đường Tục đã bị băm nát thành nhiều mảnh. Đường Tục hồn tiêu phách lạc, tung người lên không cắm đầu chạy trốn. Nhưng Sở Vân đã tung người lao theo, ra ngoài sáu trượng rồi mới chặn lại, nói:

- Ông bạn! Đêm tối trăng mờ, ngươi nghỉ ngơi sớm một tí chứ?

Rồi một quầng sáng lóe lên, một vật tròn tròn bay lên cao hơn năm trượng rồi rơi trở xuống nghe cộp một tiếng, đồng thời một thân hình người cũng ngã phịch xuống theo. Cái thủ cấp vừa rơi xuống ấy thiếu một vành tai.

Khi Thượng Cơ vừa đứng vững lên thì cả Tam Phích Lịch đã hồn về chín suối, khiến lão ta rụng rời tay chân, không kịp và cũng không dám chạy trốn nữa. Lão ta mặt tái xám ngoét nhìn cái thủ cấp của Đường Tục rung rung theo lưỡi kiếm của Sở Vân đang cắm vào nó và càng run bắn cả người lên khi nghe Sở Vân lạnh lùng nói:

- Họ Thượng kia, lúc này chỉ còn sót lại có một mình ngươi!

Sở Vân đưa mắt nhìn quanh, biển lửa nơi sân rộng vẫn ngùn ngụt cháy, tiếng kêu thét khủng khiếp đã thưa thớt hẳ. Mười lăm, mười sáu xác người rải rác quanh mình, máu me thấm đậm, Sở Vân hỏi:

- Thượng Cơ! Lúc nào thì Hoàng Cực luyện xong?

Do dự một lúc Thượng Cơ nói:

- Cũng sắp rồi, nhanh thôi !

- Ngươi không lừa ta đó chứ? Sở Vân nghi ngờ hỏi lại.

Trong lúc Thượng Cơ chưa kịp trả lời, thì có một bóng đen phi thân lại như chớp về phía sau Sở Vân. Chàng lạnh lùng nói với Thượng Cơ mà không thèm ngoái đầu nhìn lại :

- Thượng Cơ ! Đó không phải là đồng bọn của ngươi mà là thuộc hạ của ta đấy!

Người mới đến áo đen đã thành màu tím, máu chảy ròng ròng nhỏ giọt trên mặt đất giọng lạnh lùng nói vội:

- Thưa Minh chủ! Sao giờ này chủ bảo vẫn chưa chịu xuất hiện? Gặp trở ngại gì chăng?

Nhìn thấy Đại Mạc Đồ Thủ toàn thân nhuốm máu, Sở Vân hỏi:

- Khố Hoàn chủ, ngươi bị thương à ?

- Bẩm không phải, máu của lũ giòi bọ Bách Giác Bảo bắn vào người bản toà đấy thôi.

Sở Vân vung kiếm hất văng cái thủ cấp đi, rồi nói:

- Hoàng Cực và Tam Vũ đều ở trong toà nhà này. Mấy xác người kia chính là mấy người bạn của Bảo chủ cản đường ta đấy mà.

- Thưa Minh chủ ! Địch đông, ta ít, không nên kéo dài thời gian.

Bổn toà nghĩ rằng, có nên vào thẳng trong đó mà xứ trí lũ chúng nó ngay không?

Sở Vân suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Theo lời ông bạn già này. Hoàng Cực Bảo chủ đang bế môn luyện công, Tam Vũ công tử và những kẻ khác cũng sắp cùng hắn ta xuất hiện rồi, nên tại hạ đang chờ chúng ra sẽ bắt tất cả lũ. Nhưng không biết lời ông bạn này có thật không đây?

Khố Tị đưa mắt nhìn Ngân Đảo Tẩu Thượng Cơ, lạnh lùng nói:

- Minh chủ ! kệ nó, đâu cần biết thật hay giả làm gì? Cứ hỏi thật đến nơi đến chồn thì sẽ rõ cả thôi!

