Trong bữa tối, bố tôi nói:
“Hai đứa cháu kia chắc nghe nói có người muốn đi tố cáo ông của hắn, nên mới cố tình đẩy lão ra cửa cho chúng ta xem đấy.”
Mẹ tôi vẫn còn nghi ngờ:
"Không đúng, sao lão còn chưa chết nhỉ? Có phải hai đứa cháu kia đã tìm một ông lão đến giả mạo không?”
"Mình tưởng là phim truyền hình chắc, trong đơn vị mọi người có mù đâu? Với lại mỗi năm còn phải làm xét nghiệm máu nữa, sao mà giả mạo được.”
Ngừng một lát, bố tôi lại nói:
"Nghe người ta bảo Đại Lý Tiểu Lý vì cứu lão Lý mà đã chạy ra nước ngoài mấy chuyến, mang về loại thuốc gì đó, một mũi tiêm một vạn tệ đấy, chắc là có tác dụng rồi.”
Mẹ tôi nghiến răng gật đầu.
"Người thành phố thật nhiều ý tưởng, haiz, nếu mỗi tháng tôi chẳng cần làm gì mà vẫn có hai vạn tệ, thì cần thuốc thang gì nữa, tôi có thể sống đến hai trăm tuổi luôn!”
"Mẹ..." Tôi ở bên cạnh nhỏ giọng gọi một câu, sau đó lấy hết dũng khí nói: "Con cảm thấy, ông Lý thật ra... đã bị biến thành cương thi rồi.”
Bố mẹ tôi sửng sốt, đồng thanh hỏi:
"Sao con biết?"
Tôi dùng ngón tay so sánh.
"Móng tay của ông Lý trông giống hệt móng tay trong "Mr Zombie” ấy.”
Lúc đó bố mẹ tôi chỉ khựng lại một lát, rồi cùng bật cười ha hả, bảo tôi nhanh đi ngủ đi.
Tôi quấn chăn đọc xong hai cuốn “Dragon Ball” mượn được của bạn cùng lớp, rồi nằm xuống ngủ.
Nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được, vẫn nghĩ về ban sáng hôm nay.
Ông Lý mà tôi thấy hôm nay, chắc chắn không phải ông Lý.
Tôi cứ nằm như thế mãi trên giường, không biết qua bao lâu, đang mơ mơ màng màng ngủ, thì bỗng bừng tỉnh vì có chút ánh sáng đỏ hắt vào rèm cửa phòng tôi.
Giường tôi đặt cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn thẳng sang nhà ông Lý.
Ánh sáng đỏ đó hình như phát ra từ nhà của ông Lý.
Tôi ngồi dậy, nắm lấy tấm rèm định kéo ra, nhưng lại chợt có chút sợ hãi.
Chỉ là càng sợ, thì lại càng muốn xem.
Chỉ liếc mắt một cái thôi… chỉ một cái thôi…
Tôi từ từ vén rèm lên, lấy hết dũng khí nhìn về phía nhà ông Lý.
Không thấy gì cả.
Sau cửa sổ nhà ông ấy treo một tấm rèm màu đỏ sẫm, bên trong mặc dù có bật đèn nhưng không thấy gì cả.
Hoá ra là sợ bóng sợ gió.
Tôi hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị đi ngủ, thì chợt phát hiện ra cái rèm kia kéo không kín, vẫn hở ra một khe hở.
Trong phòng ánh đèn chợt sáng chợt tối, hình như TV đang bật, nhưng tôi không thấy ai đang xem TV.
Tôi xuống giường, dán sát vào bức tường ở cuối giường nhìn sang, sau khi đổi góc nhìn, thì thấy bà bảo mẫu béo mà nhà họ thuê đang ngồi trên sô pha.
Bảo mẫu béo ôm một túi hạt dưa, vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, ánh đèn TV lập lòe hắt lên khuôn mặt mập mạp bóng nhẫy dầu.
Bảo mẫu béo hình như nhớ tới gì đó, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm con dao làm bếp lên thái cái gì đó.
Tôi thấy chẳng có gì thú vị, định đi ngủ tiếp thì chợt bảo mẫu béo trở lại, trong tay xách theo đồ.
Đó là một con gà.
Tôi cứ tưởng bà ta muốn ăn, nhưng có vẻ như không phải.
Bởi vì đó là một con gà sống, không có đầu, cổ còn chảy máu ròng ròng.
Bảo mẫu mập xách theo con gà, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đèn bật lên, tôi thấy một người đang đứng trong phòng ngủ.
Đó là ông Lý.
Ông Lý còn ngồi trên xe lăn ban sáng, bây giờ đang đứng thẳng tắp trong phòng ngủ.
Tôi chưa bao giờ thấy người nào đứng thẳng đến như vậy.
...
Dưới chân ông Lý như có gắn lò xo, nhảy tưng tưng.
Mỗi lần nhảy, ông lại đập vào bức tường trước mặt một cái.
Trên tường dán một miếng xốp lớn, rất bẩn thỉu, vừa đỏ vừa đen, giống như máu vậy.
Ông Lý cứ thế đập vào đó, từng cái một.
Bảo mẫu béo đặt con gà không đầu trước mặt ông Lý, vừa nhìn thấy con gà, ông lập tức ngừng nhảy, dùng hai tay chộp lấy nó ăn ngấu nghiến.
Máu bắn lên khắp mặt, khắp miệng mũi ông.
Lúc đó tôi sợ đến mức đần người ra, đứng chết trân, bất động ở đó chỉ biết nhìn.
Ông Lý ngoác to mồm, đầu cứ như bị kéo dài cả ra.
Miệng chiếm hơn nửa đầu, răng bên trong rất trắng, vừa nhọn vừa dài.
Xương gà trong miệng đều bị ông ta nhai nát vụn, cả con gà không thừa lại gì, bị ông ta ăn sạch sành sanh.
Sau khi ăn xong, ông Lý như còn chưa thoả mãn, chiếc lưỡi dài nhọn hoắt vươn ra li3m li3m, vẻ mặt vẫn đang thèm thuồng, giống như đang cầu xin bảo mẫu mập gì đó.
Bảo mẫu mập lắc đầu, ông Lý có vẻ rất thất vọng, nhưng bỗng nhiên —
Ông Lý ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Nhãn cầu một bên từng trắng dã của ông giờ phát ra màu xanh lục.
Hai con mắt càng lúc càng mở to, mồm từ từ mở ra, nước miếng hòa cùng máu gà từng giọt một chảy xuống.
Bảo mẫu mập dường như cảm thấy có gì đó không đúng, cũng quay đầu nhìn sang chỗ tôi.
Ngay lúc tầm nhìn của bảo mẫu mập quét đến, tôi đã hai tay ôm lấy đầu ngồi sụp xuống đất, sợ đến mức không dám thở mạnh, tim đập thình thịch, đầu óc cảm giác như sắp nổ tung.
Không biết qua bao lâu, nhưng tôi thấy ánh đèn đỏ ngoài cửa sổ đã tắt, tôi dán sát sàn, run lẩy bẩy bò về giường, lúc này mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm, hoá ra ban nãy bị doạ sợ đến mức khóc luôn.
Tôi trùm kín đầu, cuộn tròn trong chăn, cơ thể không khống chế được mà run bần bật.
Nhìn thấy tôi rồi ư?
Hẳn là không nhìn thấy đâu.
Phòng tôi tắt đèn tối om nên bà bảo mẫu béo kia chắc chắn không nhìn thấy gì.
Nhưng đây là nhà tôi...
Vừa nghĩ đến đây, tôi tức khắc cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.
Chỉ cần bảo mẫu béo nghi ngờ có người nhìn lén, người đầu tiên nghĩ đến sẽ chính là tôi.
Tôi càng sợ hãi, cả chiếc giường đều rung chuyển theo.
Tôi muốn xuống giường bật đèn lên nhưng lại không dám, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của bảo mẫu mập và ông Lý, tôi sợ đến mức không thể nào ngủ được.
Do dự mãi, tôi ôm gối chăn, không dám nhìn về hướng nhà ông Lý nữa, lết thân mình bò ra ngoài.
Tôi phải đến phòng bố mẹ ngủ.
Vừa vào phòng khách, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh dội đến.
"Thình —"
"Thình —"
"Thình —"
"Hộc — Hộc —"
Không chỉ có tiếng gõ cửa mà còn có một loại âm thanh khác.
Âm thanh đó tôi nghe rất quen tai, lại rất kỳ lạ.
Giống như phát ra từ cổ họng, nhưng nghe không giống tiếng người, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi...
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, âm thanh này, mình từng nghe thấy trong phim zombie của nước ngoài...