“Muội đâu có ý đó.
Chỉ là… tỷ không thấy Hạo ca ca thực sự rất tốt sao? Hai người cũng thật sự xứng đôi vừa lứa mà.” Di Nguyệt tinh nghịch cười.
Gương mặt Thanh Ân thoáng chốc đỏ lên, chối: “Muội còn nhỏ, biết cái gì mà nói.
Chuyện hôn sự này vẫn là do trưởng bối định đoạt…”
“Vậy để muội nói với mẫu hậu…” Di Nguyệt lại cười.
Thanh Ân ngượng đỏ mặt, đáp ngay: “Tỷ không có ý đó!”
Di Nguyệt chỉ cười hì hì không đáp, nhưng nàng chắc chắn sẽ đem chuyện này mấp mé nói với Quang Thuận đế và Lý hoàng hậu.
Dẫu sao Lâm Quang Hạo cũng đã mười bảy tuổi, theo lí mà nói cũng nên định sẵn hôn thê rồi, chuyện này đúng là không thể chậm trễ thêm.
Hai nàng vui vẻ đùa thêm một lúc thì Tịch Dương quay lại.
Ba người đi ra hoa viên đi dạo, Di Nguyệt tíu tít chuyện trò với ca ca, trong khi Tịch Dương lại mỉm cười lắng nghe, mang một vẻ chiều chuộng hết mực.
Nói thật thì hình ảnh này có chút buồn cười, đặc biệt là khi hai người vốn trỗng giống hệt nhau.
Nhưng chỉ được nửa đường thì nụ cười trên môi Di Nguyệt chợt tắt.
Ở bên kia, nàng trông thấy một bóng người đang đi tới.
Trên gương mặt hiện lên nét cười hiền hòa, một thân bạch y như không nhiễm bụi trần, tay cầm quạt đang rảo bước thưởng hoa.
Thấy hắn, Thanh Ân và Tịch Dương chào hỏi: “Tam hoàng huynh.”
“À… thì ra thập tam đệ và hai muội cũng đi ngắm hoa à? Có phải rất đẹp không?” Tống Khải Trạch vẫn giữ nguyên cái điệu cười ấp áp ôn nhu ấy, ngoài mặt khiến người ta yên tâm rằng hắn vốn không tham vọng, không tranh đua, là một người có thể tin tưởng và kết giao được.
Nhưng chỉ Di Nguyệt biết rõ bản chất con người hắn ta kinh tởm đến nhường nào.
Đằng sau vỏ bọc lễ độ nho nhã kia là một con rắn độc, một kẻ bệnh muốn lấy muội muội mình làm thê tử.
“Nguyệt nhi?” Thấy nàng không lên tiếng chào mà chỉ trân trối nhìn hắn ta, Thanh Ân có chút ngạc nhiên.
Bình thường Di Nguyệt thông minh lém lỉnh, luôn là người lanh lợi chào hỏi, chưa bao giờ thấy nàng thất thố như thế này.
“Cửu muội đây là không nhớ ta sao?” Khải Trạch bật cười, tiếng cười vô cùng hiền lành.
Hắn ta vươn tay muốn thử chạm vào má nàng, nhưng Di Nguyệt nhanh chóng lách người né tránh.
Nàng trốn vào sau Tịch Dương, cất giọng thanh lãnh: “Tam hoàng huynh, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nàng vẫn còn là một nữ hài tử, dù có cố hạ giọng thấp đến đâu thì cũng không đủ để tạo ra quá nhiều sức uy hiếp, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ gì đó đáng yêu hơn.
Khải Trạch rụt tay lại, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nét cười, hoàn toàn không tức giận vì thất thố: “Phải phải, cửu muội nói phải, là hoàng huynh không đúng với muội rồi.
Nguyệt nhi cho ta xin lỗi nhé.”
“Chúng ta không thân thiết tới mức đó.” Đôi mắt Di Nguyệt thoáng hiện lên vẻ ghét bỏ.
Nhìn thấy hắn lại làm nàng nhớ lại những lỗi lầm, những ngu ngốc kiếp trước của mình.
Hắn làm nàng nhớ lại cảnh hoàng cung nước Lạc bị thiêu rụi, làm nàng nhớ lại ngày tuyết rơi trên bức tường thành hôm đó.
Là hắn, chính hắn đã bức tử nàng, bức nàng phải nhảy xuống tường thành tuẫn tiết.
“Được được, nếu Cửu muội không thích thì không gọi nữa.” Hắn ta vẫn đang cười, một điệu cười giả tạo hết sức! Nhưng dường như ngoài nàng ra, không có ai nhận ra sự giả tạo trong nụ cười ấy.
Rồi Khải Trạch hướng mục tiêu sang Tịch Dương, nghiền ngẫm đánh giá: “Khí chất trên người Thập tam đệ cứ như một trời một vực với Đại ca vậy.”
Tịch Dương không hiểu, hoặc cũng có thể là vờ như không hiểu, nhưng Thanh Ân thì có.
Khải Trạch đưa ra một lời so sánh như thế khiến lòng người phân vân bên nào nặng bên nào nhẹ, cứ như là đang cân đo đong đếm giữa hai huynh đệ mà vốn dĩ phải ở trên cùng một cán cân.
Đây rõ ràng là muốn chia rẽ nội bộ.
Không khí căng thẳng âm thầm bao trùm không gian tuyệt mỹ có hoa có bướm, Thanh Ân âm thầm nhìn Tống Khải Trạch, cũng không rõ là đang nghĩ cái gì.
Khinh thường chăng? Với tính cách của tỷ ấy thì có thể lắm! Dẫu sao một kẻ đã mười lăm mười sáu tuổi, thêm ít năm nữa là có thể ra ngoài lập phủ lại đi âm thầm chơi xấu với hai đứa trẻ, quả thật rất đáng khinh.
Tống Khải Trạch đương nhiên nhận ra ánh mắt của Thanh Ân, chỉ là đang âm thầm chịu đứng.
Đúng, hắn không có quyền lên tiếng, và Thanh Ân hoàn toàn có cái quyền nhìn hắn như vậy.
Vì sao? Đơn giản là vì bối phận của hắn không cao bằng họ! Chính xác thì là hoàn toàn không, cao, bằng, ai!
Mặc dù họ vẫn gọi hắn một tiếng Tam hoàng huynh, nhưng luận về bối phận xuất thân, hắn cũng không bằng Tống Thanh Ân, càng đừng nói tới Tịch Dương và Di Nguyệt.
Tống Thanh Ân là con của Duệ quý phi, vẫn cao hơn Hiền phi một bậc, hắn ta… vẫn thua nàng ấy!
“Vẫn là mẫu hậu ta sinh khéo, ba huynh muội ta mỗi người đều khác nhau.” Di Nguyệt lanh lợi đáp, sau đó lách người rời đi luôn.
Hai người kia có vẻ ngạc nhiên, song vẫn nhanh chóng chào rồi chạy theo nàng, bỏ lại Tống Khải Trạch với bàn tay giận dữ siết chặt.
Mẹ kiếp! Cứ chờ mà xem! Rồi hắn sẽ cho tất cả phải quỳ dưới chân hắn!.