Nghe Khố Ty nói vậy thì Thượng Cơ run bắn cả mình, chưa bao giờ trong đời lão ta cảm thấy hãi hùng bất lực như lúc này, chính vì lão biết mình không đủ, dù chỉ là một chút hy vọng để kháng cự với hai kẻ địch no..... Lão ta sợ hãi đưa mắt nhìn Sở Vân như chờ đợi lời phán quyết của một vị quan tòa tối thượng.

Sở Vân nhìn lại và hiểu tất cả tâm lý của người đang ở vao bước đường cùng, tâm lý đó đang thể hiện trong đôi mắt cầu khẩn, van xin hoảng sơ..... của Thượng Cơ, chàng lắc đầu nói:

- Khố Hoàn chủ ! Với một người võ công thượng đẳng, mà phải thúc thủ chờ chết trước mắt đối phương, thì người ấy vì cái gì nào? Vì sao nào ?

- Hiển nhiên là vì đối thủ của hắn võ công còn cao hơn hắn gấp bội phần, nếu mà đánh nữa thì chỉ bị lăng nhục mà thôi!

- Đúng thế! Hơn nữa người ấy còn có sự bi ai của người chiến sĩ, nỗi khổ tâm của kẻ bất lực. Đối với loại người ấy chúng ta hãy để họ sống !

- Vâng! Minh chủ nói rất đúng, ha ha, tính hiếu sát của bổn toà quả là không sao sửa được Là một kẻ đã bôn ba vinh nhục giang hồ quá hai phần ba đời người, chưa bao giờ Thượng Cơ lại cảm thấy xúc động và kính phục đến như thể, hai mắt lão ta đỏ hoe, rơi lệ.

Sở Vân vừa mới hơi mỉm cười, thì sắc mặt lão đanh lại, vì hai cánh cửa của tòa nhà lớn bỗng bật mở toang ra. Bốn vị đại hán cường tráng, cương mãnh bước tới đứng hai bên cửa, rồi từ trong nhà ánh đèn đuốc sáng toa? chiếu hắt ra, tiếp đó là nhưng thân hình người tiến rạ..

Sở Vân khép hờ mi mắt, toàn thân thả lỏng, tra kiếm vào bao, cố gắng trấn tĩnh tính tình. Nhưng mọi sự việc bỗng xuất hiện khiến chàng không sao trấn tĩnh được cả...

Hai trong số bốn người tiến ra cửa là một chàng trai, đội mũ lông xanh và một lão nhân trạc độ thật tuần, mắt cú, môi diều hâu, cả hai người khí thế thật bất phàm.

Sau lưng họ là một thanh niên tóc dài, dáng vẻ hào kiệt, mặc áo nho sĩ, mặt mũi thật tuấn tú đẹp đẽ đội mũ lông màu trắng. Đi sát vào người chàng trai nho nhã ấy là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, hai mắt long lanh như nước hồ thu, hai người ấy thân cận, dựa sát vào nhau đúng như một cặp vợ chồng trẻ.

Bốn người kia bước ra tới cửa thì dừng lại, vừa nhìn thảy họ, Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ vội vàng khom người hành lễ rất là cung kính.

Chàng trai đội mũ lông xanh đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhìn thấy những tử thi nằm ngổn ngang ngay trước mặt, thì vẻ mặt lộ vẻ hơi ngạc nhiên, cất giọng sang sảng hỏi:

- Thưa phó tổng quản, bảo chủ đã hết thời kỷ bế quan rồi, chợt nghe báo cáo có kẻ bên ngoài đến tìm báo thù, không hay thánh thần nơi nào vậy?

Thượng Cơ quay lại nhìn Sơ Vân, với cái nhìn khiến chàng không thể nào quên. Trước mắt lão Ngân Đảo Tẩu, Sở Vân đứng đó, hai tay xiết chặt vào nhau, toàn thân như rung lên, đôi mắt tuy khép hờ, nhưng lão vẫn nhìn thấy ánh mắt bi thương, căm phẫn, xót xa, đau khổ mà lại toát lên vẻ uy hiếp kinh người. Thượng Cơ thấy rõ, trong lúc chiến đấu vừa qua, chưa một lần Sở Vân cau mày trước bất cứ cảnh tượng nào, vậy mà bốn người kia vừa xuất hiện thì chàng xúc động mãnh liệt tới chừng ấy, điều đó dứt khoát phải do một nguyên nhân đặc biệt nào đó gây ra.

Người trẻ tuổi đội mũ lông xanh như không nhẫn nại nổi nữa, nói to:

- Phó Tổng quản, bổn công tử đang hỏi ngươi đó !

Nghe người ấy hỏi lại mà Thượng Cơ run cả người cứng lưỡi, không nói nên lời.

Người đội mũ xanh đưa mắt nhìn sang bên, chiếu thẳng vào Sở Vân và Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ, hứ một tiếng nói:

- Phó tổng quản, oai phong hàng ngày của ngươi đi đâu rồi? Tại sao không dám mở miệng? Ai đang đứng bên cạnh ngươi đó?

Thượng Cơ thu hết can đảm định cất tiếng trả lời thì bỗng có nhột âm thanh như từ địa ngục âm u vang lên, dội vào tại mọi người có mặt ở đó:

- Thanh Vũ công tử! Ngươi còn nhớ ta không?

Nghe tiếng nói âm u lạnh lùng sắc lạnh đó, cả bốn người vừa bước ra, dù tràn đầy công lực cũng cảm thấy ớn lạnh xương sống. Người đội mũ lông xanh trấn tĩnh lại nhìn Sở Vân một hồi lâu, hỏi:

- Ngươi... ngươi là ai ?

- Hãy hỏi hai kẻ gian phu dâm phụ đang đứng bên ngươi ây?

Vừa nghe những lời ấy, ngươi đội mũ lông trắng và thiểu nữ xinh đẹp đứng sát bên người ấy chợt biến sắc mặt, đưa đôi mắt hãi hùng nhìn Sở Vân một lúc lâu rồi người đội mũ lông trắng lạnh lùng hỏi:

Ông bạn, chớ vội nặng lời. Bổn công tử làm sao có thể biết được cái loại hạ đẳng các ngươi.

Sở Vân cười khẩy một tiếng, đưa mắt ngăn Khố Tỵ đang nộ khí xung thiên đứng bên cạnh lại, từ từ bước lên trước hai bước hiện ra hết sức hùng dũng dưới ánh sáng rực rỡ như ban ngày của những ngọn đèn lớn...

Bông nhiễn một tiếng kêu thất thanh vang lên chói lọi như tiếng đàn đứt dây, thiếu phụ nọ mặ trắng bệch ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vân, thân hình lảo đảo. Người trẻ tuổi đội mũ trắng cũng sững sờ, nhìn Sở Vân và giọng run run lắp bắp:

- Không thể....không thể như thể được...người ấy đã chết ba năm trước rồi...đúng thế, đã chết từ hơn ba năm trước rồi...

Giọng cười lạnh lùng của Sở Vân lại vang lên, chàng chậm rãi nói:

- Bạch Vũ công tử Thiệu Ngọc, ngươi làm sao có thể quên ta được ?

Ngươi làm sao có thể quên được kẻ bị ngươi giết cha, cướp vợ rồi giết chết ném xác xuống biển, có cái tên lãng tử Sở Vân được phải không?

Bạch Vũ công tử Thiệu Ngọc run run, lẩm bẩm:

- Không, không, quyết không phải là ngươi...điều đó làm sao có thế có được.

- Thiệu Ngọc ! Ngươi là kẻ anh hùng, một kẻ đại trượng phu, tim ngươi đen tối hơn mực, con người ngươi còn độc ác hơn loài rắn độc.

Ngươi đã giết hại cả một cuộc đời của một con người, lại muốn giết hại cả tính mạng của ngươi ấy nữa. Cái tên Thiệu Ngọc có lúc nào mà ta quên được, có lúc nào mà ta quên nghĩ đến nó đâu, lúc khổ, lúc đau, lúc vui, lúc buồn, một nguyện vọng là được xả thân báo mối thù này. Trời xanh đã cho ta một cơ hội, ta phải lấy báo thù để phúc đáp, ta đã cầu trời cho ngươi còn sống mãi đến lúc gặp lại ta. Và hôm nay, ta đã trở về đây, đã đứng trước mặt ngươi đây.

Từng lời, từng tiếng của Sở Vân như những tiếng sấm nổ vang lên đinh tai nhức óc Bạch vũ công tử, khiến hắn mỗi lúc một tái xanh mặt mày...Còn thiếu phụ đứng cạnh hắn thì run lẩy bẩy cố kêu to lên:

- Vân ca...hãy nghẹ..nghe lời... !

Sở Vân lạnh nhạt nói với giọng đau đớn, chua xót:

- Tiêu Vạn Đình, cô có một thân hình kiều diễm, một khuôn nhặt mỹ lệ và những lời nói ngọt ngào nhưng lại có một trái tim của loài rắn độc, cô thâm độc, tàn ác, phản trắc và xảo quyệt, tàn nhẫn và vô liêm sỉ. Tiêu Vận Đình, người là kẻ thù đã giết cha ta, ta phải lấy máu ngươi để rửa hận phải khiến cho ngươi chết lặng đau đớn, dằn vặt và ân hận...

Lúc này người vợ cũ của Sở Vân , nước mắt như mưa, khóc run cả thân hình trông có vẻ thương tâm lắm.

Bỗng Thanh Vũ công tử hứ một tiếng, nói:

- Ngươi có lẽ đúng là lãng tử Sở Vân thật đấy! Ngươi vẫn chưa chết à?

Sở Vân lạnh nhạt nói giọng mỉa mai:

- Đúng thế đấy, thật đáng tiếc là sự việc lại không đúng như các ngươi muốn!

Thanh Vũ công tử nhìn ra xa rồi nói giọng thâm hiểm:

- Lũ chuột nhắt xâm phạm bổn Bảo đều do ngươi dẫn đến đây à?

Đại Mạc Đồ Thù Khố Tỵ bỗng quát to lên:

- Đập chết mẹ mày bây giờ, ta sẽ diệt hết cái lũ treo đầu dê bán thịt chó chúng bay !

Sở Vân cười khẩy nói:

- Thanh Vũ công tử Thiệu Anh, chỉ sợ ngươi không còn ngông cuồng được lâu nữa đâu. Những người này không chỉ do ta đẫn đến mà còn là bộ hạ của ta nữa đấy!

Thanh Vũ công tử bỗng cười lớn, giọng hắn thâm hiểm:

- Đúng là loài thiêu thân, tự tìm chỗ chết! Sở Vân,với chút ít sức lực ngươi ngươi mà không biết tự lượng mình, tìm nơi xó xỉnh nào đó mà sống qua ngày đoạn tháng cho rồi. Lại còn muốn đem trứng chọi đá, đến bổn bảo mà phục thù, ngươi không biết là đã làm một việc quá ngu ngốc hay sao?

Sở Vân cười lên sang sảng, vẻ khinh bạc nói:

- Các ngươi đã nghe tiếng thét gào thảm thiết vang lên khắp nơi chưa? Ngươi đã thấy xác người nằm kín đất chưa? Đã ngửi thấy mùi tử thần chưa? Bách Giác Bảo chỉ bằng hạt đậu mà dưới mắt ngươi đã thành Thành đồng vách sắt, ta thấy chỉ như những bó củi khô, không đủ cho một mồi lửa!

- Thiệu Tĩnh định trả lời thì lão nhân thất tuần đứng cạnh đã cười lớn nói:

- Đã thế thì tiểu tử kia, hãy thử xem nào!

Sở Vân hơi chột dạ, nói to:

- Thiệu Tĩnh ! Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực và Hồng Vũ công tử tại sao không có mặt ở đây ? Thiệu Bình đâu?

Thanh Vũ công tử Thiệu Tĩnh lạnh lùng nói:

- Sớm muộn gì thì ngươi gặp họ thôi, hiện nay ở đâu có Thanh, Bạch nhi vị công tử và ngươi chiến hữu vong niên Ma Báo Đằng võ công cũng quá đủ để hóa kiếp ngươi rồi!

Đại Mạc Đồ Thủ Khổ Tỵ giận dữ nói to:

- Họ Thiệu kia, ngươi có giỏi thì hãy xuống đây để ta dạy cho một bài học.

Thanh Vũ công tử hơi gật đầu chẳng nói chẳng rằng.

Bỗng bậc thềm cách Thiệu Tĩnh hai trượng, tức là nơi mà Sở Vân, Khố Tỵ và Thượng Cơ đang đứng bỗng vỡ vụn ra, tụt xuống phía dưới, còn những tảng đá to bằng đầu người bắn vào họ như trời sập...ầm ầm...

Vừa thầy đất dưới chân rung lên. Sở Vân biết ngay có biến, chàng bật người lên, đẩy Thượng Cơ bắn ra xa hơn một trượng và thân hình chàng đã như làn khói mỏng, lách qua những viên đá trút xuống như mưa để tung người lên trước cửa lớn của toà lầu.

Chỉ thấy Thiệu Tĩnh khẽ liếc mắt, tức thì từ phía trong cửa lớn mười mấy đại hán tay cầm câu liêm thương dài hơn một trượng đồng loạt tấn công vào Sở Vân, thế mạnh như vũ bão.

Đúng vào khi ấy chỉ thầy thân hình Sở Vân lách tới tay chụp lấy một ngọn câu liêm thương quét ngược lại với một sức mạnh khủng khiếp, ngay lập tức hàng loạt tiếng kêu thất thanh, thảm thiết vang lên toàn bộ số lực sĩ ấy đã bị hất tung thân hình lên trời, rội lần lượt rơi phịch trở xuống đất.

Bốn đại hán đứng hai bên cánh cửa thét lên một tiếng, vung đao chém xả vào thân hình như tia chớp. Nhưng thế đao mới triển khai được quá nửa thì bỗng một luống kình phong lạnh buốt quét ngang ngực họ, cả bốn người chỉ kịp rú lên thì miệng đã phun ra một vòi máu tươi, ngã gục xuống đất chết tức thì.

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ đã tung người đến bên cạnh Sở Vân nói lớn:

- Minh chủ ! Cái đồ chó má ấy để bổn toà lo liệu, Minh chủ đừng để cho cặp gian phu dâm phụ kia trốn thoát!

Lập tức thân hình Sở Vân vút tới như luồng điện, chưởng chàng tung ra như thiên la địa võng chớp xuống đôi trai gái nhơ bẩn đang đứng sát nhau đó.

Chưởng phong hùng hậu mãnh liệt giăng kín mọi nơi, không chừa cho đối phương một kẽ hở thoát thân nào.

Bạch Vũ công tử Thiệu Ngọc giật bắn mình, nhìn thể chưởng của Sở Vân hắn biết với tất cả sở học của mình, hắn không sao có thể đương cự nổi. Nhưng vốn là một cao thủ nhất lưu, lại thâm hiểm gian trá, Thiệu Ngọc thét lên một tiếng, hai chân một trụ một chuyển, người nghiêng xéo sát đất, song chưởng như hai lưỡi kích, bật lùi lại hai bước rồi lướt tới tung ra liên liếp mười chưởng, mười hai cước.

Sở Vân hừ một tiếng lạnh lùng nhằm mười hai trọng huyệt trên người Thiệu Ngọc đánh tới đồng thời tả chưởng chụp xuống đầu Tiêu Vạn Đình.

Thiệu Ngọc mặt mày tái xám, gầm lên một tiếng, liều lĩnh tung ra song chưởng vời toàn bộ sức mạnh vào ngực Sở Vân, đồng thời liên hoàn cước phóng vào đan điền chàng, chiêu thức cực kỳ độc hiểm.

Sở Vân khẽ thét lên một tiếng, không thèm né tránh, song chưởng một công một chắn, còn song cước công vào Tiêu Vận Đình đang tìm đường tháo chạy. Bộp, bộp mấy tiếng vang lên, hai địch thủ đối chưởng vang lên mấy tiếng nghe rợn gáy, Thiệu Ngọc bị đánh bắn lùi ra sau hơn sáu thước, tay chân như muốn gãy lìa, đau buốt vô cùng. Còn Tiêu Vận Đình nhờ nhanh chân chạy trước nên chỉ bị một đá văng ra xa nửa trượng, té lăn xuống đất.

Thiệu Ngọc kinh hoàng chạy vội ra sau, tay phải luồn vào trong bọc rồi đột ngột tung về phía Sở Vân một nắm kình khí của những ám khí ba cạnh sắc bén vô cùng, như mưa rào dày đặc cả một trượng vuông bao phủ Sở Vân.

Vì quá gần mà Thiệu Ngọc xuất thủ cực kỳ lợi hại, nên Sở Vân không kịp né tránh, chỉ đành thét lên một tiếng, hai tay vung ra một đạo cuồng phong mạnh như sóng biển, còn thân hình chàng thì như một tờ giầy mỏng, chập chờn bay xuyên qua lớp ám khí ba cạnh vô cùng sắc bén của Bạch Vũ công tử.

Tranh thủ thời cơ ấy, Thiệu Ngọc chộp lấy tay Tiêu Vận Đình kéo chạy tót vào một cánh cửa bên cạnh hành lang leo lên cầu thang chạy.

Nhưng Sở Vân đã như một mũi tên lao tới và chỉ trong chớp mắt chàng đã chắn ngay trước mặt họ rồi. Bạch Vũ công tử Thiệu Ngọc thất sặc vội thuận tay chụp lấy tấm thảm da hổ trải trên cầu thang vận hết công lực giựt mạnh. Sở Vân vừa đặt chân xuống mặt cầu thang thì tấm thảm đã cuộn lại. Sở Vân nhìn thấy rất rõ bốn sợi dây mâu trắng ở bốn góc rung lên tiếp đó nghe tiếng những bánh xe răng cưa chuyển động phát lên tiếng kêu kít kít... kít kít, tấm thảm da hổ cuốn lấy người chàng, như một tấm lưới. Lập tức, hai tay Sở Vân vỗ xuống mặt thảm hai chưởng cực mạnh, thân hình Sở Vân bắn vọt lên cao, bật về phía sau. Song chưởng của chàng vẽ lên một vòng cung lập tức những tiếng phựt phựt vang lên, bốn sợi dây mầu trắng ấy đã bị bứt đứt ngay lập tức. Cũng thời gian ấy, Bạch Vũ công tử Thiệu Ngọc và Tiêu Vận Đình đã chạy tót lên lầu biến đi Sở Vân cưới khẩy một tiếng, ngoắt đầu nhìn lại thì thấy Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ và Thanh Vũ công tử Thiệu Tĩnh, Ma Báo Đằng Võ Công đang xuắn lấy nhau ác đấu. Ba người võ công đều cao tuyệt, nhưng nếu như so với Khố Tỵ thì hai đối thủ kia không thể so bì được, khi lấy một chọi một, nhưng hai người ấy liên thủ lại sức mạnh tăng bội phần, do vậy dù không thể thủ thắng được nhưng họ cũng trong nhất thời chưa bị Khổ Ty hạ ngay được. Sở Vân cười nhạt nói:

- Khố Hoàn chủ, xin hãy cố gắng một chút, tại hạ lên lầu đây!

Khố Tỵ cười một tiếng như sấm, mãnh liệt tung ra mười chưởng liên tiếp, hai chân lại thi triển liên hoàn cước như bay, vừa tấn công vừa nói:

- Xin minh chủ cứ tùy tiện, lúc cần xin minh chủ hạ lệnh đế bổn toà dùng Hoa? Long Đạn chiêu đãi bọn chúng.

Sở Vân cười sang sảng, rảo bước lên lầu.

Chiếc cầu thang dẫn lên lầu trên được kiến trúc rất tinh xảo, dùng toàn gỗ hồng đàn để chế tạo, hai bên đều có lan can hoa văn rất đẹp, mỗi một bậc thang đều có nẹp sắt mạ vàng óng ánh, khiển cho chiếc cầu thang trông vừa đài các vừa rực rỡ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio