Kim Giác Quái Đàm Tập 2: Tiểu Lôi

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban ngày khi học văn hóa ở trường, tôi cảm giác như bị cho uống thuốc ngủ vậy.

Tôi gà gật ba bốn lần, có lần mặt còn suýt đập vào bàn.

Nhưng vừa tan học, tôi đã lập tức lấy lại tinh thần.

Bởi vì tôi phải đến studio để gặp Tiểu Lôi.

Tối nay là ký họa chân dung, lão Tề sẽ tự mình giảng dạy một buổi cho chúng tôi.

Lão Tề chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng đã có khí chất của một họa sĩ già, nuôi tóc dài, thần thái say mê khi giảng về hội họa, trông rất có lực hấp dẫn.

Trước khi bắt đầu vẽ, lão Tề lấy một cây bút laze ra, chỉ vào từng bức phác họa thời kỳ Phục Hưng trên nàm hình chiếu để giảng giải. Càng giảng càng phấn khích, gương mặt đỏ bừng cả lên, nói với chúng tôi:

"Vậy, điều quan trọng nhất trong hội họa là gì? Đó chính là cảm giác! Là tình yêu! Người thương của các em, chính là tác phẩm! Hãy đưa tình yêu vào hội họa!”

Nghe lão Tề nói thế, tôi bất giác nghĩ đến Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cũng đang ngoảnh đầu lại nhìn tôi.

Chúng tôi đều mỉm cười.

Người mẫu là Vương Diễm.

Vương Diễm là một mĩ nữ trong studio, có rất nhiều bạn nam thích cô ấy, vừa nghe nói cô ấy sẽ thành người mẫu, phòng tĩnh vật đã trống không cả.

Lão Tề khoa chân múa tay đo đạc trên đầu Vương Diễm để giải thích về cấu tạo của đầu, giảng xong thì lại nhắc mọi người phải vẽ cẩn thận cấu tạo tóc của Vương Diễm, cấu trúc đôi mắt to và đường sống mũi, cằm của Vương Diễm, nắm bắt lấy từng đặc điểm một của người mẫu.

Đám con trai đều nhất nhất gật đầu, ánh mắt háo hức nhìn Vương Diễm.

Vương Diễm rất hưởng thụ cảm giác đó, toàn bộ quá trình đều giữ nguyên vẻ mặt khẽ mỉm cười của người mẫu.

Trong thời gian nghỉ, có năm nam sinh đã chạy ra ngoài mua trà sữa cho cô ta.

Vương Diễm giống như nữ vương tuần du, dạo quanh xem mọi người vẽ, lúc đi đến chỗ tôi thì hơi dừng lại.

Thành thật mà nói, kỹ năng phác thảo của tôi khá tốt, đặc biệt là lúc vẽ các cô gái. Trong thời đại không có smart phone này, bức vẽ của tôi cứ như được phủ thêm filter trước thời đại vậy.

Vương Diễm nhìn nó một lúc, có vẻ khá hài lòng, nhưng cảm thấy trên cằm hơi nhiều thịt, nên đã ngẩng mặt lên cho tôi xem.

"Kim Giác, mặt mình có béo như vậy hả?”

Tôi thấy cô ta nhích đến gần quá, vội vàng lùi về phía sau.

"Không có, không có…"

"Thế sao cậu lại vẽ mình thành thế này?”

Vương Diễm chu môi, miệng bảo giận nhưng càng giống như đang làm nũng hơn, một tay còn đặt lên vai tôi, nói:

"Vẽ xong thì tặng cho mình nhé, được không? Mình sẽ mời cậu uống trà sữa mà, Kim Giác à.”

"Không cần, không cần…”

Mới nói được một nửa, tôi chợt cảm thấy bầu không khí bên cạnh không được ổn lắm.

Tiểu Lôi đang nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Tôi hơi sợ hãi, sau đó tôi nhận ra rằng người Tiểu Lôi nhìn không phải là tôi, mà là Vương Diễm.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Lôi, Vương Diễm như đã đoán ra mối quan hệ giữa chúng tôi, chỉ cười cười, sau đó rời đi.

Lại bắt đầu vẽ, tôi cúi đầu không dám nói gì, nhưng tôi biết Tiểu Lôi vẫn đang nhìn tôi.

"Có phải em sắp mất đi anh rồi không…” Tiểu Lôi nhỏ giọng nói.

Tôi quay mặt lại, chợt thấy những giọt nước mắt của Tiểu Lôi, tôi vội vàng giải thích.

"Không đâu, không đâu, chỉ là nói vài câu thôi mà.”

"Một từ cũng không được.”

“… Ừ.”

Tôi cúi đầu vẽ hai nét, rồi ngẩng đầu nhìn Vương Diễm, nhưng lo Tiểu Lôi sẽ không vui nên dứt khoát cúi đầu tự vẽ.

Để tránh Tiểu Lôi hiểu lầm, tôi tăng cường luôn cấu trúc, không bỏ qua bất cứ khối xương khối thị nào, cuối cùng biến một bức tranh chân dung cô gái vốn xinh xắn vẽ thành bà cô mặt cứng đờ.

Lúc tôi đi sang xem Tiểu Lôi, thì khuôn mặt cô ấy vẫn còn lạnh lùng, đồ đi đồ lại bức họa của mình.

Soạt soạt soạt…

Soạt soạt soạt soạt…

Tôi thấy động tác vẽ của cô ấy hơi lạ nên ngả người ra sau, trộm nhìn tranh của cô ấy, thế là bị dọa sợ đến mức suýt nữa ngã ngửa.

Thứ Tiểu Lôi vẽ thực sự là một bức chân dung, nhưng chỉ có mỗi góc độ là giống với Vương Diễm thôi.

Tất cả những gì cô ấy vẽ là hộp sọ và cơ bắp.

Mái tóc dài kiều diễm, đôi mắt to, đường cong mũi và cằm của Vương Diễm, đều không còn nữa.

Chỉ là một khối đầu người không có da.

Hai hốc mắt đen ngòm chẳng có nhãn cầu, bên ngoài chỉ còn lại một ít cơ bắp và mạch máu gần nhãn cầu, khóe miệng còn hơi mang nụ cười, kỳ dị không nói nên lời.

Sau giờ học, Vương Diễm lại đến, nũng nịu nói:

“Kim Giác…”

Lúc Vương Diễm quay người lại thấy bức chân dung bên cạnh tôi, thì lập tức choáng váng.

Tôi cũng hơi ngại nên không nhìn cô ta.

Vương Diễm hừ một tiếng, lườm Tiểu Lôi một cái rồi đi luôn. Miệng còn lẩm bẩm: "Hai người có bệnh à.”

Tôi còn muốn nói chuyện với Tiểu Lôi, nhưng cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi, chỉ cất tranh đi, rút tai nghe ra khỏi tai tôi rồi rời đi.

Tôi đứng dậy đuổi theo. Nhưng bóng dáng cô ấy đã biến mất trong hành lang.

Tôi hơi đau đầu, thật sự không hiểu nổi, sao lòng dạ con gái lại biến chuyển nhanh thế cơ chứ?

Đêm hôm đó, Vương Diễm đã biến mất trên đường về nhà.

Con đường đó, rất tối.

Trong studio mỹ thuật có rất nhiều bạn nam thích Vương Diễm.

Nhưng Vương Diễm chưa bao giờ xác định bạn trai, cứ lúc nóng lúc lạnh với nhiều người.

Mỗi tối khi về nhà, lúc nào cũng có năm sáu bạn nam tự nhận là thuận đường với cô ấy về cùng, kéo đàn kéo đống, tranh giành, ghen tị nhau.

Nhà của Vương Diễm cách studio rất xa, còn mấy trăm mét cuối cùng thì đám nam sinh đều lần lượt đến nhà cả, chỉ còn lại có mình cô ta.

Cũng có người muốn đưa cô ta về tận cửa, nhưng Vương Diễm không đồng ý.

Loại chuyện này, cô ta lúc nào cũng phải nắm thế chủ động.

Vương Diễm cứ thế, một mình biến mất trên con đường tối tăm.

Thi thể của cô ta xuất hiện ở vùng ngoại ô vào hai ngày sau đó.

Nghe nói, vì để bảo vệ người nhà của nạn nhân, cũng vì tránh gây hoang mang không cần thiết cho xã hội, nên tình huống cụ thể khi đó đã không được công khai.

Nhưng đồn đại gì cũng có cả.

Có người nói là bị siết cổ đến chết bằng thắt lưng, có người nói là phát hiện ra trong tình trạng khỏa thân.

Còn có tin đồn đáng sợ hơn, đó là tóc, da mặt, hàm dưới của thi thể, đều bị người ta cắt sạch.

Hiện trường đã dọa ngất hai người.

Các nam sinh trong studio đang theo đuổi Vương Diễm nghe thế đều nghĩ mà sợ, may mắn mình không theo đến tận nơi đưa cô ta về nhà.

Lúc nghe vậy tôi cũng sợ, lén nhìn Tiểu Lôi một cái.

Tiểu Lôi đang chống cằm, ánh mắt trìu mến nhìn tôi, cũng không biết đã bao lâu rồi.

Tôi vội vàng quay đầu đi.

Nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy vẫn đang nhìn mình.

Sau đó, lại có tin đồn không biết từ đâu đến, nói khi cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, họ đã tìm thấy một vết lốp xe đạp dài trên đường.

Dấu vết này do chiếc xe đạp của Vương Diễm để lại.

Lúc đó giống như bị thứ gì đó kéo đi, điên cuồng lao về phía trước.

Lòng tôi hét thầm, không ổn rồi.

Rốt cuộc phải là loại “anh em” nào, mới có bản lĩnh làm ra chuyện đó chứ?

Rắc…

Cổ tôi lại truyền đến một tiếng nứt nhỏ.

Tấm bùa hộ mệnh xương hổ của tôi, lại nhiều thêm một vết nứt.

Truyền thuyết về "kẻ quá giang" đã nhanh chóng lan truyền khắp thành phố của chúng tôi.

Có người nói thứ đó chỉ nhắm vào những cô gái tóc dài, có người nói nó chỉ nhắm vào những cô gái mặc áo khoác lông màu đỏ, có người thậm chí còn nói, nó sẽ tìm đến những cô gái vừa đạp xe vừa nghe Walkman, không để ý đến tình huống trên đường.

Mặc dù có vô số tin đồn thất thiệt, nhưng chỉ trong vài ngày, rất nhiều cô gái tóc dài trong studio đều đã cắt tóc ngắn, không ai mặc áo lông đỏ nữa, cũng có rất nhiều phụ huynh đến studio để đón con mình.

Sau giờ học, tôi đưa Tiểu Lôi về nhà.

Cô ấy sống ở huyện Ngụy, cùng với mấy đồng hương tới đây, thuê chung hai gian phòng ở khu dân cư gần đó, khu phố tuy nát nhưng cũng được coi là an toàn.

Tôi dắt xe, sánh bước cùng Tiểu Lôi trên đường, ánh đèn đường đổ bóng lên chúng tôi, kéo dài ra thẳng tắp.

“Có sợ không?” Tiểu Lôi hỏi.

"Sợ... cái gì?"

“Đừng sợ.” Tiểu Lôi kéo tay tôi, “Bất kể khi nào, anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm đâu…”

Câu này nghe có vẻ hơi lạ.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt của Tiểu Lôi trắng nhợt và đôi mắt sáng đến lạ thường.

"… Bởi vì anh là con trai mà!”

Nói xong, cô ấy lại bật cười ha hả.

“Thế thì cũng đừng cười như vậy chứ!” Tôi đột nhiên quát lên.

Đây là lần đầu tiên tôi phát hỏa với Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi dừng bước lại nhìn tôi.

“Có phải anh cảm thấy em rất máu lạnh không?”

Tôi không nói gì, nhưng cũng coi như im lặng thừa nhận.

*Đọc bộ này phải đội nhiều mũ vào nhe, à mà đến cuối tôi đã phát hiện ra Kim Giác có một năng lực đặc biệt đấy, nhưng không spoil douu ha ha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio