Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

24 giờ phía trước.

Cảnh sát Kim rất mong muốn dựa vào hoạt động mê tín dị đoan để ngăn chuyến bay rời sân bay bay đi Bắc Kinh để rồi thất bại, đành phải hóa thất vọng thành sức mạnh, nghiêm túc làm việc, làm xong công việc thuộc phận sự của mình rồi, khi chuẩn bị tan làm, nhớ đến vụ án Thường Á Cương mà đã chuyển giao cho bộ phận điều tra hình sự phụ trách, hắn gọi điện qua hỏi tiến triển như thế nào rồi. Khi hắn biết Chu Ngọc vừa mới từ thị cục trở lại thì tranh thủ qua bộ phận điều tra hình sự, gặp mặt để tìm hiểu tình hình.

Hắn vừa tới, Chu Ngọc đang đi báo cáo với cấp trên, cảnh sát hình sự khác nói cho hắn, “sát thủ” do cậu em vợ người chết thuê vừa mới sa lưới ở tỉnh bên.

Cựu phạm nhân từng ngồi tù vài năm về tội cướp tài sản này đã ngay lập tức khai nhận tội danh bắt cóc một đứa trẻ để tống tiền cha mẹ ngay khi lọt vào tay cảnh sát. Gã ta liên tục nhấn mạnh “Tôi không muốn hại ai cả, chỉ cần nhận tiền là tôi thả đứa bé về nhà ngay” và cầu xin “Mong công an và nhà nước khoan hồng xử nhẹ tội.”

Thế nhưng gã ta lại biểu hiện mù mịt không hiểu chuyện gì xảy ra đối với vụ án Thường Á Cương bị giết, cảnh sát nhắc tới tên cậu em vợ của Thường Á Cương, gã mới hiểu người chết là ai, cuống quýt hoảng sợ bày tỏ ngày hôm đó mình chỉ giả ngầu khoác loác ở trên bàn ăn, chưa bao giờ nghĩ cậu em vợ Thường Á Cương này sẽ coi là thật. Kế đó trong tiếng kích động của đám bạn bè lưu manh, cậu em vợ mới thanh toán mười vạn khối “tiền đặt cọc” cho mình, gã nhận xong cảm thấy mình chỉ lừa được một khoản tiền ngu ngốc của một tên ngu thành công, mà từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghĩ sẽ giết người, chưa từng nghĩ tới, càng không muốn thực thi hành động. Gã cũng chưa từng gặp bản thân Thường Á Cương, chỉ xem ảnh chụp trên di động của cậu em vợ, đến bây giờ người trong tấm ảnh trông như thế nào cũng không nhớ rõ.

Cảnh sát hỏi anh ta đang ở đâu và đang làm gì khi xảy ra vụ án bên ngoài trường dạy nghề, sau một hồi do dự, gã mới khai báo đúng sự thật: Hơn 10 giờ tối ngày hôm đó, gã đang đi sang tỉnh lân cận để gặp hai đồng phạm kia, muốn cùng nhau tham gia vào kế hoạch bắt cóc tống tiền, dự cảm mấy ngày tới sẽ rất căng thẳng, nên muốn thư giãn trước.

– Cùng thời điểm Thường Á Cương bị giết, vị đại ca này đang đi mua dâm. – Cảnh sát hình sự phá án báo cáo với đội trưởng Kim việc này, đều thấy vô cùng cạn lời, – Đồng nghiệp chúng tôi đến tiệm làm tóc mà gã nói để xác minh, em gái tiệm làm tóc ban đầu nói chưa từng gặp gã. Về sau nghe cảnh sát nói việc này liên quan đến vụ án mạng, em gái tiệm làm tóc rất trượng nghĩa mà thừa nhận đêm đó đã ngủ với gã, còn cung cấp thời gian hẹn hò gặp nhau của hai người, còn cả lịch sử giao dịch chuyển khoản bán dâm nữa. Địa phương kia nói xa không quá xa, gã này khốn khiếp thì khốn kiếp thật, nhưng đúng là không có thời gian gây án.

Kim Húc nghe được không hề thấy bất ngờ, từ lúc ban đầu hắn đã nghi ngờ gã này không phải là hung thủ giết hại Thường Á Cương, hiện tại phỏng đoán của mình đã được chứng thực. Chờ cảnh sát hình sự nói xong, hắn lại hỏi kết quả thẩm vấn vợ của Thường Á Cương khi họ đến nhà họ Thường, đồng nghiệp đi học trung cấp nghề có phát hiện gì mới không?

– Đừng có nói cho cậu ta biết. – Cổ Phi và Chu Ngọc vừa lúc đi vào trong, vừa nghe thấy Kim Húc đang hỏi mấy vấn đề liên tiếp, Cổ Phi bày ra dáng vẻ hằm hè bảo cảnh sát hình sự đừng tiết lộ cho hắn biết, cũng nói, – Đừng nói gì với cậu ta cả, để cậu ta nghẹn chết, rồi thể nào ngày mai cậu ta cũng sẽ báo cáo trình lãnh đạo xin tới chỗ điều tra hình sự chúng ta để dọn gạch.

Kim Húc: – …

Mọi người đều cười rộ lên, Chu Ngọc nói:

– Chỉ đạo Cổ mời cơm chiều, khao mọi người đã vất vả hai ngày qua rồi.

Nhóm cảnh sát hình sự vui vẻ phấn khởi đi thay quần áo, chuẩn bị chặt chém Cổ Phi.

Chu Ngọc hỏi:

– Kim đội, anh đi cùng nhé?

Cổ Phi làm chủ nói:

– Đương nhiên là đi rồi, đợi lát nữa trên bàn cơm các cậu phải ngoan ngoãn trả lời mười vạn câu hỏi của Kim đội đấy.

Lại nói với Kim Húc:

– Tôi còn có việc khác muốn nói với cậu.

Kim Húc nói:

– Vay tiền thì miễn bàn, không có tiền.

Cổ Phi: – …

Chu Ngọc nhịn cười, cũng đi thay đồng phục, rất tinh tế mà để hai người đi trước, nói:

– Chỉ còn lại mấy chúng ta, một chiếc xe là đủ. Lát gặp ở tiệm cơm nhé.

Kim Húc lái xe, mặt mặt lạnh tanh nói với chỉ đạo Cổ:

– Nếu mà muốn nhờ quan hệ tìm Tiểu Dương thì không cần bàn gì hết, tôi còn muốn ở đơn vị dọn gạch.

– Không phải vay tiền, cũng không đi cửa sau. – Cổ Phi dùng ngôn ngữ địa phương mắng hắn, nói, – Cậu bớt khoe khoang kéo thù hận đi, chờ khi tôi thật sự mắc bệnh đau mắt, tôi sẽ gửi cho chủ nhiệm Thượng những bức ảnh xấu xí ngày xưa của cậu.

Đương nhiên là anh ta chỉ nói đùa thôi, chứ nếu thực sự có ảnh xấu thì anh ta cũng sẽ không giữ tới tận bây giờ.

Kim Húc lại nghiêm túc nói:

– Đừng nhé.

Cổ Phi:

– Ồ? Này ảnh hưởng đến cậu hở.

Kim Húc không muốn giải thích vị nhà mình mắc bệnh nhan khống, nói:

– Dám gửi thì tuyệt giao luôn.

Cố Phi chỉ là nói đùa, liền nói thêm:

– Không ngờ cậu lại để tâm đến vụ án này như thế, có phải trong lòng không qua được hay không? Cậu có yêu cầu quá cao với bản thân, thỉnh thoảng cũng phải cởi mở hơn nghĩ thoáng hơn một chút. Có ai mà không té ngã chứ? Năng lực mạnh đến mấy thì không đại diện cho gì cả, cái này chỉ là ngoài ý muốn, đừng quá để ý làm gì.

– Không phải là không qua được, đã nghĩ thoáng rồi. – Kim Húc biết ý tốt của anh ta, trả lời, – Chủ yếu là việc này bị bố Tiểu Dương nghe được, có chút mất mặt, nếu nhanh chóng kết thúc là tốt nhất, thì tôi sẽ không bị tâm bệnh nữa.

Cổ Phi gật đầu, không khỏi thấy chua lè, thốt ra câu chanh chua:

– Hiểu rồi, hiểu rồi… Làm con rể của của thủ trưởng người ta cũng không dễ dàng nha.

Kim Húc rất lịch sự nhìn anh ta, nói:

– Tôi có thể phá lệ cho cậu, nhờ vả quan hệ, mặc cho cậu gây khó dễ, không cần cảm động đâu.

Cổ Phi: – …

Đến khi ăn cơm, Kim Húc mới hỏi Chu Ngọc và nhóm cảnh sát hình sự đến nhà họ Thường và trường trung họ có tiến triển gì không.

Cổ Phi cũng không can thiệp mà mà ngược lại còn rất tán thành Kim Húc có thể tham gia cùng, nhanh chóng phá được án với anh ta đương nhiên là chuyện tốt…Hơn nữa, anh ta cảm thấy, Kim Húc để tâm như thế tuyệt đối không phải là vì đoạt công lao.

Cảnh sát hình sự đến nhà họ Thường gặp vợ Thường Á Cường nói, vợ của Thường Á Cường cũng tức là mẹ Thường Phong rất rõ ràng và chắc chắn rằng chồng mình và con trai Thường Phong quan hệ vẫn luôn rất tốt, một ngày trước khi chồng bị giết hại, hai vợ chồng gọi video với Thường Phong ở trường, bố con vẫn hòa thuận vui vẻ với nhau.

– Có gặp được Thường Phong không? – Kim Húc hỏi.

– Có gặp được. – Cảnh sát hình sự nói, – Sau khi hỏi về mẹ cậu ta, chúng tôi cũng hỏi cậu ta những câu tương tự, câu trả lời của cậu ta đều bình thường. Nói mình với Lý Nam không hề yêu nhau, gọi bà xã chỉ là gọi chơi. Cậu ta nói không có sơ hở gì, nhưng mà…Anh tới nói đi.

Anh ta nhìn sang một cảnh sát hình sự khác. Vị cảnh sát này là đồng nghiệp buổi chiều vừa đi trường trung học, anh ta cũng làm theo lời người trước, nói tiếp:

– Sơ hở của Thường Phong lộ ra ở đây.

Lần đầu tiên khi hỏi chuyện Thường Phong, tôi hỏi Thường Phong ở đâu trong trường khi sự việc xảy ra. Câu trả lời của Thường Phong là: Sau khi hết giờ tự học, mình vẫn luôn ở trong lớp chờ bố tới thăm mình.

Học sinh trung học nghề nghịch ngợm hơn so với học sinh trung học bình thường, không chỉ vì trốn học mà chế tạo góc chết camera giám sát ở tường rào của trường mà ngay cả camera giám sát trong lớp cũng bị học sinh trên lớp lấy đồng phục che lại, rất tiện cho đám thiếu niên này làm những chuyện mà không muốn bị giáo viên nhìn thấy, ví dụ như tụ tập chơi game trên di động, ăn lẩu, yêu sớm vân vân.

Thường Phong nói khi vụ án xảy ra mình đang ở trong lớp, camera giám sát trong lớp không ghi lại được, lần trước cảnh sát tìm gặp mấy bạn cùng lớp để hỏi, rất nhiều học sinh đều nói bởi vì khi bên ngoài đang náo loạn vì vụ giết người, Thường Phong đúng là ở trong lớp, cho nên cảnh sát cũng tin tưởng điều này.

Nhưng lần này cảnh sát hình sự lại đến trường dạy nghề, tra hỏi các học sinh một cách chi tiết tỉ mỉ kỹ càng hơn, có vài học sinh nhớ lại, Thường Phong cũng không phải sau giờ tự học vẫn luôn ở trong lớp, mà có đi ra ngoài một lát mới quay lại. Bạn cùng bàn cậu ta còn nhớ rõ, lúc cậu ta quay về chỗ ngồi hình như vừa mới chạy, mồ hôi đầm đìa, vừa ngồi xuống đã uống nửa chai nước. Lại một lát sau, có giáo viên vội vã tới lớp gọi cậu ta đi – 110 đã đến hiện trường vài phút sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát đã xác nhận danh tính của Thường Á Cương thông qua giấy phép lái xe của nạn nhân, bảo vệ trường cùng với giáo viên trực ban cũng đều có mặt ở đó.

Trường trung học dạy nghề này là trường mục tiêu của đơn vị mà Thường Á Cương đang làm việc, rất nhiều giáo viên vừa nghe đến tên Thường Á Cương đều biết anh là “công nhân bình thường” trong xí nghiệp công nghiệp quân sự, và cũng là bố của Thường Phong học sinh trong trường.

Kết hợp ký ức của các học sinh, nói cách khác vào thời điểm xảy ra vụ án Trường Phong không có mặt trong lớp học, khoảng mười lăm phút sau sự việc mới trở lại lớp.

– Cậu ta có thời gian gây án, còn nói dối. – Cổ Phi vừa nghe thế, lại hỏi, – Thế động cơ gây án đã xác định chưa?

Chu Ngọc ăn trưa không ngon, ngồi xuống ngấu nghiến đồ ăn một lúc lâu, bây giờ mới ngừng dùng đũa, ra hiệu cho cấp dưới nhanh chóng lấp bụng, mình thì trả lời câu hỏi của cấp trên:

– Chưa khẳng định, chỉ có thể là nghi ngờ thôi. Hình như cậu ta cùng với một cậu bạn xinh đẹp trong lớp yêu nhau, rất có thể là vì việc này, người chết muốn chia rẽ đôi trẻ, bố con mâu thuẫn. Nhưng hiện tại xem ra nghi ngờ này không chắc chắn. Thứ nhất không nhất định là thật sự đang yêu nhau, thứ hai theo mẹ cậu ta nói, hai bố con cậu ta không hề có mâu thuẫn gì.

Cổ Phi nhìn Kim Húc:

– Cậu thấy thế nào?

– Trong và ngoài trường có rất nhiều camera, nhưng chỉ là để trang trí thôi. – Kim Húc suy tư nói, – Thường Phong không ở trong lớp, vậy cậu ta sẽ đi đâu? Nếu cậu ta chỉ đi toilet, hoặc là đi ra ngoài chơi, vì sao lại che giấu sự thật với cảnh sát? Trừ phi…

Hắn dừng lại, dường như đang suy nghĩ cẩn thận.

Cổ Phi nói:

– Cậu nhóc này sẽ không phải hung thủ thật đấy chứ? Cậu ta giết bố mình thật hay sao?

– Đây là một khả năng. – Kim Húc nói, – Còn có một khả năng khác, cậu ta cho rằng không cần thiết phải nói thật với cảnh sát, bởi vì sự thật này không có tác dụng đối với cảnh sát phá án và bắt hung thủ giết bố mình.

Chu Ngọc nói:

– Thế thì cậu ta cũng không cần phải nói dối chứ? Có tác dụng hay không cũng nên nói với cảnh sát.

Kim Húc nói:

– Cậu ta thoạt nhìn trưởng thành trước tuổi, nhưng vẫn chỉ là thiếu niên đang lớn, đừng dùng suy nghĩ của người trưởng thành áp lên họ. Chủ nhiệm Thượng nói, thiếu niên tuổi dậy thì tư duy và hành vi rất khác so với người trưởng thành.

Lần này thì Cổ Phi đã hiểu nhanh hơn, nói:

– Rất có thể cậu nhóc này đã làm một vài chuyện mà không muốn để người lớn biết…Yêu sớm chẳng hạn? Cậu vừa nói đến bạn nam kia, hai đứa đang có lời đồn yêu nhau đúng không? Lúc vụ án xảy ra cậu nhóc kia ở đâu?

Câu cuối là hỏi Chu Ngọc.

Chu Ngọc từ trước đến giờ không để ý nhiều đến Lý Nam, bị hỏi cũng sửng sốt, lại là Kim Húc là người trả lời câu hỏi:

– Cậu ta nói mình đang ngủ trong ký túc xá.

Anh cảnh sát hình sự buổi chiều đi học trường dạy nghề xen vào:

​- Lúc trưa chẳng phải nói có khả năng tình tay ba đấy à? Tình hình của ba cậu nhóc này tôi đã hỏi tỉ mỉ rồi. Chắc chắn Thường Phong đã nói dối. Lý Nam ngủ ở ký túc xá, hai bạn cùng phòng đều nhìn thấy cậu ta ở trên giường, có thể làm chứng cho cậu ta. Trình Diên Khải lúc đó cùng hai nam sinh khác có mặt tại hiện trường vụ án, thời điểm người chết bị giết họ đang ở trước quầy hàng cách người chết hơn mười mét, đang mua bạch tuộc viên nhỏ. Khi người chết ngã xuống đất và nghi phạm bỏ chạy, Trình Diên Khải mục kích hiện trường, còn bị khiếp sợ, hai nam sinh đi cùng cậu ta còn nói cậu ta sợ đến mức bị nghẹn cả viên bạch tuộc.

Mọi người: – …

Cổ Phi hỏi đồng nghiệp này:

– Hai nam sinh kia có biết tình huống của ba người kia là tình tay ba không?

Đồng nghiệp nói:

– Hai người nói mình không biết. Nhưng tôi lại tìm hiểu ở trường có nghe nói rằng, ở trong trường, sở dĩ Thường Phong đánh Trình Diên Khải là bởi vì Trình Diên Khải đã chặn Lý Nam ở trong WC, nói Lý Nam không ra nam không ra nữ, ỷ vào mình cao khỏe, còn lột quần Lý Nam.

– Đánh cậu ta cũng không oan chút nào! – Chu Ngọc nói, – Tôi mà là Thường Phong tôi cũng đánh, cậu ta ỷ vào mình vóc dáng cao hoặc ỷ vào mình còn đang vị thành niên…Có một số đứa trẻ thật không ra gì cả.

Kim Húc lại nhíu mày, nói:

– Tôi đã tiếp xúc với Trình Diên Khải, cậu nhóc biết Thường Phong ẩu đả với mình là vì Lý Nam, nhưng cậu ta rất không hiểu vì sao Thường Phong lại cứ cho rằng mình bắt nạt Lý Nam. Nếu cậu ta thật sự làm ra loại chuyện khác người kia với Lý Nam, liệu có quên được không?

Chu Ngọc nói:

– Biết đâu cậu ta giả vờ không nhớ, không muốn thừa nhận mình là loại khốn kiếp này, sợ bị mất mặt.

– Loại khốn kiếp kiểu này, – Kim Húc nói, – Bình thường sẽ thường tự hào vì đã làm được việc khốn kiếp như vậy, không sợ bị mất mặt, mà còn đi công khai khắp nơi. Mà ngược lại, bên bị bắt nạt phần lớn đều xấu hổ hơn, hầu như sẽ không bao giờ nói với người khác.

Cổ Phi đang ngồi yên tĩnh mấy giây lên tiếng:

– Cậu đang nghi ngờ cái gì?

Kim Húc càng nhíu mày chặt hơn, nói:

– Tôi đang nghi ngờ một người, người này rất khác với những gì chúng ta thấy.

– Thường Phong à? Hay Lý Nam? Trình Diên Khải? – Chu Ngọc hỏi, – Là ai vậy ạ?

Kim Húc suy nghĩ trong chốc lát, nói:

– Có hai vấn đề, khi vụ án xảy ra Thường Phong ở đâu, và…

Mọi người đều cho rằng hắn muốn đi xác minh sâu hơn mối quan hệ giữa Thường Phong cùng Lý Nam. Trước mắt xem ra rất có khả năng hung thủ chính là người trong trường, và không trảnh khỏi có liên quan đến mấy đứa trẻ này.

– Và…vì sao Lý Nam lại bịa đặt Trình Diên Khải bắt nạt mình. – Kim Húc nói.

Bây giờ, sau một ngày một đêm, Lý Nam bị Chu Ngọc và những cảnh sát hình sự khác bắt đi, lên xe cảnh sát đậu ở một khu vực hẻo lánh bên ngoài.

Kim Húc không đi cùng họ mà ở tại chỗ ăn xong bữa cơm, thanh toán hóa đơn, thu dọn đồ ăn còn dư rồi rời khỏi nhà hàng.

Vừa lên xe, đối mặt với màn đêm, hắn thở dài nặng nề, trong lòng có chút lo lắng, không biết phải nói chuyện này với vợ chồng Lịch Kiệt như thế nào. Bố của Lý Nam bị mù bẩm sinh, mẹ lại mắc bệnh lùn, cha mẹ ở trong vận mệnh cùng sinh hoạt nước bùn sinh ra và nuôi dưỡng Lý Nam như một viên trân châu có thể tỏa sáng, có thể tưởng tượng được những khó khăn mà gia đình họ sẽ phải đối mặt là như thế nào.

Hồi lâu, hắn gọi điện thoại cho Lịch Kiệt. Ban ngày hai thầy trò họ có từng nói chuyện một lần, lần đó là Kim Húc hỏi Lịch Kiệt về Lý Nam có học được kỹ năng đặc biệt nào hoặc từng tham gia khóa huấn luyện gì không.

Lịch Kiệt tiếp điện thoại, Kim Húc nói:

– Thầy, em muốn nói với thầy một chuyện, về Lý Nam.

– … – Lịch Kiệt rõ ràng hít sâu mấy lần mới hỏi, – Thật sự là nó à? Vụ án mạng ở cổng trường trung học dạy nghề ấy.

Là một cảnh sát hình sự thâm niên, ban ngày khi nhận được điện thoại của học trò hỏi về vấn đề kia, anh cũng đã đoán ra được là chuyện gì rồi.

Mấy năm trước, bố mẹ của Lý Nam với sự giúp đỡ của vợ Lịch Kiệt đã tham gia các lớp đào tạo kỹ năng của bộ phận nhân sự và an sinh xã hội, bố của Lý Nam đã học kỹ thuật massage và bắt đầu thực hiện “massage cho người mù” sau khóa học. Lý Nam từ mười tuổi đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi của mình để giúp người bố bị mù hoàn thành công việc, đồng thời động viên và dạy kèm cho bố mình thi lấy chứng chỉ chuyên môn. Cậu có sự hiểu biết toàn diện và chuyên nghiệp hơn về các huyệt đạo và các cơ quan nội tạng của cơ thể con người so với bố mình – người đã có chứng chỉ chuyên môn mát xa cao cấp.

Cậu đã sử dụng kỹ năng này để giúp bố và gia đình xây dựng lại cuộc sống, sau đó sử dụng kỹ năng này để phá hủy bản thân và phá hủy mọi thứ.

Thượng Dương ở trong nhà lau chùi sàn nhà, lơ đãng chờ đợi cuộc gọi của Kim Húc, chờ đến mức nóng bừng hưng phấn, vừa nghĩ đến việc này mà cũng vừa nhớ nhung người kia.

Cuối cùng cũng chờ được người kia gọi đến, anh bấm nghe nói luôn:

– Nhanh thế đã xong rồi à anh? Em còn tưởng phải muộn một chút chứ.

– Tiểu Dương ơi. – Kim Húc, – Anh đang rất không vui.

Hết chương 85

Chia sẻ:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio