Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đêm chùa đóng cửa, khách du lịch cũng đã giải tán, cảnh sát tiến hành lục soát khắp nơi xung quanh hồ và bên trong và xung quanh ngôi chùa miếu, tiếc là cũng không phát hiện được gì thêm.

Trăng treo cao trên núi non trùng điệp, tượng Thích Ca Mâu Ni ngồi ở điện Mahavira với dáng vẻ trang nghiêm, đôi mắt từ bi nhìn xuống tất cả, đầu xuyên qua sương núi và hương khói trần gian, gật đầu như nhìn thấu tất cả.

Điều tra kỹ thuật viên mang theo mẫu vật trở về, rất nhanh đã đưa ra kết quả so sánh, mẫu tảo cát lấy từ hồ phù hợp với tảo cát và tế bào mà người chết hít vào trong vụ án xác chết trôi. Trước đó, bác sĩ pháp y cũng tìm thấy một lượng nhỏ rêu chưa bị nước cuốn trôi từ móng tay của người chết, hiện tại tiến hành so sánh với rêu trên bức tường đá của hồ nước, kết luận là rêu trong móng tay của người chết chính là rêu ở trong hồ nước này.

Bằng cách này, có thể khẳng định 100%, địa điểm thực sự nơi người chết bị chết đuối chính là hồ nước trong chùa.

Mười giờ tối, cảnh sát tạm thời kết thúc công việc thu thập chứng cứ, cả nhóm quay trở lại văn phòng thành phố, gửi hy vọng vào đoạn video giám sát được sao chép sẽ cung cấp nhiều thông tin hữu ích hơn.

Căng tin của văn phòng thành phố không còn gì để ăn, nhóm cảnh sát đành tụ tập ăn cơm hộp.

Thượng Dương ngồi một mình ở trong một góc bàn trống, ở trong chùa anh đã bị lạnh cóng, toàn bộ hành trình lạnh đến mức không có sức nói chuyện, bây giờ ăn cơm nóng mới thoáng ổn định được một chút.

Viên Đinh chẳng khác nào giao tế hoa không ngồi yên một chỗ, bưng cơm hôp chạy khắp nơi, trò chuyện với nhóm cảnh sát hình sự địa phương, đương nhiên đều là nói chuyện đứng đắn.

Kim Húc thì cùng với Điền Dung đi gặp đội trưởng nói về công việc liên quan đến vụ án, sau đó mới đi tới, lấy hộp cơm trưa ngồi cạnh Thượng Dương, tách đũa xong mới chú ý đến sắc môi tái nhợt của Thượng Dương, thấp giọng hỏi:

– Em lạnh quá rồi phải không? Bảo em về trước em lại không nghe.

Thượng Dương đã ăn xong cơm rồi, bưng một bát canh trứng được đặt cùng hộp đồ ăn nhanh để thấm chút ấm áp, nói:

– Nào có chuyện lãnh đạo còn đang làm việc mà trợ thủ lại tan làm trước?

Kim Húc nói:

– Đừng châm chọc anh nữa mà. Anh chỉ đùa với em thôi.

– Nhưng em không nói đùa. – Thượng Dương đánh giá hắn từ đầu đến chân, nói, – Đồng chí Tiểu Kim, anh đúng là có tố chất lãnh đạo, rất có năng lực làm việc, phải làm cho tốt, tương lai sớm muộn gì cũng thăng chức trên em.

Kim Húc vẫn cho rằng anh đang chế nhạo mình, kêu khổ:

– Rồi rồi anh sai rồi có được không? Anh không nên đắc ý kiêu ngạo, em bớt chế nhạo anh vài câu đi.

Thượng Dương nói:

– Nào có, em thật sự không có ý chế nhạo anh đâu.

