Không bao lâu, hai bên đã đánh nhau ngoài bốn năm chục hiệp rồi.
Nam Cung Uyển tuy bản sự cao cường, thân pháp lanh lẹ, nhưng dù sao cũng là gái, công lực còn kém nên không thể kéo dài mãi với hai cường địch.
Thế là một thời gian sau, nàng có vẻ thấm mệt, kiếm pháp dần dần chậm chạp, hơi thở nặng nề và cấp bách hơn, nàng đã bị hạ phong rõ rệt.
Cũng may nàng còn lợi dụng được chút ưu thế về thân pháp nhẹ nhàng, kiếm thuật tinh diệu cho nên tuy bị đuối sức vẫn còn lẩn tránh, chạy né tung tăng, cố chờ cơ hội thuận tiện để phản công hầu lật ngược tình thế.
Bọn Nhâm thị song kiệt thừa thắng, quát lên một tiếng lãnh lót để áp đảo tinh thần, bốn món binh khí cũng quay cuồng múa lên như chong chóng. Tẩt cả những thế võ quái dị nhất, những đòn sở trường đều tung ra. Nam Cung Uyển bị dồn vào một ánh vũ khí dọc ngang như mắc cửi.
Vệ Thiên Tường đứng ngoài chú ý quan sát. Chàng nhận thấy rõ ràng sự lợi thế của các loại binh khí bọn chúng đang sử dụng. Chiếc đoản câu, đoản thoa nằm trong tay trái là thứ vũ khí chuyên gài, khóa địch nhân còn chiếc câu thoa bên phải lại chuyên dùng để tấn công rất lợi.
Vì vậy nên vừa thủ, vừa công cùng một lúc, chúng càng đánh càng thêm lợi hại.
Vói một thanh trường kiếm, Nam Cung Uyển cố dùng hết khả năng, đem nội lực còn tiềm tàng phổ vào lưỡi kiếm để kềm chế bớt sự lợi hại của câu, thoa, nhưng đã bị lấn áp và dần dần thối lui về sau.
Nhìn thấy tình trạng đã trở nên bất lợi, không tiện để kéo dài mãi, Vệ Thiên Tường nóng ruột thét lớn :
- Uyển đệ đệ, hãy tránh qua một bên dưỡng sức, để ngu huynh có dịp lãnh giáo tuyệt học của các người này xem sao.
Nói chưa dứt lời, thân hình chàng đã lao vút vào trong đám mờ của bao nhiêu binh khí đang quay cuồng túi bụi.
- E không được dễ dàng như vậy đâu!
Nhân lão đại vừa quát vừa đâm ngược đoản câu, khóa chặt cây trường kiếm của Nam Cung Uyển, còn chiếc cương thoa bên tay phải thì hắn dùng thế “Lan Giang Triệt Đầu” (Chặn ngang sông Trường giang cướp Á đầu) đâm ngang vào ngực Vệ Thiên Tường lanh như điện chớp.
Còn Nhâm lão nhị cũng vậy, trong khi vung chiếc đoản thoa phóng ra tấn công vào Vệ Thiên Tường, chiếc cương câu bên kia đã theo thế “Vân Đình Trung Nguyên” chém sạt ngang dưới bụng Nam Cung Uyển.
Khi chiếc đoản thoa của hắn vừa đưa ra thì tay trái lại dùng luôn thế “Phi Đoản Lưu Trường” đâm luôn vào ngực Nam Cung Uyển. Cây trường kiếm của Nam Cung Uyển như thế là đã bị khóa chặt, trong luc cấp bách, sức bị đuối nhiều, không thể nào hóa giải nổi.
Vì vậy nên chiếc cương câu Nhân lão đại cứ tự do nhằm hạ bộ của nàng đâm vào.
Nam Cung Uyển vừa thẹn vừa tức giận, vội vàng lách người qua một bên, nhưng nàng chỉ tránh được các câu, thoa của hắn nhưng không tài nào né khỏi thế “Phi Đoản Lưu Trường” của Nhâm lão nhị. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, nàng đã trúng một đòn nơi ngực trái tiếp theo “xoẻng” một cái thanh trường kiếm đã rời tay rơi xuống đất. Nàng hự một tiếng rồi ngã vật ra sau.
Nàng ngã xuống vừa đúng lúc Vệ Thiên Tường lăn xả vào trận đấu.
Vừa xuất thủ, chàng đã dùng thế “Phong Quyển Tàn Tuyết” (gió cuốn tuyết tan) đập mạnh xuống chiếc phi thoa của Nhâm lão nhị, đồng thời hóa giải ngay thế “Lan Giang Triệt Đầu” của Nhâm lão đại ra. Hai tiếng “bình bình” liên tiếp vang lên cùng một lúc với tiếng thanh kiếm của Nam Cung Uyển rơi xuống đất.
Dùng chưởng đánh bật được các món binh khí của đối phương, nhưng thấy Uyển đệ đệ của mình bị ngã ra sau, Vệ Thiên Tường giận sôi gan, thét lớn không còn nương tay nữa, kiếm quang lóe ra sáng loà, Nhâm lão nhị rú lên một tiếng thảm thiết, ngã gục xuống đất, trên người lãnh luôn bảy vết kiếm.
Trong lúc nóng giận, Vệ Thiên Tường liền sử dụng “Tu La thất kiếm” đâm Nhâm lão nhị đồng thời vung tả chưởng sử dụng “Huyền Thiên nhất chưởng” đánh tréo vào Nhâm lão đại.
Nhâm lão đại đâu ngờ được sự lợi hại của Vệ Thiên Tường như thế nào. Ngay đến em mình vừa bị chết vì bảy nhát kiếm quá thần tốc, hắn cũng chưa kịp ngó qua, phải vội vàng đưa hai tay tiếp chưởng của Vệ Thiên Tường.
“Huyền Thiên nhất chưởng” uy lực vô biên trên đời có một! Ngay cả Quỷ Kiến Sầu Lục Thừa, Trí Giác thiền sư là những tay võ công thượng thặng, khét tiếng võ lâm còn chịu không nổi thay, huống hồ chi hắn làm sao chống cự được.
Không khác nào trứng chọi đá, chỉ nghe ầm một tiếng lớn, Nhâm lão đại đã bị chưởng lực đánh văng ra xa hơn ba trượng không kịp kêu một tiếng, nằm lịm chết ngay.
Không cần đếm xỉa đến bọn chúng, Vệ Thiên Tường lẹ như chớp phóng mình về phía Nam Cung Uyển.
Chàng cúi xuống nhìn xem, thấy chiếc khăn bịt đầu đã rơi xuống, tóc mây rũ rượi xòa nhòa trên mặt. Làn da trắng hồng như cánh hoa đào của nàng đã đổi sang tái nhợt, môi xám hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Hơi thở thoi thóp nhẹ như gương, nàng ngất xỉu thiêm thiếp trên mặt đất.
Vệ Thiên Tường nóng lòng quá, vội vàng đưa tay bồng nàng lên, nhìn quanh bốn phía. Cách đó không xa có một miếu thờ thần bỏ hoang nằm ẩn hiện dưới bóng cây um tùm.
Chàng bồng nàng và dắt luôn hai con ngựa tiến về phía đó.
Vệ Thiên Tường thả hai con ngựa ăn cỏ phía trước sân, rồi bồng Nam Cung Uyển chạy luôn vào đại điện.
Đặt nàng xuống nền gạch, chàng quay ra đóng cửa lại.
Xong đâu đó rồi, chàng ngồi bên cạnh nàng, vận khí lên đan điền chuyển ra hai chưởng, khẽ đặt trên người nàng giúp nàng vận mạch và đẩy khí huyết lưu thông.
Chỉ một lúc sau, chân khí của chàng đã chạy suốt các huyệt lớn trong thân thể Nam Cung Uyển.
Vệ Thiên Tường đem tận lực và sở học ra để cứu chữa, màu da Nam Cung Uyển đã thấm nhuận, dần dần trở nên hồng hào hơi thở mạnh hơn, rồi đôi mắt từ từ hé mở.
Vừa bừng mắt ra Nam Cung Uyển nhìn thấy Vị ca ca, thần sắc nghiêm nghị, mồ hôi ướt đầm mình, hai tay đưa đẩy từ từ khắp thân thể; nơi nào chàng đặt tay đến tựa hồ như có một luồng khí nóng chạy thẳng vào cơ thể mình.
Vừa chua sót, vừa cảm kích, nàng rưng đôi hàng lệ, hé mắt khẽ gọi :
- Vi ca ca!...
Vệ Thiên Tường thấy nàng đã tỉnh rồi, mừng quá vội vàng nói :
- Uyển muội, em vừa thọ trọng thương mới tỉnh lại, giờ cần nhắm mắt, tịnh dưỡng tinh thần và điều tức, khoan nói chuyện nhiều. Hãy nằm yên để ngu huynh truyền thêm chân khí một lần nữa cho.
Tiếng “Uyển muội” từ môi chàng thốt ra nghe dịu dàng, trìu mến làm sao! Nàng chỉ nghe hai tiếng ấy cũng đủ thấy mát mẻ cả cõi lòng, tinh thần phơi phới, xem mọi vật thành màu hồng chói lọi!
Nàng lắc đầu se sẽ nói :
- Vi ca ca, anh khỏi nhọc lòng nữa, tôi có “Bách Doanh đan” để trong người, phía trước ngực.
Nhờ anh... anh...
Nàng chưa nói hết câu đã ngập ngừng rồi tắc lời! Một thiếu nữ mà muốn nhờ người khác, một thanh niên cùng lứa tuổi thò tay vào người để lấy đan dựơc, biết nói năng ra làm sao?
Nhưng nếu không nhờ chàng cũng không còn cách nào khác nữa. Nam Cung Uyển tuy đã tỉnh nhưng còn yếu lắm, chưa cử động được nhiều.
Vệ Thiên Tường nghe nàng cho biết trong người có cất linh đơn thì mừng lắm, nhất là “Bách Doanh đan” không thua gì tiên dược, trị bệnh như thần.
Nhưng chàng bỗng nhớ lại hoàn cảnh giữa hai người sự tỵ hiềm trai gái, khó xử quá. Tuy nhiên vì cần cứu gấp, chàng phải quả quyết, nhắm mắt đưa tay vào lần áo trong của nàng để tìm thuốc.
Ngờ đâu, vì cảm động sẵn, cử chỉ của Vệ Thiên Tường trở nên lúng túng vụng về. Khi mới sờ vào, ngón tay chàng đã chạm phải một khối ngọc cầu mềm phún như... nhung, lù lù trên ngực.
Da thịt nàng mát dịu, nhưng chàng có cảm giác như chạm phải điện, đờ người, tay run, mặt đỏ rần, buộc miệng “A” một tiếng khẽ.
Tuy nhiên, Vệ Thiên Tường vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và tìm được một chiếc hộp nhỏ đựng trong chiếc bọc gấm, đeo trên cổ, lòng thòng ngay giữa hai gò bồng đảo của nàng.
Chàng run run lấy ra.
Mở hộp ra coi, quả nhiên bên trong đó có một hoàn thuốc “Bách Doanh đan”, bọc sáp vàng.
Bẻ lần vỏ sáp ra, đã thoang thoảng một mùi thơm ngào ngạt, mới hít vào ngực đã thấy mát cả tim phổi.
Khi chàng vô ý chạm phải nhũ hoa, Nam Cung Uyển thẹn quá muốn tê tái cả người, liền nhắm mắt lại không dám nhìn lên nữa.
Khi hoàn thuốc do Vệ Thiên Tường đưa lại, vừa chạm đôi môi, nàng vội hé miệng ngậm lấy rồi từ từ nuốt vào bụng.
Viên “Bách Doanh đan” này là một linh dược do phụ thân nàng là Cầm Linh Thần Quân dùng các loại thuốc bổ phối hợp với nước suối “Bách Doanh” mà chế ra. Suốt một đời ông chỉ luyện được một viên mà thôi. Linh dược này có khả năng cải tử hoàn sinh, và cũng là một loại thánh dược chữa thương, trừ độc hay nhất võ lâm.
Ngoài ra, được bản thân chân khí của Vệ Thiên Tường giúp sức, kinh mạch được điều hoà, khí huyết tản ứ, thương thế được tiêu tan ngay trong giây lát.
Nàng ngủ một lúc khá lâu. Trong người cảm thấy cảm khoái, dễ chịu và nhẹ nhàng như cũ.
Khi Nam Cung Uyển bừng mắt tỉnh dậy nhìn quanh thì không thấy bóng dáng Vi đại ca đâu hết. Nàng vội vàng ngồi dậy. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng người nói chuyện nho nhỏ khiến nàng ngạc nhiên vô cùng.
Lập tức nàng vấn tóc gọn gàng, đội khăn vào, sửa lại quần áo, rón rén bước ra ngoài. Mới đi được mấy thước đã thấy Vệ Thiên Tường đang đứng trước cửa, hình như để hóng mát.
Trước mặt chàng có một đôi thanh niên, một trai, một gái đang đứng từ hồi nào rồi.
Nàng nhìn kỹ thì thấy người con trai độ hai mươi, mình vượn lưng ong, mặt xương xương, mày dài, đôi mắt long lanh sáng như điện, mình mặc bộ áo dài bằng lụa đen, bên lưng có cài một thanh kiếm, buông thỏng cạnh sườn. Nét mặt người này có vẻ hiên ngang tự phụ.
Người con gái tuổi độ mười tám, thân hình uyển chuyển mềm mại. Bên mái tóc có cài một đóa hoa hồng, mặc áo chẽn cũng bằng lụa đen.
Da nàng trắng như tuyết, mặc đẹp như hoa phù dung, cặp mắt trong suốt và sáng rực, nhìn có vẻ hiểm ác.
Khi ấy Vệ Thiên Tường chắp tay nói :
- Tại hạ tự xét mình chưa làm điều gì trái lẽ hay gây sự thù hiềm cùng Thiên Diện giáo. Thế mà bọn Thiên Diện giáo luôn luôn theo dõi, tìm mọi cách áp bức, hãm hại. Hai anh em họ Nhâm sở dĩ bị bỏ mạng cũng vì họ đã có những hành động vô sỉ, đánh lén tại hạ trước.
Nhị vị hiền huynh, muội xét ra không phải người xấu, xin đừng nên đồng lõa cùng bọn Hách Phi Yên, xưa nay đã khét tiếng là dâm tà gian ác. Hai vị nên suy nghĩ kỹ.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau và người con gái hỏi Vệ Thiên Tường :
- Vi thiếu hiệp nhắc đến Hách Phi Yên có phải là con người mà giang hồ thường gọi là lão ma đầu “Nhân Yêu” đó phải không?
Vệ Thiên Tường đáp :
- Đúng! Cô nương đã nói đúng! Nhân Yêu Hách Phi Yên là một đương chủ của Thiên Diện giáo. Chắc hai vị cũng từng biết rằng Thiên Diện giáo là một tổ chức chuyên reo rắc thảm họa hành động tàn ác trên khắp giang hồ.
Cô gái áo đen quay lại nói với người đàn ông :
- Ca ca, tôi đã nói trước rồi, câu chuyện về Nhâm thị song kiệt quả nhiên không thể tin được. Anh cứ tin nơi Thiên Diện giáo, bọn họ là một tổ chức lớn nhất Trung Nguyên hiện thời, các nhân vật tham gia giáo phái này cũng có nhiều cao thủ trong những đại môn phái khác. Hành động của Thiên Diện giáo mình cũng từng biết nhiều rồi. Qua lời trình bày của Vi thiếu hiệp cũng đã khá rõ ràng. Kim phẩm hộ thân của họ, ai đi thèm thuồng, lấy cấp làm gì cho đeo họa vào thân?
Chàng trai áo đen sa sầm nét mặt nói lớn :
- Muội tử, thôi khỏi nói nhiều. Nguyên nhân hành động và tư cách của Thiên Diện giáo như thế nào, cũng không thể chỉ căn cứ vào lời nói phiến diện của một gã họ Vi. Huống chi Nhâm thị song kiệt đối với bọn mình cũng có đôi phần liên hệ ngày trước, nay bị chết vì tay họ Vi thế làm sao làm ngơ được. Câu chuyện về Thiên Diện giáo thì có thể gạt qua một bên được, nhưng cái chết của hai anh em họ Nhâm cần phải đựơc giải quyết thích đáng.
Hắn nói đến đấy, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt đầy sát khí rồi nhìn Vệ Thiên Tường hất hàm nói :
- Họ Vi kia, công việc như thế cũng đã khá rõ ràng rồi. Chúng mình khỏi cần mất nhiều thì giờ dài dòng nữa, xin cứ ra tay là vừa.
Nghe đến đây, Nam Cung Uyển giận lắm, không thể nhịn được. Nàng thoát nhảy đến bên cạnh Vệ Thiên Tường, nhìn hai người nói :
- Hiền huynh muội đã vì Nhâm thị song kiệt mà ra tay. Chắc có lẽ tài nghệ cũng cao siêu lắm. Muốn giải quyết câu chuyện này, biện pháp cần làm như thế nào, hai vị cứ vạch ra anh em chúng tôi xin sẵn lòng thừa tiếp.
Lời nói của nàng vừa rành rạch vừa nhẹ nhàng, thanh tao và êm dịu.
Nàng con gái áo đen vừa nghe xong ngạc nhiên thầm ngắm.
- Nãy giờ đối diện cùng anh chàng họ Vi, mình thấy quả nhiên là một thanh niên xinh đẹp, phong tư tuyệt thế mà thư sinh vừa đến sau lại càng xinh đẹp hơn nữa. ối cũng làmột con người dung nhan tợ ngọc, cốt cách phi phàm ai trông thấy cũng phải yêu, phải mến.
Nàng suy nghĩ rồi cứ tấm tắc khen thầm, đôi mắt đưa tình, lấm lét nhìn trộm mãi.
Nàng là một thiếu nữ, hoa niên vừa đôi tám, đang độ lòng xuân phơi phới, tim lòng hé mở, làm sao lại khỏi khát khao một vị như ý lang quân! Huống chi nàng vốn sinh trưởng nơi vùng biên giới xa xôi hẻo lánh, vừa để chân vào đất Trung Nguyên lại chạm trán ngay với tuyệt sắc giai nhân hóa trang thành nam tử, xinh như ngọc đẹp như hoa thì làm sao mà không động lòng si mê cho được.
Trong khóe mắt của nàng, có lẽ chàng thư sinh thứ hai nầy thật là thế gian có một, thiên hạ không hai, tuy nhiên chưa biết được trình độ võ công của y ra sao.
Vì vậy nên khi Nam Cung Uyển vừa nói dứt lời, nàng ta không chờ người con trai nói lại, lập tức rảo bước thoăn thoắt chạy lại, mặt tươi như hoa nói ngay :
- Nhâm thị song kiệt cùng ngu huynh ngu muội chỉ là quen biết cũ, không đến nỗi để gây chuyện làm phiền nhị vị. Đối với Thiên Diện giáo, nếu hai vị có chút hiềm riêng, chúng tôi cũng không muốn sanh sự nhúng tay vào. Tuy nhiên, trong lúc mới gặp được nhau, chỉ mong ước được nhị vị rộng lòng chỉ giáo cho chúng tôi được dịp lãnh giáo một ít võ công tuyệt nghệ mà thôi.
Nói xong nàng đưa mắt đắm đuối nhìn vào mặt Nam Cung Uyển chờ đợi trả lời.
Nam Cung Uyển không chờ Vi ca ca nói chuyện hay ra tay đối phó, lanh lẹ nói ngay :
- Cô nương đã cố ý muốn chỉ giáo, tại hạ đây vinh hạnh xiết bao. Như vậy, cách đấu như thế nào, tại hạ xin sẵn sàng nghe theo cô nương tất cả.
Cô gái áo đen liếc mắt nhìn quanh rồi đưa tay chỉ vào mấy chùm hoa dại mọc ngay phía trước và nói :
- Tháng mười chưa phải thời kỳ mai nở. Hiện giờ là tiết đương xuân, hàn mai chưa nở. Chúng ta cũng có thể mượn mấy cành thưa ngang dọc kia để biểu diễn khinh công chưởng pháp. Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Ai bị rơi xuống sẽ xem như thua, không biết tôn ý thiếu hiệp ra sao?
Nam Cung Uyển nghe nói mừng thầm, lập tức cười đáp ngay :
- Hay lắm, thú lắm! Chắc có lẽ chưởng pháp và khinh công của cô nương đã đến mức tuyệt diệu rồi. Tại hạ đây cũng như quạ đeo theo chân phượng, xin cố gắng một phen xem sao.
Nàng áo đen thẹn đỏ mặt, mỉm cười nói :
- Thiếu hiệp hà tất phải khách khí như vậy. Tiểu muội xin mạn phép trước.
Nói xong nhẹ nhàng phi thân lên cành mai.
Nàng dùng phép đề khí, thân hình nhẹ như lông hồng, nhảy lên cành cây, phấp phới như bướm vờn hoa.
Nàng vừa đứng vững, không thấy Nam Cung Uyển nhảy theo vội liếc mắt nhìn quanh cố ý tìm kiếm. Bỗng từ phía sau lưng nghe có người nói se sẽ :
- Cô nương, tiểu sinh đây rồi. Xin cô nương miễn chấp.
Nàng giật mình quay lại thì chính là anh chàng thư sinh mặt ngọc, đã đứng sát bên lưng mình từ lúc nào rồi.
Thân pháp của Nam Cung Uyển thật nhẹ nhàng và mau lẹ, quả khinh công đã đến mức nhiệm mầu.
Cô gái áo đen tươi cười nói :
- Công phu của thiếu hiệp cao diệu thật.
Nam Cung Uyển mỉm cười nói :
- Tiểu sinh lên muộn và đến sau cô nương, chằng khác nào quạ đeo theo chân phượng hoàng.
Cô gái áo đen đỏ mặt nói :
- Trước khi được lãnh giáo tuyệt nghệ, tiểu muội xin được biết tôn tính đại danh của thiếu hiệp.
Nam Cung Uyển đáp :
- Tiểu sinh tên là Nam Cung Uyển.
Rồi nàng tươi cười hỏi luôn :
- Nhân tiện, tiểu sinh cũng xin được biết phương danh cô nương.
Cô gái áo đen nói :
- Tôi tên là Tu Ngọc Nhàn.
Nam Cung Uyển chắp tay nói :
- Bây giờ xin cô nương cho được lãnh giáo mấy thế.
Tu Ngọc Nhàn nói :
- Vâng, xin thiếu hiệp nới tay một chút.
Nam Cung Uyển tươi cười nói :
- Người ta đâu phải cỏ cây mà thờ ơ vô tình được! Thật ra tiểu sinh cũng xin cô nương niệm tình nhẹ tay cho.
Nàng áo đen đề khí nhún chân nhảy lên, tay phải vòng một cái, chưởng phải xử thế “Phao Chuyên Dẫn Ngọc” (ném gạch để đưa viên ngọc) đánh ra.
Nam Cung Uyển đứng yên không nhúc nhích miệng khẽ nói :
- Chà, thế “Phao Chuyên Dẫn Ngọc” hay lắm.
Rồi nàng khẽ chuyển mình một cái nói :
- Xin cô nương thử tiếp tiểu sinh một thế “Xích Tiêu Dẫn Phượng” (sáo đỏ nhử chim phượng) đây.
Cùng lúc ấy, nàng đưa ngón tay điểm vào phong nhãn, còn bàn tay kia phất nhẹ vào phụng vĩ mau lẹ vô cùng.
Thân hình Nam Cung Uyển nhẹ nhàng thấp thoáng, lui bên phải, lùi bên trái, chập chờn khi phía trước, khi phía sau, biến hiện như bóng ma, không làm sao nhìn thấy kịp.
Vệ Thiên Tường thấy thân pháp nàng thật là tinh diệu cũng buộc miệng khen thầm.
Một hồi sau, Nam Cung Uyển mỉm cười nói :
- Tu cô nương, chưởng pháp của cô nương vô cùng lanh lẹ, tiểu sinh rất bái phục. Chúng mình đã thử sức trên một trăm thế rồi, tuy chưa phân thắng phụ, nhưng chừng ấy cũng đủ hiểu tài nghệ nhau rồi, xin đề nghị tạm dừng tay vậy.
Tu Ngọc Nhàn nghe nói trong lòng hết sức hân hoan, tự nghĩ :
- “Con người thật đa tình và khéo nói làm sao! Chàng chẳng những ngấm ngầm nới tay, còn muốn giữ thể diện cho mình bảo rằng chưa phân thắng phụ”.
Nàng vội vàng thu chưởng vừa mừng vừa thẹn, nhỏ nhẹ nói :
- Đa tạ Nam Cung thiếp hiệp hạ thủ lưu tình, xuất chưởng nới tay.
Hai người cùng bay xuốn đất, nhẹ nhàng chạy về đứng bên cạnh Vệ Thiên Tường và chàng áo đen.
Chàng áo đen bèn chắp tay hướng về phía Vệ Thiên Tường nói :
- Tại hạ cũng xin lãnh giáo Vi bằng hữu một vài thế.
Vệ Thiên Tường vội chắp tay nói :
- Tu huynh có lòng muốn chỉ giáo, tại hạ xin hết sức để vâng lời thừa tiếp.
Chàng áo đen nghĩ bụng :
- “Tiểu tử, mày đã tìm đường chết phen này rồi”.
Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ tươi cười nói :
- Xin ông bạn cho biết tôn ý. Tại hạ đề nghị trước thử ám khí, sau thử kiếm pháp, được chăng?
Vệ Thiên Tường cũng nghĩ bụng cười thầm :
- “Được lắm, về môn ám khí mình đã được bí truyền của Vô Địch Kim Tiền Tạ thúc thúc, có thể nói là thiên hạ vô song. Về kiếm pháp thì với bao nhiêu tuyệt kỹ của Cổ thúc thúc, cũng đủ sức đối phó với hắn rồi”.
Xem tiếp hồi Trên núi Thái Sơn ngắm nhìn thiên hạ dưới mắt