Cuộc sống trong hoàng cung nếu không có những tranh đấu thì là một cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
Và cách để chúng phi tần cảm thấy bớt nhàm chán chính là đi tạo tin đồn để cùng nhau tám chuyện, bàn tán đủ thứ chuyện không rõ thực hư chính là thú vui.
Mà thú vui của họ trong lúc này chính là sự đối đầu từ phía Trường Xuân cung, Dạ Tinh cung và Liễu Hòa cung.
“Công chúa!” Hạ Uyển vừa ra ngoài về, sắc mặt lại không vui.
Nàng ấy sà xuống ngay cạnh nàng, lại bắt đầu càu nhàu: “Đám người ngoài kia không biết điều, lại dặt điều bôi nhọ người và hoàng hậu nương nương.
Công chúa, không thể tha cho họ dễ dàng được.
Công chúa của chúng ta đâu phải cứ muốn đặt điều là có thể đặt điều chứ.”
“Có chuyện gì, em kể đầu đuôi ta nghe.” Di Nguyệt vừa mới ở trường ngựa về, vừa tắm xong, đang được Xuân Thi lau khô tóc.
Trên dưới Dạ Tinh cung này, có lẽ người tăng động nhất chính là Hạ Uyển, cũng chính nàng ấy mang đến những luồng gió mới, những câu chuyện từ tận đẩu tận đâu về kể lại, mang lại tiếng cười cho nàng.
Mà những thông tin Hạ Uyển mang về, nhiều nhất chính là sóng gió ngầm trong cung.
Hạ Uyển đáp ngay: “Công chúa, chúng phi tần đang cho rằng vì Hiền phi mang thai làm cho người và hoàng hậu ghen ghét, vì thế mới đem chuyện hạ độc đổ lên đầu nàng ta.
Còn có, công chúa vì ganh tị với long thai trong bụng Hiền phi, sợ long thai ấy chiếm mất vị trí của mình nên mới làm khó dễ nàng ta, để nàng ta bị cấm túc.”
Di Nguyệt chỉ cười, đúng là chuyện quái gì cũng có thể thêu dệt lên được.
Chuyện độc đã được phát giác từ trước khi Liễu Hòa cung truyền ra tin hỷ.
Còn chuyện Hiền phi bị cấm túc, họ đây là đang cho rằng Quang Thuận đế không biết phân biệt phải trái đúng sai sao?
“Cứ mặc họ, đúng sai về sau tự khắc rõ ràng.” Hơn nữa, nàng còn biết được cái tin đồn này từ đâu mà ra.
Còn không phải từ Liễu Hòa cung sao? A! Cái người đàn bà này, bị cấm túc rồi mà vẫn chưa chừa, vẫn còn muốn gây thị phi.
“Việc ta nhờ các em thế nào rồi?”
Hạ Uyển nhanh nhảu đáp: “Em đã xong việc rồi.
Em đã làm thân được với nhất đẳng nha hoàn A Kiều bên cạnh Hiền phi.
Nàng ta kể ra cũng thật nhàn hạ, chỉ có nhiệm vụ chuyển giao thư từ cho Hiền phi rồi thiêu rụi chỗ thư ấy.”
“Em đang trách ta giao cho em nhiều việc quá à?” Di Nguyệt nhướng mày.
A Kiều là một nha hoàn nhỏ tuổi do bên nhà mẹ đẻ Hiền phi “tặng” vào.
Chính xác hơn, là nhân tình của Hiền phi tặng vào để truyền thư cho hai người.
A Kiều tuổi trạc bốn nha hoàn bên cạnh nàng, tính tình lại có phần ngây thơ dễ lừa lại còn năng động nên nàng mới cho Hạ Uyển đi làm thân.
Để A Kiều bên cạnh có lẽ chính là điểm yếu lớn nhất của Hiền phi.
Nhưng không còn cách nào khác, nàng ta cũng không thể thủ tiêu A Kiều hay giao nhiệm vụ của nàng ta cho ai khác.
Phần vì A Kiều không cha không mẹ, không người thân thích, sống hoàn toàn dựa vào nàng ta và tình nhân.
Phần lại vì đây là người mà tình nhân đưa qua, nàng ta không thể không nể mặt hắn mà giết hại.
Thêm vào đó, ngoại trừ lúc cần thiết, phần lớn thời gian A Kiều đều bị nhốt trong Liễu Hòa cung, hoàn toàn không giao tiếp với ai nên không bị lộ.
Mấu chốt là, làm sao Hạ Uyển gặp được nàng ấy nhỉ?
“Em nào dám.
Được theo hầu công chúa đã là phúc phần của em rồi.” Hạ Uyển cười hì hì.
“Chỉ là… xong chuyện này, công chúa định sắp xếp cho A Kiều thế nào? Em cảm thấy nàng ấy cũng thực tội nghiệp.”
“Gắng thêm một chút, việc thành rồi thì ta chắc chắn không bạc đãi nàng ấy.” Nàng chắc chắn sẽ không bạc đãi A Kiều, chỉ là chắc chắn sẽ không giữ lại nàng ấy ở cạnh nàng.
“Công chúa… em thắc mắc là… làm sao người biết được chuyện đó?” Đông Ca vấn tóc cho nàng xong, khẽ hỏi.
Lúc nhận được nhiệm vụ của nàng, tất cả các nàng đều hết sức bất ngờ.
Nhưng họ tin nàng, cũng nguyện hết lòng hầu hạ nàng nên vẫn làm theo.
Và rồi họ đã phát hiện ra một bí mật tày trời… Hiền phi gian với người ngoài… qua mắt hoàng thượng…
Di Nguyệt mỉm cười tinh nghịch, đáp: “Em quên rồi sao? Công chúa của em là ai chứ? Chính là tiên nữ trên trời phái xuống đó, có chuyện gì qua mắt được ta?”
Nàng là đang sử dụng lại lời đồn trong dân gian lúc nàng vừa được sinh ra đời.
Trong dân gian, thậm chí là trong cung vẫn có người tin rằng nàng và thập tam ca là tiên đồng ngọc nữ do nhà trời phái xuống.
Mà đã là tiên nữ thì biết được một số chuyện bí mật cũng có gì là lạ đâu?
Biết nàng đang đùa, bốn người kia lại bật cười.
Xuân Thi nói: “Em đã dò la bên phía Nội vụ các, quả thực ngay sau hôm Quang Thuận đế ghé qua Liễu Hòa cung đã có nha hoàn sang lấy đồ dùng cho Hiền phi, nhưng điệu bộ lại rất lén lút, còn dặn là không được nói với ai.
Hiền phi có tật đau bụng mỗi khi tới quỳ thủy, lần đó lại không gọi thái y mà chỉ cho nha hoàn đi lấy dược.”.