Anh nhìn sang bên cạnh, nhóm cảnh sát quanh mình bận rộn từ sáng sớm đến hiện tại, từng người đều có chút thành quả, hiện đều đã về đội, phân thành mấy nhóm đang hăng say trao đổi tin tức với nhau, có vài người đã cơm nước xong tranh thủ thời gian xem video giám sát ở chùa. Viên Đinh ở chỗ này nghe một chút chỗ kia xem một chút, chỗ nào cũng đều có cậu ta, rất tất bật.

Dù sao không có ai chú ý đến hai người họ – xác nhận điểm này, Thượng Dương mới yên tâm nói những lời mà chỉ có hai người họ với nhau, nói với Kim Húc:

– Lúc anh xác định hiện trường vụ án, thật sự là soái ngầu lắm luôn.

Khóe môi Kim Húc nhếch lên một chút, động tác ăn cơm bất giác trở nên nhã nhặn hơn hẳn.

Thượng Dương nói:

– Mà em cứ cảm thấy anh cố tình chơi ngầu nhé.

– Anh không có. – Kim Húc còn lâu mới thừa nhận, nói, – Anh là soái ngầu tự nhiên.

Nói xong lại tự thấy xấu hổ, lập tức vùi đầu vào ăn cơm, giả bộ như mình chưa nói gì hết.

Thượng Dương trêu xong đến vui vẻ, trong lòng bỗng thầm nghĩ tương lai nếu người này cũng giống như thầy của Viên Đinh trở thành đại thần điều tra hình sự cũng được đưa vào sách giáo khoa…Đến lúc đó bị lôi ra thời trẻ từng phẫu thuật thẩm mỹ, bạn học cùng đại học còn tập thể làm chứng nói đúng đúng đúng, hắn thật sự từng phẫu thuật thẩm mỹ đấy, vậy thì phải làm sao đây? Vết nhơ cả đời của chuyên gia điều tra hình sự lại là “phẫu thuật thẩm mỹ”, ha ha ha.

– Có gì vui mà cười vậy? – Kim Húc không biết Thượng Dương đang nghĩ tới tương lai rất lâu về sau, chỉ cho rằng anh đang cười mình tự đề cao ngoại hình, nói: – Anh không soái đâu, đều là diễn đấy. Được rồi, đừng cười anh nữa.

Thượng Dương vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Không được, anh chính là soái, bằng không làm sao em lại đổ anh được.

Kim Húc cười một chút lại dừng, vẻ mặt còn đứng đắn hơn cả Thượng Dương, lời nói càng kỳ cục hơn:

– Lãnh đạo không nên quá đẹp trai, như vậy sẽ dễ thu hút những trợ lý háo sắc.

Thượng Dương cười đến mức suýt nữa làm sánh canh trứng ra ngoài.

Viên Đinh ăn cơm hộp xong cũng kết thúc quá trình xã giao với nhóm cảnh sát hình sự, chạy tới cắt ngang màn trò chuyện không đứng đắn của hai đàn anh, chen vào:

– Hung thủ này tà môn quá đi. Chạy đến Phật môn tịnh địa mà sát sinh, không sợ gặp báo ứng à.

Thượng Dương cùng Kim Húc: -…

Viên Đinh rất tinh ý, nói:

– Hay là em lại đi chỗ khác một chốc nhé?

– Không cần đâu. – Thượng Dương nói, – Bọn anh cũng ăn xong rồi.

Viên Đinh liền ngồi xuống bên cạnh hai người.

Kim Húc ăn nốt mấy miếng cơm cuối cùng, Thượng Dương tiếp lời Viên Đinh nói:

– Có lẽ hung thủ không tin thần phật, mà là một người theo chủ nghĩa duy vật.

– Cũng có thể. Từ tình huống hiện tại cho thấy, hung thủ rất có hiểu biết về chùa miếu. – Viên Đinh vừa rồi thảo luận không ít nội dung với nhóm cảnh sát hình sự, nói, – Các đồng nghiệp địa phương đã sàng lọc tất cả các nhà sư và nhân viên trong chùa, không phát hiện người nào có liên quan đến người nhảy lầu và xác chết trôi cả.

Xung quanh hồ nước đều có camera, nhưng có hai camera trong đó bởi vì con người mà bị dịch chuyển một góc rất nhỏ, vô tình tạo thành điểm mù giám sát ở một góc hồ nước, vừa lúc khiến cho một góc của hồ nước trở thành góc chết. Người chết chính là từ góc chết đó rơi vào trong hồ nước, sau khi chết đuối thì thi thể lại bị nghi phạm vớt lên.

Dưới camera giám sát gần như kín gió ở các điểm tham quan trong chùa, hung thủ giống một người vô hình đã làm tất cả những điều này. Nếu không phải người đủ hiểu biết về chùa thì không thể hoàn thành tội ác như vậy được.

Thậm chí, nghi phạm sẽ mang thi thể ra khỏi chùa và vứt xuống hồ, rất có thể ngôi chùa sẽ tiết lộ danh tính của nghi phạm. Chỉ là nghi phạm không nghĩ tới cảnh sát có thể thông qua tế bào tảo cát mà xác định được rằng người chết không bị chết đuối trong hồ.

Kim Húc ăn cơm xong đưa tay ra hỏi Thượng Dương khăn giấy.

Thượng Dương lấy trong túi một gói đưa cho hắn, nói:

– Sàng lọc thông tin cá nhân thôi là chưa đủ, cũng không thể loại trừ khả năng thuê sát thủ. Tối hôm qua nhân viên công tác ra vào chùa miếu, tất cả đều phải điều tra từng người một.

– Điền Dung đã an bài nhân thủ đi kiểm tra rồi. – Kim Húc nói. Vừa rồi hắn trở về thì đã cùng Điền Dung đã bàn bạc và sắp xếp công việc về vấn đề này.

– Đáng lẽ video giám sát bên hồ hẳn là đã xem xong rồi chứ? Có phát hiện gì chưa? – Thượng Dương hỏi.

Ven hồ thậm chí còn có nhiều camera hơn, hơn nữa bên hồ là hoàn cảnh rộng, vòng quanh hồ tất cả đều là đường cái công cộng, không giống chùa miếu tương đối phong bế có không gian cơ động, các camera sẽ bị người động vào mà dịch chuyển hình thành góc chết, bên hồ không có chỗ để hung thủ động tay động chân với camera. Bởi vậy hẳn là có thể quay được quá trình phi tang thi thể của hung thủ, cho dù không thể quay được rõ mặt hung thủ, ít nhất có thể trợ giúp cảnh sát biết được phương thức và thời gian vứt xác.

Nhưng Kim Húc nói:

– Không phát hiện.

Thượng Dương lẫn Viên Đinh đều lộ vẻ bất ngờ. Viên Đinh hỏi:

– Sao lại không phát hiện ạ? Chẳng lẽ camera cũng bị động vào hay sao?

Kim Húc nói:

– Không có, đều bình thường cả. Từ 6 giờ tối hôm qua đến sáng nay, toàn bộ camera bên hồ đều không quay được hình ảnh đáng ngờ nào liên quan đến việc vứt xác được thực hiện.

Mấy cảnh sát hình sự ở gần đó nghe thấy cuộc thảo luận của ba người liền tụ tập lại hỏi:

– Tình huống như thế nào?

– Sao lại không quay được?

– Thật sự có hiện tượng siêu nhiên à?

Một người chết sờ sờ như thế, tự nhiên cái xác xuất hiện ở trong hồ, vứt vào trong đó như thế nào, gần 300 đến 400 cái camera tại sao lại không quay đến được?

Nhưng ngay sau đó, tất cả cảnh sát đều nghĩ tới ngoài việc vứt xác bên hồ, còn có một cách vứt xác khác——

– Thuyền. – Kim Húc nói, – Hung thủ rất có thể là dùng thuyền đưa thi thể đến giữa hồ, nhân đêm tối che giấu người khác mà ném thi thể xuống đó.

Một vị cảnh sát hình sự phấn chấn nói:

– Cái này thì dễ kiểm tra rồi, bởi vì du thuyền trên hồ quản lý nghiêm ngặt, không phải thuyền gì cũng được hoạt động trên đó đâu.

Kim Húc nói:

– Đội trưởng của các anh đã đi liên hệ với bộ phận du lịch rồi, hiện tại hẳn là đã kiểm tra được các thuyền hoạt động trên hồ đêm qua.

Những viên cảnh sát hình sự đang nói chuyện với họ lúc này cũng chính là những người đã cùng họ điều tra trong chùa vào ban đêm. Mà tất cả các cảnh sát điều tra hình sự ở văn phòng thành phố địa phương đã được huy động đầy đủ, bộ phận khác nhau phụ trách nội dung nhiệm vụ khác nhau, mục tiêu chung của mọi người là cùng nhau phá vụ án càng sớm càng tốt.

Đang nói đến đó, cảnh sát Tiểu Trần mà trước đó đã quen biết bước vào, gọi ba người tổ giám sát:

– Điền đội mời ba anh qua đó một chút ạ.

Ba người liền chào mấy cảnh sát hình sự, đi gặp Điền Dung.

Điền Dung yêu cầu ba người xem lại đoạn clip trích từ video giám sát của chùa, đó là toàn bộ quá trình vụ án thi thể nổi, nạn nhân rơi xuống nước chết đuối, thi thể được nghi phạm vớt lên.

Vì video giám sát có điểm mù nên khi người chết từ một góc hình ảnh không hề báo trước mà xuất hiện, chính là hình ảnh rơi vào trong hồ nước, chiều sâu của hồ nước làm cho người không biết bơi trong giây lát cảm thấy sợ chết, anh ta khua tay một cách liều mạng trên mặt nước. Hình ảnh không có âm thanh, chắc chắn anh ta đã cố gắng gọi ai đó sau khi rơi xuống hồ, nhưng người không biết bơi sau khi rơi xuống nước chỉ cần há mồm kêu cứu, nước sẽ tràn vào cổ họng. Những cảnh trong phim và chương trình truyền hình mà ai đó có thể tiếp tục kêu cứu sau khi rơi xuống nước là điều gần như không thể thực hiện được trên thực tế.

Trong đoạn video, người chết ban đầu cố gắng trèo lên bức tường đá một cách tuyệt vọng, để lại dấu vết cuối cùng trên rêu trước khi chết, cuối cùng đều phí công vô ích, ban đầu còn có thể nhìn thấy phần đầu nổi lên, về sau chỉ thấy bàn tay khua khoắng, đến dần dần không còn động tĩnh gì nữa. Từ lúc rơi xuống nước cho đến khi mất đi ý thức không đến năm phút.

Sau khi người chết không cử động, mặt nước trở nên tĩnh lặng, thậm chí không có một cơn gió nhẹ thổi qua, thảm thực vật gần mặt nước yên tĩnh, bức tranh trở nên tĩnh lặng như sự sống đã ngừng hoạt động.

Điền Dung ra hiệu cho kỹ thuật viên ấn vào nút tua nhanh, thanh tiến độ kéo đến khoảng hai mươi phút sau.

Tại một góc mà camera giám sát không thể quay đến được, một chiếc sào tre dài được thò ra, chọc chọc vào trong nước…là để xác nhận đối phương đã tử vong. Rồi sau đó gậy trúc được rút về, một tấm lưới được thò ra, sức nổi trong nước lớn, chiếc lưới nhẹ nhàng mà kéo người chết qua, lúc vớt thi thể từ trong nước lên mới thấy phải cố sức hơn một chút. Một cánh tay của người chết rũ ra bên ngoài, khi nghi phạm bất ngờ dùng lực nhấc lên, cánh tay kia còn “vung” lên một cái.

Cuối cùng, mặt hồ trở lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi video được phát xong, mọi người im lặng suốt một phút.

​- Những camera khác trong chùa có ghi lại được người nào khả nghi không? – Kim Húc phá vỡ sự im lặng trước tiên, nói, – Nghi phạm mang theo thi thể rời đi không thể nào đơn giản dễ dàng được.

Điền Dung nói:

– Không có thông tin rõ ràng và hữu ích nào được thu thập được cả. Hiện tại chúng tôi bước đầu nghi ngờ nghi phạm đã dùng xe chở rác.

Thứ duy nhất có thể ra vào chùa mà không bị chú ý và có thể dùng để vận chuyển xác chết là xe chở rác. Chiếc lưới kia cũng là vật thường dùng trong bảo vệ môi trường.

– Tuy nhiên, – Điền Dung thấy ba người của Tổ giám sát tán đồng quan điểm này mới bổ sung tiếp, – Chúng tôi đã kiểm tra công nhân phụ trách bảo vệ môi trường của chùa miếu rồi, không có phát hiện bất thường nào.

Kim Húc nhăn mày, như là đang suy nghĩ gì đó.

Thượng Dương nói:

– Hôm nay đến ngôi chùa này, tôi cảm thấy việc quản lý khá tỉ mỉ chặt chẽ, ai phụ trách bất kỳ phương diện công việc nào đều có thể tìm người cụ thể, xe chở rác chắc hẳn cũng sẽ không cho phép người ngoài sử dụng.

– Ngày thường sẽ không. – Điền Dung nói, – Hiện tại tình huống đặc biệt, mọi người đều phải đeo khẩu trang, nếu nghi phạm vẫn có khả năng lợi dụng sơ hở lái xe chở rác thông thường ra vào, nhân viên sẽ coi anh ta như một công nhân vệ sinh quen thuộc, từ đó hạ thấp cảnh giác của họ.

Viên Đinh nói:

– Nhưng mà xe chở rác không phải xe đạp công cộng, sẽ không để ở bên đường, ai muốn lái thì lái đâu.

Điền Dung không nói gì, thời gian gấp gáp như thế, công an địa phương cả ngày bận rộn không ngừng nghỉ, toàn bộ nhân thủ có thể điều động thì đã điều động hết, nhưng điều tra mới chỉ tiến hành được đến đây, tạm thời còn chưa tiến triển thêm bước nữa, cũng không xác định được nghi phạm.

– Thế là tốt rồi. – Kim Húc nói.

Thượng Dương giật mình, cho rằng hắn muốn uyển chuyển chỉ trích công việc của cảnh sát hình sự địa phương nhóm Điền Dung, vừa định ngăn hắn lại, lại nghe hắn nói tiếp.

– Từ lúc phát hiện thi thể người chết cho đến hiện tại đã qua mười mấy tiếng, có thể thấy được tiển triển trước mắt rất không dễ dàng.

Thượng Dương thở phào nhẹ nhõm.

Điền Dung hẳn là cũng không ngờ Kim Húc sẽ nói vậy, tự dưng lại ngượng ngùng lên.

– Gọi mọi người tới họp đi. – Kim Húc thấy chị có ý tứ muốn kiểm điểm, liền chỉ đạo ngay, – Đồng bộ tin tức trước mắt đã.

Nhóm cảnh sát của Tổ chuyên án nhanh chóng tập hợp lại đầy đủ, những người chịu trách nhiệm về các hướng điều tra khác nhau giới thiệu diễn biến phần việc của mình, đại bộ phận nội dung ba người của Tổ giám sát cũng đều đã biết.

Cuối cùng đến lượt một sĩ quan cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi dư luận:

– Phương diện dư luận có tình huống mới, giữa trưa có người trong cuộc đã đăng lên mạng, vạch trần nội tình chuyện Khâu Lị quấy rối t.ình dục là bị người khác hãm hại, đồng thời đăng thông tin cá nhân của nam đồng nghiệp đã giả danh Khâu Lị đăng lên mạng. Cư dân mạng đều chú ý tới chuyện này, từ 1 giờ trưa đến nay đều có trên sáu bảy hot search trên weibo.

Thượng Dương cạn lời nói:

– Giờ mới vạch trần chuyện này, có phải là càng gây thêm phiền toái không?

– Sau đó thì sao? Người này có bị dân mạng bạo lực không? – Viên Đinh bày ra vẻ mặt ăn dưa.

Vị kia cảnh sát nói:

– Có chứ, không thì sao lại lên hot search? Nam đồng nghiệp kia trước đó bởi vì sự việc Khâu Lị tự sát đã bị công ty sa thải, nhưng người này bằng cấp rất cao, năng lực tốt, không lo không tìm được việc. Ngày hôm qua anh ta còn khoe trong vòng bạn bè rằng mình đã đàm phán được công việc với một công ty internet lớn khác. Vòng bạn bè này cũng đã bị một người trong cuộc chụp màn hình và phát lên trên mạng. Công ty internets lớn kia vốn dĩ chuẩn bị nhận anh ta đã bị dân mạng mắng đến máu chó đầy đầu, hơn 9 giờ tối đã thông qua truyền thông thông báo trả lời vấn đề này, tương đương với việc giải thích với cư dân mạng là họ sẽ không thuê một người tâm thuật bất chính này làm việc.

Thượng Dương: -…

– Làm tốt lắm, đây chính là cư dân mạng chính nghĩa đang vung nắm đấm sắt. – Viên Đinh vui sướng khi người khác gặp họa, bị tiền lãnh đạo Thượng Dương liếc qua mới tém tém lại.

Kim Húc nghe đến đó, mới mở miệng nói:

– Cần phải nhắc nhở nam P9 này phải chú ý an toàn.

Cuộc điều tra hiện tại của cảnh sát dựa trên việc nghi phạm trả thù cho Khâu Lị, khả năng cao là nghi phạm không biết nội tình vụ tự sát của Khâu Lị nên đã nhầm tưởng rằng nam cấp dưới là mục tiêu trả thù. Hiện tại nội tình đã bị vạch trần công khai, nghi phạm rất có khả năng sẽ tính toán ra tay với nam P9 này.

– Chúng tôi đã nhắc nhở rồi. – Một cảnh sát từ chi đội tham dự nói, – Là đội trưởng an bài, cử đồng nghiệp đến nhà người này thông báo anh ta về nguy hiểm tiềm tàng, bảo anh ta hạn chế ra ngoài, có chuyện gì phải báo cảnh sát ngay.

Kim Húc nheo mắt lại, nói:

– Anh ta nói thế nào?

Nhìn vẻ mặt của hắn, Thượng Dương biết hắn cũng đang nghi ngờ người đàn ông P9 này, hắn thực sự nghi ngờ mọi người mọi lúc mọi nơi.

– Anh ta nói đã biết, còn nói đang muốn báo cảnh sát, nói mình bị bạo lực mạng. – Vị cảnh sát kia nói còn cười nhạt, nói, – Người này còn chưa cảm thấy mình đã làm sai. Đội chúng tôi có hai đồng nghiệp, một nam một nữ, nữ đồng nghiệp thấy anh ta không biết sai, không nhịn được nói anh ta hai câu, bảo anh ta gián tiếp hại chết người, lương tâm không thấy bất an à. Người này còn muốn khiếu nại đồng nghiệp chúng tôi, suýt chút nữa thì làm lớn chuyện lên. Người này còn quay sang trách móc Khâu Lị, nói Khâu Lị là phụ nữ mà cả ngày tranh giành dự án với đám nam giới họ, sức chịu đựng tinh thần không tốt, có bệnh tâm thần còn giấu công ty lẫn đồng nghiệp, rõ ràng là bản thân lẩn quẩn tự sát, nếu không chết, ngày nào đó ở trong công ty chém người khác thì làm sao đây?

Mọi người: -…

Luật lao động không hạn chế quyền làm việc bình thường của người bệnh tâm thần, hơn nữa, Khâu Lị không mắc phải căn bệnh có thể gây hại cho người khác, nếu không phải đụng phải đồng nghiệp chơi xấu sau lưng này để rồi dẫn phát vấn đề tâm lý, thì hiệu suất của cô ấy ở nơi làm việc còn tốt hơn nhiều so với nhiều người khỏe mạnh khác, có thể tạo ra nhiều giá trị hơn cho xã hội và ngành của họ trong tương lai hơn.

Mà có một số người có tư tưởng ích kỷ, dù có làm gì thì lỗi vẫn luôn là lỗi của người khác. Giống như người này, trên tâm lý khinh thường những phụ nữ đi làm như Khâu Lị, hành động không bằng người ta, cho nên chỉ có thể làm mấy trò xấu xa sau lưng.

– Là một kẻ trơ trẽn, cũng coi như là chuyện tốt. – Kim Húc nói, – Ít nhất sẽ không bởi vì bạo lực mạng mà tự sát, có lẽ cũng không dám ra ngoài nữa, bằng không nếu anh ta thật sự xảy ra chuyện, vụ án này sẽ biến thành quả cầu tuyết, không thể yên được.

Thượng Dương nói:

– Cũng nên lưu ý đến mẹ của Khâu Lị và chồng cô ấy. Hôm nay lúc hai người họ đi về trạng thái rất tệ.

Điền Dung nói:

– Được, lát nữa tan họp tôi sẽ thông báo với công an khu vực trực thuộc ở đó.

– Về bố của Khâu Lị, – Điều này nhắc nhở Kim Húc, hắn hỏi Điền Dung, – Buổi chiều chị nói đã sắp xếp người đi tìm ông ta, có phát hiện ra điều gì bất thường không?

Điền Dung nhắc tới người này, vẻ mặt không biết nên đánh giá như thế nào, nói:

– Ông cụ này không có hồ sơ đi học, cũng không có tư cách gia nhập bất kỳ công ty Internet lớn nào, bằng không sẽ không biết về chuyện Khâu Lị và đồng nghiệp nam kia. Có người gặp ông ấy, nói Khâu Lị đã chết, không ngờ ông ta lại rơi vài giọt nước mắt, còn lải nhải trách vợ cũ kiêu ngạo, dạy hư con gái, hai con gái sinh đôi xinh đẹp như thế, sao yên lành lấy chồng sinh con, giúp chồng dạy con thật tốt mà cứ một hai đòi đi học tiến sĩ, không giống phụ nữ chút nào, chỉ biết tranh giành cao thấp với đám đàn ông.

Mọi người ở đây lại cạn lời không biết nói gì, vụ án này vốn dĩ tiến triển đã rất khó khăn ấy thế còn phải nghe những lời ngụy biện khó chịu như vậy. Đồng nghiệp nam và bố ruột của Khâu Lị kia không phải thân nhân nhưng còn hơn là thân nhân, thiết nghĩ nếu trong đầu có chuỗi DNA thì hai người đàn ông khó ưa này chắc chắn là ruột thịt.

Nửa đêm, mọi người giải tán, có việc thì tiếp tục làm, không có việc gì thì nhanh chóng về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tiếp tục theo dõi vụ án khó khăn này.

Ba người trong Tổ giám sát trở về nhà khách công an nghỉ ngơi, Điền Dung còn muốn phái xe đưa bọn họ đi, Thượng Dương đã đặt xe rồi, cũng dặn Điền đội xong việc thì cũng nên về nghỉ ngơi một chút.

Viên Đinh tạm thời còn chưa nhận phòng, lúc tới quầy lễ tân đã đăng ký nhận phòng, Thượng Dương cùng Kim Húc ở phía sau thương lượng:

– Anh ở cùng phòng với Viên Đinh đi.

Kim Húc: –?

Thời điểm Thượng Dương và Viên Đinh còn là thầy trò, mỗi lần đi công tác cùng nhau thì đều ngủ cùng một phòng, đã rất thân quen rồi. Nhưng trước khác nay khác, hiện tại thuộc tính cá nhân của Thượng Dương đã thay đổi, trên đầu chói lọi hai chữ “đồng tính nam”, lại bị Viên Đinh nhìn anh cùng với Kim Húc cũng là “đồng tính nam” ở chung một phòng, dầu gì cảm giác cũng xấu hổ.

– Nếu không thì để em ở với cậu ta.- Thượng Dương nói.

Kim Húc không hiểu được:

– Cần gì phải vậy?

Viên Đinh cầm thẻ phòng nói:

– Em buồn ngủ lắm rồi, em đi lên ngủ đây.

Thượng Dương bày tỏ muốn mình với cậu ta ngủ chung phòng.

Viên Đinh: –?

Thượng Dương: –?

– Thượng Dương xấu hổ đấy. – Kim Húc phiên dịch biểu cảm của hai người, – Viên Đinh hơi sợ đấy.

Thượng Dương sửng sốt ra mới kịp phản ứng, giận giữ:

– Em sợ cái gì? Anh ăn thịt em à?

Viên Đinh vẻ mặt vô tội hồn nhiên như cô tiên:

– Ha ha ha ha, sao không nói sớm, phòng em đặt phòng giường đôi rồi.

Cuối cùng vẫn trở về phòng như bình thường, đồng tính nam với đồng tính nam chen chúc nhau ngủ trên chiếc giường lớn thẳng nam độc thân.

Bôn ba cả ngày, Thượng Dương ngủ rất sâu.

Tiếc là chỉ ngủ được hơn bốn tiếng, đồng hồ sinh học buổi sáng tới một cái là tự động tỉnh, đầu choáng váng, bên cạnh không có ai. Anh quay người lại, nhìn thấy ánh sáng phát ra từ khe hở dưới cửa trượt phòng tắm, cẩn thận nghe nghe, Kim Húc ở bên trong gọi điện thoại, thanh âm đè thấp như không muốn đánh thức anh, nghe không rõ hắn đang nói cái gì.

Qua vài phút, Kim Húc từ toilet đi ra, động tác rất nhẹ.

Thượng Dương nằm đó không nhúc nhích, hỏi hắn:

– Anh gọi điện cho ai đấy?

– Dậy rồi à? Anh hỏi Điền Dung xem có tiến triển gì không, chị ấy nói chưa có gì. – Kim Húc đi ra ngồi ở mép giường, nói, – Còn ngủ nữa không? Anh vén màn nhé.

– Đừng. – Thượng Dương nghe thấy không có tiến triển, cũng không vội đi văn phòng thành phố, nói, – Vậy thì ngủ thêm chút nữa, anh đừng quấy em.

Kim Húc nghĩ nghĩ, cũng nằm xuống.

Thượng Dương mơ mơ màng màng dịch đến, ôm lấy hắn. Hắn cũng không ngủ, được Thượng Dương ôm rất thoải mái, bản thân thì mở mắt, chậm rãi nghĩ về vụ án.

Nhưng một lát sau, Thượng Dương lại tỉnh lại, trong lòng nghĩ sợ ảnh hưởng công việc, theo bản năng xem giờ ở di động.

Kim Húc nói:

– Muốn dậy chưa?

– Chưa. – Giấc ngủ nướng này của Thượng Dương chỉ ngủ không đến ba phút, thời gian còn sớm, nhưng anh không ngủ được, quay người đi rồi lại lật trở lại, rồi lại lăn đi, dù sao không ngủ được, hỏi Kim Húc:

– Anh đang nghĩ gì đấy?

Kim Húc trả lời đúng sự thật:

– Công việc.

Thượng Dương:

– …Ờ.

Kim Húc bỗng nhiên hiểu được, đây rõ ràng là có ám chỉ, tích cực hỏi ngược lại:

– Anh nên nghĩ cái gì?

– Không biết. – Thượng Dương tức giận, – Dù sao em cũng là trợ thủ háo sắc, lãnh đạo nhìn mà làm đi.

Hết chương 49

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio