Kim Điêu Thần Chưởng

chương 47: tuyệt kiếm kỳ chiêu khiếp hồn song giáp sĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả Cổ Yển La Hán và Lê Tường đều kinh ngạc ngoái nhìn Khố Ty, không biết lý do vì sao trong bối cảnh như thế này mà ông ta lại có thể vui vẻ cất tiếng cười được.

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty ngưng tiếng cười, trầm giọng nói :

- Nếu hai vị lúc này mà khuyên Minh chủ dừng tay thì chẳng khác gì đã giúp cho Đâu Mâu song hào thoát hiểm, vì thực ra tình hình cuộc đấu lúc này đã quá rõ. Các vị thấy đó, tuy Đâu Mâu song hào võ công có thể nói hiếm có trong võ lâm nhưng nói một cách thực lòng cũng chỉ tương đương với Lãnh hoàn chủ và tại hạ mà thôi. Nói cách khác, Lãnh hoàn chủ và tại hạ đấu với họ tuy không nói là thắng nhưng không thể nào thua họ, còn bổn Minh chủ võ công so với bất kể ai trong bổn Minh cũng cao hơn rất nhiều. Do đó Đâu Mâu song hào dù có liên thủ cũng không thể nào có thể giành được lợi thế trước Minh chủ, vì vậy kết quả cuộc đấu này là rất rõ ràng, chúng ta đề phòng bất trắc là điều cần thiết nhưng quá lo lắng là điều không nên.

Cổ Yển La Hán hỏi lại :

- Nếu thế vì sao Khố hoàn chủ ngươi lại bỗng cười như thế, có điều gì kích thích vậy?

- Quả thế, tại hạ có thể nói Đâu Mâu song hào đã như cánh cung căng hết sức rồi, nếu không có gì đột xuất chỉ trong vòng một trăm chiêu bọn họ sẽ đại bại. Đúng thế đấy, Minh chủ võ học cao siêu, kiến thức sâu rộng, chúng ta đều hết sức tin tưởng vào tài năng tuyệt đỉnh của Minh chủ. Xin Nghiêm huynh và Lê cô nương hãy vững tin điều đó.

Trong óc Nghiêm Tiếu Thiên và Lê Tường đang vui mừng thích thú thì Khố Ty đã nhắc :

- Nhị vị chú ý, sắp đến thời điểm ấy rồi!

Ngay lúc ấy, giữa đấu trường một thân hình tráng kiện như một mũi tên rời khỏi cung bắn vút lên không cao bảy trượng, thao trường kiếm lóe sáng căng lướt theo. Với tốc độ cao bảy trượng có thể nói trong vòng ba mươi năm trở lại không một cao thủ võ lãm nào có thể phóng cao lên được mà tối đa chỉ đạt đến cùng năm trượng trở lại mà thôi. Sở Vân sau khi phóng mình lên cao bảy trượng thì lộn một vòng lao xuống theo tư thế đầu phía dưới chân lên cao, thanh Khổ Tâm Hắc Long như một áng cầu vồng vẽ nên nửa hình tròn từ trên giáng xuống, thế kiếm mạnh như vũ bão, kiếm khí cuồn cuộn gầm rít như phong ba áp xuống.

Kiếm quang và kiếm khí đầy uy mãnh khiến cho những người đứng ngoài theo dõi trận đấu phải rùng mình khiếp sợ. Đâu Mâu song hào có cảm giác như mình đang bập bềnh giữa sóng dữ tuy không bị sóng đánh tan vỡ nhưng họ đều hiểu rõ công lực của họ không còn đủ sức kháng cự những đợt sóng tiếp theo. Kim Giáp Sĩ Lịch Tam Đỉnh gào to lên với Ngân Giáp Sĩ :

- Ta trùy ngươi mâu!

Lời chưa dứt thì ngọn hắc trùy đã bay khỏi tay hắn lao về phía địch nhân, ngay lúc ấy Ngân Giáp Sĩ Úy Trì Nguyên đã phóng ra năm ngọn đoản mâu vút đi như tên bắn, khí thế của những ngọn phi mâu ấy nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Sở Vân bật cười một tiếng, Khổ Tâm Hắc Long kiếm vẫn giữ nguyên chiêu, còn thân hình chàng lộn ba vòng trên không trung, ba trong năm ngọn mâu thép bay sượt qua, nhưng còn hai mũi cương mâu khác nhọn hoắc lao thẳng tới thân hình của Sở Vân cùng lúc với ngọn hắc trùy. Lập tức một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Sở Vân căm phẫn quát lên một tiếng, thân hình bay lên đảo một vòng, đường kiếm vẽ trong không gian rồi ngoắc lại khẽ rung đánh bật hai mũi mâu thép đang lao đến chỉ cách người chàng ba tắc. Những đốm lửa tóe lên, hai ngọn mâu thép biến thành sáu đoạn văng đi tung tóe, rồi thân hình chàng lại lắc qua bên lướt về phía trước đôi chân vận công hướng về quả trùy đen của Kim Giáp Sĩ. Lập tức ngọn Hắc trùy đã bị cú đá ấy làm bay ra ngoài hai trượng. Kim Giáp Sĩ gầm lên vung ngọn xích thép vù vù, còn Ngân Giáp Sĩ múa tít thanh khảm đao như một màn sáng bạc che chở để Kim Giáp Sĩ tấn công. Thế là chỉ trong phút chốc song phương lại trao đổi cho nhau hơn ba mươi chiêu, Đâu Mâu song hào bị dồn lui liên tục về phía sau có hơn một trượng chỉ còn cách bờ ruộng phía sau một vài bước nữa.

Cổ Yển La Hán tay phải cầm ngọn Hắc trùy, tay trái cầm một đoạn mâu gãy mà ông lượm được, gõ vào nhau leng keng, cười hà hà :

- Sắt gãy gõ vào đồng móp, tiếng kêu thật là hy hữu.

Phượng Mục Nữ lúc này mới thực yên tâm, thấy Cổ Yển La Hán như thế thì bật cười nói :

- Nghiêm đại ca, người già rồi, danh vọng cũng lớn mà cứ đùa giỡn như trẻ con thì không sợ người ta cười à?

Lúc ấy Sở Vân lại cất tiếng hú dài, tiếng hú càng lúc càng vọng, âm thanh cao vút, làm cho mọi người chói cả màng tai, lưỡi kiếm trong tay chàng bay lộn tung hoành trên dưới, ánh sáng từng quầng từng đốm như hoa như tuyết che phủ cả không.gian. Mỗi chiêu một thức bất kể công hay thủ, mỗi động tác biến hóa đều vẽ nên những vòng tròn riêng biệt sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, những vòng sáng ấy lóe lên rực rỡ chói mắt toát ra sức mạnh khủng khiếp đầy uy lực.

Trên giáp trụ của Đâu Mâu song hào bốc lên những lớp sương mờ, lẫn trong tiếng kêu leng keng loảng xoảng của giáp trụ là tiếng thở hồng hộc của họ. Họ cố gắng liều chết kháng cự thêm mười chiêu nữa.

Từ lúc Đâu Mâu song hào giao thủ với Sở Vân, họ đã đem toàn bộ công lực trác tuyệt hơn ba mươi năm tu vi thi triển ra hết, những tuyệt kỹ Lôi Trùy Xà Luyện Tam Tam Thủ của Kim Giáp Sĩ rồi Đại Bích đao pháp, Thiểm Hồng Quán Tâm thập nhị mâu của Ngân Giáp Sĩ, đều là những tuyệt kỹ tối thượng giang hồ vô địch. Chính nhờ tuyệt kỹ đó mà hai mươi năm trước, hai người đã chiến thắng giang hồ Hắc Bạch lưỡng đạo tại Tây Khang, chiếm địa vị tối thượng võ lâm. Sau khi chiếm địa vị ấy, họ ít khi rời khỏi Khang thành. Mấy chục năm nay vì địa vị quá cao nên họ ít có cơ hội giao thủ với võ lãm cao thủ, và nếu họ đã ra tay thì không ai còn sống, cũng chính vì vậy mà danh tiếng của họ ít người biết đến. Còn bản thân họ thì luôn luôn nghĩ mình là võ lâm chí tôn trong thiên hạ.

Vừa nãy khi quyết đấu cùng Lãnh Cương và Khố Ty họ nghĩ chẳng cần đem hết công lực ra thi triển cũng thừa thắng, nào ngờ chỉ chút nữa thì bị nguy, lúc này họ đem toàn bộ tài sức và kinh nghiệm, dùng binh khí đặc dị của mình ra lấy hai người chọi một mà càng lúc họ càng thấy rõ uy danh mấy mươi năm và cả sinh mệnh của họ cũng sấp bị chôn vùi.

Sở Vân mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo lẫn chút thâm hiểm nói :

- Ai sống ai chết đây?

Đâu Mâu song hào nghiến răng không nói mà họ cũng không dám phân tâm để trả lời nữa. Họ chỉ biết đem hết tàn lực ra hỗ trợ cho nhau cố gắng kháng cự thế công như vũ bão liên tục bất tận của Sở Vân. Sở Vân dùng một loại kiếm pháp lạ thường chiêu thức tuôn ra bất tận, lấy tiểu thủ pháp tạo thành đại chiêu thức, dùng những động tác tinh vi tạo nên bức màn tử khí trấn áp đối phương. Chàng lấy thủ làm công, lấy công đè bẹp đối thủ, khiến cho hai người kia chỉ biết thủ, tránh né chống đỡ mà không sao xuất nổi một thế công nào. Họ chỉ còn có đường lui để né tránh nhưng cũng không lui được.

Nghiêm Tiếu Thiên đứng ngoài khẽ nói với Khố Ty :

- Khố hoàn chủ, Sở Vân thắng là cái chắc rồi. Kiếm pháp của hắn tinh vi thâm hật xảo diệu không thể nào tưởng nổi mà lại đẹp như hoa. Kẻ nào thích cái đẹp mà được chết trong rừng hoa ấy kể ra cũng mãn nguyện rồi. Lão phu đã chừng này tuổi mà chưa bao giờ được thấy một ai có đủ trình độ để có thể so kiếm với Vân lão đệ.

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty cười nói :

- Nghiêm huynh, Minh chủ sử dụng kiếm pháp ấy là Cô Quang kiếm pháp pho võ học chí tôn bất truyền của bổn minh. Chắc Nghiêm huynh chưa bao giờ nghe đến Cô Quang kiếm pháp có phải không? Nếu Nghiêm huynh mà đã nghe nói đến pho kiếm pháp ấy thì còn gì là bí mật nữa phải không?

Nghiêm Tiếu Thiên chưa kịp trả lời, thì Sở Vân lại cất tiếng hú như Diêm Vương gọi hồn, khiến ai nấy đều dựng tóc gáy và ai nấy đều hoa mắt trên muôn vàn những vầng sáng tầng tầng lớp lớp dày đặc miên man tuôn ra bao phủ cả không gian, che khuất cả ánh sáng mặt trời, đó chính là một trong tứ đại tuyệt thức của Cô Quang kiếm pháp có tên gọi là Tinh Tàn Cô Lạc.

Thế rồi giữa trường đấu có hai thân người bắn vút lên trên không cao chừng năm trượng, rồi như hai con chim bị trúng tên, rơi tõm xuống giữa đám ruộng nước bùn ngập đến quá đầu gối. Hai người ấy như cắm ở giữa ruộng bùn. Toàn bộ giáp trụ phía trước đều bị chém bay đi tất cả thay vào đó là bùn đen trét đấy từ mặt đến chân, họ đứng im như hai pho tượng, chiếu bốn tia mặt căm phẫn kinh hãi nhìn vào Sở Vân đang đứng bất động. Khổ Tâm Hắc Lang kiếm chĩa mũi xuống đất, môi chàng vẫn điểm nụ cười khinh bạc. Lúc này không gian không một tiếng động, ánh nắng chiều chiếu trên nhưng mảnh giáp te tua của Đâu Mâu song hào chói mắt.

Sở Vân nhè nhẹ tra kiếm vào bao, vẫn giữ nụ cười ấy hỏi :

- Nhị vị có thể nói cho tại hạ biết tên họ của ba vị công tử kia không?

Hai giáp sĩ nọ vẫn chôn người trong ruộng bùn, im lặng. Sở Vân lại nói :

- Giả sử tại hạ mà thất thủ, chắc chắn nhị vị không thể cư xử bao dung với tại hạ như thế này phải không? Nếu như nhị vị không chịu nói, thì cũng đành thôi, không ép đâu, tùy đấy, hai vị có thể tự do.

Kim Giáp Sĩ Lịch Tam Đỉnh biết thua thì đã thua rồi, sống chết cũng vậy thôi nói :

- Tiểu tử kia, anh em ta đã sống quá nửa đời người rồi, ngươi không cần phải dùng trò giả nhân giả nghĩa ấy. Muốn gì thì cứ nói ra, để anh em ta xem thử thế nào. Tiểu tử, sóng ngầm cũng đủ lật thuyền, huống hồ những biến ảo khôn lường chốn võ lâm? Nói đi!

- Nhị vị bằng hữu, các vị đã cho rằng song phương đã phân thắng bại thì nhất định một bên phải đổ máu mới được hay sao, hay đó là tập quán, bản tính của nhi vị? Nhưng tại hạ thì không như thế, điều đó cũng đủ thấy rõ ai là kẻ phải thất bại rồi.

Hai Giáp sĩ nọ rúng động toàn thân, đưa mắt nhìn nhau, rồi Kim Giáp Sĩ nói giọng hùng dũng :

- Tiểu tử, có phải ngươi muốn nói là chúng ta vẫn xứng đáng là những nhân vật lớn phải không? Vẫn đáng mặt anh hùng, vẫn xứng danh nam nhi đại trượng phu phải không?

- Ý của tại hạ là như thế.

- Được, chỉ một câu ấy là đủ rồi, bọn người Ngõa Lạc Giang chúng ta xưa nay xưng hùng xưng bá mà không hề phải ngượng, bởi vì kẻ đã hạ chúng ta đã cho rằng chúng ta thua một cách xứng đáng, thua trong danh dự. Ha ha, kẻ chiến bại vẫn xứng đáng là một anh hùng, ha ha...

Sở Vân hiểu rất sâu sắc quan niệm và tính cách của Đâu Mâu song hào đã thể hiện. Chàng hiểu trong lòng họ lúc này đang nghĩ gì vội nói ngay :

- Nhị vị nói đúng, đã bao năm nay tại hạ mới được đối kháng với một địch thủ cao cường đến nhường ấy. Có thể nói, nhị vị là những đỉnh bia đương đại tiếu ngạo giang hồ. Về trận đấu vừa qua, nhị vị xin hãy yên tâm, tại hạ sẽ không tuyên truyền ra ngoài một câu một chữ.

Kim Giáp Sĩ có vẻ xúc động, đưa mắt nhìn Ngân Giáp Sĩ nói :

- Bằng hữu, ngươi thực lòng nghĩ như thế à? Hay là có âm mưu gì?

- Nhị vị là những vị đứng đầu Tây Khang, bôn tẩu giang hồ cũng cần phải hiểu sự cao quý của hai chữ tín nghĩa, bởi nó còn được xem trọng hơn tính mệnh. Nếu tại hạ mà không giữ lời thì còn mặt mũi nào ló mặt trên giang hồ nữa, thì còn mặt mũi nào dám nhìn hai vị nữa.

- Ừ, có thể ngươi là một con người hiếm thấy, nhưng nếu như hôm nay anh em ta đắc thủ thì giờ này đầu ngươi đã nằm trong túi bọn ta rồi. Trước nay anh em ta chưa hề tha mạng cho một kẻ bại trận nào, đầu của họ đều được ngâm dưới đáy sông Ngõa Lạc rồi. Nói cho ngươi biết điều ngươi muốn biết coi như chúng ta cảm cái ơn tha mạng cho kẻ bại trận của ngươi. Sau đó ân oán coi như không còn nữa, sau này gặp nhau coi như chưa hề quen biết, tùy theo thái độ đó mà kết bạn hay tầm thù.

Sở Vân vội vàng đưa mắt ngăn Lãnh Cương và Khố Ty đang đùng đùng nổi giận định ra tay, còn chàng thì cười thoải mái nói :

- Tuân theo ý của nhị vị. Điều tại hạ muốn biết có thể không đáng để nhị vị quan tâm nhưng với tại hạ thì vô cùng quan trọng.

Ngân Giáp Sĩ nói :

- Đã thế, lão Đại, ta nói cho người ấy biết đi.

Kim Giáp Sĩ dõng dạc nói :

- Mời chúng ta đến đây là Tam Vũ công tử của Bách Giác bảo.

Vừa nghe thấy thế thì Sở Vân đã rúng động toàn thân, mặt biến sắc. Ngân Giáp Sĩ thấy thế cười nhạt nói :

- Bằng hữu, với võ công của ngươi, ngươi có thể không coi Tam Vũ công tử bằng nửa con mắt. Nhưng chúng cũng có thể được xếp vào hạng cao thủ nhất lưu của võ lâm trung nguyên, ngươi muốn tìm bọn họ à?

- Đúng thế!

- Nếu vậy thì ngươi hãy đi cùng chúng ta. Chúng ta không biết giữa ngươi và Tam Vũ công tử có quan hệ như thế nào, cũng không rõ vì sao Tam Vũ công tử lại đem kỳ trân bảo vật đến mời chúng ta. Nhưng ta thấy hình như giữa các ngươi không có quan hệ hũu hảo, có phải vậy không?

- Đúng thế! Ngươi nhận xét không sai.

- Có đồng ý cùng đi với bọn ta không nào? Đương nhiên hậu quả chẳng vui vẻ gì đâu, và có lẽ ngươi đừng hỏi thêm nhiều nữa

- Hai ngươi biết ta gặp Tam Vũ công tử thì thật bất lợi cho họ, còn các vị thì được bọn họ đem lễ trọng đến mời, như vậy có nghĩa ta và các vi đứng ở hai phía, lẽ nào các vị lại muốn ta cùng đi với các vị.

- Đó là việc của chúng ta, nếu ngươi là kẻ thông minh thì ngươi càng hiểu nhiều hơn. Nhưng cũng cần biết rằng Tam Vũ công tử mời chúng ta nhưng chúng không nói là không hoan nghênh nếu có người cùng đi với chúng ta. Hơn nữa chùng ta đi đến đó rồi muốn làm gì thì cũng do anh em ta quyết định.

Sở Vân biết Đâu Mâu song hào không có dụng ý tốt và càng không thể giúp đỡ cho mình bất cứ việc gì.

Thấy Ngân Giáp Sĩ có vẻ hối thúc, Cổ Yển La Hán ngắt lời nói :

- Cứ nhìn vào các ngươi thì cũng có thể thấy rõ tâm địa cũng các ngươi. Người khác thì không biết, cứ tưởng các ngươi là thiên binh thiên tướng hạ phàm.

Ý của Nghiêm Tiếu Thiên cũng phù hợp với suy nghĩ của Sở Vân.

Chàng đã chờ ngày báo thù biết bao lâu nay rồi, chàng muốn sống cuộc sống bình yên thanh thản, nhưng mối đặc thù còn đó thì làm sao có thể sống như chàng mong ước. Chính vì thế Sở Vân quyết định ngay :

- Được, chúng ta cùng đi.

- Ông bạn, chỉ một mình ông đi thôi đấy.

Thấy Sở Vân gật đầu, Thiên Lang Lãnh Cương vội vàng nói :

- Bẩm Minh chủ, bổn phái và các đệ tử đi theo Minh chủ đến đây, lẽ nào có thể rời được. Xin để mọi người cùng đi theo. Minh chủ chắc đã quá rõ hai người kia đâu phải là bạn, lời họ nói lại càng giả dối. Xin Minh chủ hãy chú ý tâm địa độc ác của họ.

Sở Vân khẽ cười nói :

- Hai vị Hoàn chủ quá lo lắng đấy, kình ngư há sợ loài tôm tép. Chúa sơn lâm lại nể mặt cáo cầy à? Tại hạ đã có quyết định.

Kim Giáp Sĩ đột ngột nói :

- Anh bạn trẻ, người chiến thắng là ngươi, đi hay không cũng là ngươi, nói lời mỉa mai cũng là ngươi, anh em ta từ bé đến giờ chưa bao giờ phải chịu như thế cả.

Thấy Cổ Yển La Hán nổi giận Sở Vân ra hiệu ngăn lại, rồi bước về phía những người Kim Điêu Minh. Lãnh Cương hạ giọng nói :

- Anh em bổn Hoàn chủ làm sao có thể khinh suất như thế được, biết rằng Minh chủ đã có lệnh, nhưng nhỡ ra... thì chúng thuộc hạ làm sao còn dám gặp mặt Phó Minh chủ và anh em khác. Xin Minh chủ nghĩ lại.

Sở Vân nhẹ nhành nói :

- Các vị chớ quá lo lắng, việc ấy tại hạ đã sớm có chủ trương, tâm địa bất lương của hai tên kia, tại hạ còn rõ hơn cả chúng. Nhưng bây giờ muốn đi tìm Tam Vũ công tử thì ngoài cách đó ra chúng ta cứ như là mò kim đáy biển, phí sức phí thời gian mà chẳng thu được gì. Nếu đi cùng chúng thì cũng có chút hy vọng, hơn nữa theo lời chúng vừa nói thì chúng cũng không hiểu tại hạ tìm Tam Vũ công tử làm gì. Vì thế, tại hạ không thể không lợi dụng cơ hội này.

- Nếu vậy chúng thuộc hạ làm thế nào để cùng Minh chủ giữ được liên lạc thường xuyên?

- Nhị vị Hoàn chủ lẽ nào các người quên chúng ta có Quỷ Khấp Thiên à?

- Chúng thuộc hạ thật là hồ đồ, ngay đến cả Độc Môn Phát Bảo do Võ lão Minh chủ khổ tâm sáng tạo mà cũng quên được.

Sở Vân quay sang Cổ Yển La Hán nói :

- Nghiêm lão ca, huynh hãy thu hút sự chú ý của hai lão quái vật kia giúp đệ.

Vừa nói dứt lời thì Cổ Yển La Hán đột ngột kêu lên một tiếng kỳ lạ rồi ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, hai tay quơ loạn xạ, mồm nhễu nước miếng. Lê Tường đứng cạnh hoảng hốt, nhìn ông ta kinh sợ. Lợi dụng hai Giáp sĩ chú ý nhìn, lập tức Đại Mạc Đồ Thủ và Thiên Lang Lãnh Cương đã lấy hai cái túi da nhỏ trong người họ giao cho Sở Vân. Mãi cho tới khi chàng giấu kỹ hai chiếc túi vào người rồi mà bọn Giáp sĩ nọ vẫn còn trố mắt nhìn Cổ Yển La Hán đang lăn lộn dưới đất, Sở Vân vội nói :

- Lão ca, xong rồi đó.

Lập tức Cổ Yển La Hán tung người đứng lên, phủi quần áo. Ngân Giáp Sĩ chợt hiểu ra, vội vàng đưa mắt quan sát kỹ khắp người Sở Vân nhưng cũng không phát hiện được gì. Kim Giáp Sĩ cứ như là mê cảm trước cái trò của Cổ Yển La Hán, càng nhìn càng buồn cười, rồi bỗng nói với Kim Giáp Sĩ :

- Nguyên đệ, hình như là lão mập nọ diễn trò thu hút sự chú ý của chúng ta để tiểu tử kia làm cái gì đó.

- Lão Đại, muốn làm gì thì chúng đã làm rồi. Tên tiểu tử nọ quả là lợi hại, tức thật...

- Thôi, trước sau gì chúng ta cũng sẽ cho nó biết mặt. Để xem cuối cùng ai là người chiến thắng một cách chân chính. Này anh bạn trẻ, sao, xong rồi chứ? Nhanh lên nào. Ngươi đã phân bổ công việc xong chưa, ta đi thôi.

Nói xong cất tiếng hú vang, lập tức hai con bạch mã vội vàng phóng tới. Đại Mạc Đồ Thủ vội nói nhỏ với Sở Vân :

- Minh chủ, nếu thuộc hạ nhìn không nhằm thì khi Minh chủ dùng chân đá bay Hắc trùy của tên kia; thì chân Minh chủ cũng bị tổn thương.

- Đúng, nhưng không nghiệm trọng lắm đâu khi ta đá quả trùy của hắn thì mấy gân chính trên chân bị mũi nhọn của gai trùy phản kích lại, nhưng ta đã tự hành công điều trị rồi, độ khoảng sáu bảy giờ sau là khỏi.

- Hai chân Minh chủ đã bị thương nhẹ thì hành động cũng không được thuận lợi lắm, đồng hành với chúng, chúng phát hiện được thì càng nuôi dã tâm hơn.

- Các vị yên tâm, lúc hành động tại hạ toàn dùng chân khí đẩy nổi thân hình lên, hai chân hoàn toàn không chạm đất, trong thời gian ngắn bọn chúng khó mà phát hiện thấy. Thôi được rồi, các người đi theo nên hết sức thận trọng, đi theo tại hạ chớ để lộ tung tích, hai giáp sĩ nọ tinh ranh lắm đấy.

Chàng định quay người đi thì Phượng Mục Nữ Lê Tường khe khẽ hỏi :

- Vân ca, cho em đi cùng với anh được không?

- Không, em ở lại với mấy người kia an toàn hơn. Hãy yên tâm, hai tên ấy không làm gì nổi anh đâu. Cảm ơn em đã lo lắng, quan tâm nhiều đến anh.

Nói xong chàng đưa mắt ra hiệu ngầm cho mọi người rồi khẽ huýt sáo, lập tức con tuấn mã đen tuyền đã vội chạy đến bên chàng.

Kim Giáp Sĩ nói :

- Anh bạn trẻ, chúng ta lên đường thôi. Xin mọi người khác chớ nên theo.

- Được thôi, lòng người đâu có chết được!

Sở Vân nói xong liền phóng lên ngựa đi ngay. Ba con tuấn mã như ba mũi tên lao đi như chớp, để lại dần sau một đám bụi mờ.

Cổ Yển La Hán nhìn theo hướng ba người vừa đi khẽ nói :

- Vân lão đệ tính cách quật cường nhưng đi với hai tên quái vật đó quả là điều không nên.

Lãnh Cương gật đầu ra hiệu cho Cung Ninh xuống rồi xếp bằng ngồi bên đường dưỡng thần. Cung Ninh, Lý Khải bước đến bên rừng tìm cỏ về cho ngựa. Đại Mạc Đồ Thủ nói :

- Lê cô nương, tranh thủ lúc này nghỉ một lúc lấy sức mà đi, quảng đường dài đó.

- Hoàn chủ, bây giờ chúng ta không đuổi theo ngay, đợi chút nữa thì không còn thấy gì cả, tiểu nữ e rằng...

- Cô nương bớt lo, Kim Điêu Minh mà đã truy tìm ai thì từ trước đến nay chưa bao giờ để mất dấu vết, huống chi lúc này phải đi theo để bảo vệ cho Minh chủ, cô nương yên tâm, lão phu đã sớm có kế hoạch rồi. Nếu bây giờ đuổi theo ngay chắc chắn sẽ gặp bọn chúng đứng đợi cách đây không xa. Lũ chúng nó ta lạ gì.

Cổ Yển La Hán bước lại nói :

- Cô bé kia, vội vã làm gì, Khố hoàn chủ nói rất đúng, bọn kia dứt khoát đang đứng lại cách đây không xa, chỉ khi nào bọn chúng xác định là chúng ta không đuổi theo thì chúng mới thật sự khởi hành. Cô bé cứ yên tâm, bất luận là võ công hay trí tuệ Sở lão đệ đều ăn đứt bọn chúng.

Nghe Cổ Yển La Hán nói như thế, Lê Tường mới yên tâm nghỉ ngơi...

Lúc này mặt trời đã xuống thấp lắm rồi, không khí cũng đã dìu dịu bớt, Lê Tường dựa vào gốc cây, đưa mắt nhìn theo hướng Sở Vân vừa đi.

Ruổi ngựa ước chừng nửa giờ, bỗng Ngân Giáp Sĩ bỗng quát lên một tiếng giật cương làm cho con tuấn mã chồm người dựng đứng trên hai chân sau, quay ngoắt lại, đứng sững. Cùng lúc, Đâu Mâu song hào đã bắn khỏi mình ngựa, tiến vào một khóm rừng nhỏ ven đường, không nói một lời, thần thái căng thẳng như đang lắng nghe gì đó. Sở Vân mỉm cười quay đầu ngựa lại, đứng sững tại chỗ, một lúc lâu sau mới hỏi :

- Nhị vị đợi ai thể? Hay là chạy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi?

- Không, chỉ để cho lũ ngựa được nghỉ một tí, chúng đi cũng đã mệt rồi.

Sở Vân từ từ xuống ngựa, vuốt vuốt bờm ngựa, đưa mắt nhìn bốn bên. Trước mặt họ, trên con đường vắng không hề có một bóng dáng ai đi tới. Hai bên đường chỉ có những hàng cây nho nhỏ, còn lại là những cánh đồng lúa nước mênh mông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio