"Ông Lý?"
Trong lòng tôi thất kinh.
"Phải."
Tôi càng ngạc nhiên hơn, thầm nhủ trong lòng:
"Ông có thể nghe thấy cháu nói ạ?”
"Thật ra ta vẫn luôn ở bên cạnh con, nhưng giờ ta yếu quá, khó khăn lắm mới chen vào được.”
Khí lạnh quanh tôi càng nhiều hơn, ngữ khí của ông Lý trở nên nôn nóng:
"Giờ con làm theo lời ta nói, ta đưa con về nhà.”
"Dạ?" Tôi cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Có thể về sao ạ? Làm sao để về ạ?”
"Nhân hồn của con bị người ta lấy câu hồn châm ghim vào trên người ta, con dùng đầu va nhẹ, trong khoảnh khắc kia ta có thể đẩy con ra ngoài!”
"Con không động đậy được…” Tôi hơi do dự, dù sao ban nãy tôi đã thử rất nhiều lần, thật sự không thể nhúc nhích cơ thể này được.
"Có thể, có thể, con nhanh lên đi! Ta không duy trì thế này được bao lâu đâu!”
Ông Lý nói vô cùng nhanh, giọng lúc cao lúc thấp, có vẻ rất không ổn định.
Tôi cố hết sức để va đầu về phía sau, nhưng đầu tôi hầu như không thể cử động được, mà có cái chăn len mềm đệm sau đầu nên dù có va vào thế nào cũng không có bao nhiêu sức lực.
Tôi nôn nóng đến mức sắp bật khóc, hét lên trong lòng:
"Con không được, không được, không được…”
“Câm miệng!” Ông Lý lộ ra vẻ nghiêm khắc chưa từng thấy, quát tôi.
"Đừng nói con không thể làm được! Con có thể làm được! Con phải tin vào chính mình!"
Trái tim tôi đột nhiên run lên, tôi nhớ đến lời ông Tư từng nói với mình:
"Thần là ai không quan trọng, quan trọng là phải tin, tin thì sẽ linh.”
Tôn Ngộ Không đã không dựa vào được, ai cũng không dựa vào được, người duy nhất có thể phù hộ cho tôi…
Chỉ có chính tôi!
Nhưng bản thân tôi, thực sự quá nhỏ yếu.
Aaaa ——
Tôi hét thật to trong lòng, ảo tưởng nếu như mình là một Saiyan thì tốt rồi.
Tất cả những gì cả nhà Đại Lý và Tiểu Lý đã làm lần lượt lóe lên trước mắt tôi.
Xấu xa, tham lam, kiêu ngạo, phóng túng, những gì họ đã làm đơn giản chính là không phải biệc con người làm.
Nghĩ đến những thứ đó.
Các lỗ chân lông trên khắp cơ thể tôi dường như đều thức tỉnh.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ——
Chân tay tôi thình lình nóng lên.
Vợ của Đại Lý thấy tay chân tôi động đậy thì giật mình nhảy dựng, rướn người về phía trước nhìn tôi.
"Đây là làm sao vậy?”
“Mau lên!” Ông Lý ở bên tai tôi hét lên.
Tôi dồn hết sức lực vào cổ, vung đầu thật mạnh, trán đập thẳng vào trán của vợ Đại Lý ——
"Bốp!”
“Ái!”
Vợ Đại Lý hét chói tai như heo bị chọc tiết, ngã ngửa ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, từ từ bay lên, đỉnh đầu thoáng mát lạnh.
Tôi phát hiện mình đã hóa thành nửa trong suốt, chồng lên cơ thể của ông Lý, nhưng đang từ từ di chuyển, một nửa đầu tôi đã thò ra ngoài.
Đại Lý lập tức giật nảy mình, buông tay lui về phía sau.
Ông Lý đột ngột đứng dậy, giống như một con quỷ nhảy dựng lên.
Một tay túm Đại Lý, một tay túm Tiểu Lý, hệt như xách hai cái gối, túm bọn họ về phía sân ga trước mặt.
Đại Lý và Tiểu Lý đều sợ hết hồn, oa oa hét lớn:
"Ông nội, ông nội! Cháu là cháu trai của ông đây mà!"
Vợ Đại Lý Tiểu Lý cũng nhào lên, vừa kéo chồng mình lại vừa hét lớn:
"Lão yêu tinh điên rồi!"
“Có ai không!”
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài giây, những người xung quanh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình chợt lắc, ông Lý bỗng nhảy dựng lên, hệt như đang bay.
Một tay túm hai vợ chồng Đại Lý, một tay túm hai vợ chồng Tiểu Lý, cùng bay lên.
Hai đứa chắt trên mặt đất đều há hốc mồm kinh ngạc, ở đần ra đó.
Một nửa thân tôi đã rời khỏi cơ thể của ông Lý, nhưng hai chân tôi vẫn ở trong người ông.
Tôi thấy đoàn tàu sắp vào ga, đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía chúng tôi.
Lão Lý ngẩng đầu ngước nhìn tôi.
"Ông xin lỗi con, con nhắm mắt vào đi!”
Tôi nhếch miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa đầy mặt.
Trước khi tôi nhắm mắt, ông Lý mỉm cười với tôi, vẻ mặt ấy vẫn y hệt như trước.
Khi đó, ông ấy đã cho tôi đồ ăn vặt, trò chuyện với tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện về nước ngoài, cổ vũ tôi sau này bước ra ngoài, ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn, theo đuổi ước mơ của mình.
Trong trái tim tôi, ông Lý là người bạn đầu tiên mà tôi quen biết sau khi tới Viện Mỏ.
Cũng là người bạn thân thiết nhất.
Không ngờ rằng lại phải vĩnh biệt ông theo cách này.
Tôi nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, tiếng pháo nổ rôm rốp nối tiếp nhau vang lên.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể ông Lý, đang lơ lửng phía trên nhà ga.
Tàu đã dừng ở trạm, sân ga nhuộm một màu đỏ tươi.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng la hét của rất nhiều người và tiếng huýt còi chói tai từ bên dưới vọng lên.
Âm thanh càng lúc càng xa, tôi lơ lửng trong không trung, thấy tay chân mình cuối cùng cũng có thể hoạt động trở lại, nhưng đều trong suốt, tôi lại bắt đầu hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Thình lình, có một sức mạnh từ nơi xa vù một tiếng nhào đến, hút lấy tôi.
Tôi lại lần nữa mất đi ý thức…
…
Ngày hôm sau, bố tìm thấy tôi trong một xưởng gốm nhỏ ở ngoại ô.
Theo lời ông nói thì lúc đó tôi bị nhốt trong một cái bể lớn, cuộn tròn lại, người còn bị trói bằng một sợi dây thừng cỏ màu vàng.
Sợi thừng buộc đầy những lá bùa, những lá bùa đó không giống bình thường lắm, giấy trắng viết chữ xanh lục.
Sau khi về nhà, tôi ngủ thiếp đi một ngày, ngày hôm sau mẹ tôi cũng dẫn ông Tư về.
Sau khi ông Tư rút một cây kim dài bằng bạc từ đỉnh đầu tôi ra, cơ thể tôi hồi phục ngay lập tức.
Tôi nhớ tới những gì Đại Lý Tiểu Lý nói, vội vàng hỏi ông Tư, ông đi Đông Bắc có gặp phải nguy hiểm gì không.
Lúc đó ông Tư cười và nói với tôi:
"Lần nào ta xuất hành mà không nguy hiểm chứ?”
Chúng tôi cùng cười phá lên.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng ông Tư thật là lợi hại, nhưng lại không hề chú ý đến nụ cười gượng gạo của mẹ tôi.
Nhiều năm sau, tôi mới biết rằng sau khi ông Tư bị người ta lừa đến Đông Bắc, đã phải trả một cái giá không thể tưởng tượng được.
Vì việc này, ông đã đắc tội với một kẻ cực kỳ đáng sợ, khiến cho ân oán rất nhiều năm, nhưng đó lại là chuyện sau này.
Mặc dù chẳng ai đưa tin về việc ông Lý tự trên sân ga, nhưng nó đã ngay lập tức lan truyền khắp thành phố, đồn đại đủ điều, lãnh đạo trường học đặc biệt lấp miệng mọi người, cấm không được thảo luận về vấn đề này, nhưng càng không cho nói, họ càng âm thầm bàn tán.
Mãi đến tận bây giờ, trên diễn đàn địa phương của chúng tôi vẫn có không ít người trẻ tuổi thảo luận về chuyện có quỷ trên sân ga, thậm chí đồn thành truyền thuyết đô thị.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất lúc đó lại là bố tôi.
Lúc tôi biến mất, bố tôi đã báo cảnh sát, sau khi tìm thấy tôi, ông không nói gì đến chuyện mượn thọ cả, chỉ nói là trẻ con hiếu động chơi trốn tìm bị rơi vào bể nước lớn, rồi thiếu ô xi nên hôn mê thôi.
Nhưng cảnh sát không tin, liên tiếp gọi bố tôi lên thẩm vấn mấy lần liền, khiến tôi và mẹ đều rất lo lắng.
Sau đó tôi mới biết, cảnh sát nghi ngờ là có căn cứ.
Bởi vì ngày bố cứu tôi, ông đã gặp bốn người đàn ông da đen lực lưỡng trong xưởng gốm, trong đó có hai người đã bắt tôi đi.
Lời khai của hai bên rất ngầm ăn ý, nói bố tôi đến tìm người, phát sinh tranh chấp với mấy người trong đó, thế là đánh nhau, nhưng không ai đề cập đến chuyện Đại Lý cả.
Nhưng trận đánh nhau đó rất ác liệt.
Bố tôi bị chảy máu mũi, rách quần, mất một chiếc giày, tóc còn bị túm rớt một mảng.
Nhưng bốn gã da đen cao lớn kia đều phải vào bệnh viện, mỗi người bị gãy bốn cái xương, người nặng nhất còn gãy đến bảy cái xương sườn.
Bác sĩ mới nhìn đã sợ hết hồn, còn cứ tưởng đấy là bị voi giày.
Bốn người này đều có tiền án bạo lực, khá nổi tiếng ở địa phương chúng tôi, cũng đã đắc tội rất nhiều người.
Thế nên cảnh sát tin đây là một cuộc chiến giữa các băng đảng.
Bố tôi một mực đổ cho một thế lực ngầm cực kỳ kiêu ngạo nào đó, mà thế lực ngầm này chắc chắn có tranh chấp kinh doanh với nhà máy gốm sứ, điều này nghe cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng tra tới tra lui, hôm đó chỉ có mỗi bố tôi đi vào.
Cảnh sát không tin một người có thể đánh bốn người thành như thế.
Bố tôi bảo, lúc đó không giảng võ đức gì cả, đánh lén thôi.
Điều này cũng khớp với lời khai của bốn gã da đen.
Thế là cứ coi như xong.
Tôi trở lại trường tiếp tục đi học, bộ não của tôi cũng trở lại mức trước đó, thậm chí còn tệ hơn nữa.
Cô Dương vui mừng như thể đã cải tạo được một đứa trẻ phạm tội trở về chính đạo vậy, nói dù tôi vừa ngốc vừa vụng, nhưng vẫn giữ được đức tính trung thực là tốt nhất.
Sau khi tình tiết về Cell của “Dragon Ball” kết thúc, bắt đầu mở ra Majin Buu, thì lại ngừng không ra nữa, chúng tôi lại day dứt trong lòng, tiếp tục thúc giục ông chủ sạp báo nhập hàng về.
Một ngày nọ, khi tôi đi ngang qua nhà của ông Lý, tôi thấy có mấy người đang dọn dẹp nhà ông, họ nói rằng căn hộ này đã được chia lại cho một trưởng ban, rất nhiều đồ đạc của ông Lý bị coi như rác mà xử lý.
Tôi nhìn thấy một chiếc hộp các tông đầy bụi, bước lên xem thì lập tức bị dọa sợ.
Bên trong hộp các tông đó là một bộ "Dragon Ball” của Nhà xuất bản nghệ thuật Hải Nam, phần trước đều hoàn chỉnh, nhưng từ tập “Người nhân tạo đến từ tương lai” thì bị thiếu.
Có một tấm thiệp sinh nhật kẹp bên trong đống truyện, mặt trên viết: “Chúc mừng sinh nhật Kim Đào!”
Tôi nhớ lại, khi mình trò chuyện với ông Lý, tôi thường kể cho ông ấy nghe về “Dragon Ball”, nói ông ấy trông rất giống Hạc Lão, còn bảo là nằm mơ cũng muốn có một bộ truyện tranh như vậy, không cần phải đi đọc ké của người khác nữa.
Không ngờ, ông Lý đã bí mật mua cho tôi một bộ, ông ấy muốn tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật cho tôi, nhưng lại không đợi được đến ngày đó.
Chúng tôi đều không đợi được.
Tôi vừa khóc vừa ôm hộp truyện tranh về nhà.
Hôm sau đi học về, tôi lại thấy bộ truyện tranh đã biến mất.
Sau khi hỏi, tôi mới biết rằng khi mẹ nhìn thấy tấm thiệp sinh nhật bên trong, bà đã sợ đến mức đốt hết cả thiệp lẫn sách.
Chuyện lúc trước đã phủ bóng đen tâm lý lên mẹ tôi, bà không muốn có bất kỳ liên hệ nào với lão Lý nữa.
Tôi lập tức khóc như điên, đòi mẹ đền cho mình, lại bị mẹ lấy chổi đánh cho một trận.
Bố tôi đang ngồi trong phòng viết luận văn, nghe vậy bực mình, đi ra khuyên can, nhưng khuyên không được nên xông tới đánh tôi cùng mẹ.
Trong phim Mỹ, nếu một gia đình cùng giải quyết xong khủng hoảng thì cả nhà nhất định sẽ hạnh phúc, hòa thuận.
Nhưng tình tiết đó không hề được thiết lập trong nhà tôi, nhà tôi lại phục hồi về trạng thái ban đầu.
(End)