Đôi lúc kết thúc chính là bước đánh dấu cho sự khởi đầu…
Di Nguyệt tỉnh lại bởi tiếng ồn ào xung quanh, nghe như thể tiếng cung nhân đang chạy qua lại, đâu đó còn có tiếng khóc của trẻ con và tiếng ru khe khẽ.
Nàng vẫn chưa chết sao? Sao lại như thế? Bức tường thành kia cao vài trượng, nhảy xuống có khi lại chẳng thể toàn thây.
Nàng mở hé mắt, muốn xem thử vì sao xung quanh lại quá đỗi ồn ào.
Ban đầu, Di Nguyệt không tài nào nhìn rõ xung quanh vì bị một lớp gì đó mờ ảo như sương mù vây lấy tầm mắt.
Mất một lúc sau, nàng mới có thể nhìn rõ.
Trần điện rất cao, rèm mỏng bằng lụa màu đỏ đậm phất phơ bay.
Một mùi gì đó hơi tanh, pha lẫn với mùi đắng của thuốc tạo thành thứ mùi khó chịu làm nàng nhăn mặt, muốn mở miệng hỏi nhưng âm thanh phát ra lại chuyển thành tiếng ư e không rõ ràng, nghe như đang nức nở muốn khóc.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Di Nguyệt càng hoang mang, gương mặt càng nhăn nhó lại, tiếng nức nở nhanh chóng chuyển thành tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc rất vang, chứng tỏ đó là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Lúc này, Di Nguyệt mới nhận ra, cả người nàng đang được quấn trong một chiếc chăn êm bằng nhung màu vàng, cả người được người ta bế gọn và mang ra ngoài, nhẹ như đang ôm một con mèo nhỏ.
“Bẩm bệ hạ, tiểu công chúa ra rồi ạ.” Giọng nói có vẻ rất kính cẩn.
Lúc này, ngoài trời bỗng lóe sáng lên, rồi âm thanh vài đạo sấm chớp truyền vào vang dội.
Tiếp theo đó, tiếng khóc trẻ con dữ dội hơn.
Lại thêm một giọng nói đặc trưng của thái giám truyền tới: “Bẩm bệ hạ… mưa rồi… bên ngoài trời mưa rồi!”
Bệ hạ?
Trái tim Di Nguyệt hẫng vài nhịp, sững sờ đến quên cả khóc.
Bệ hạ là ai? Là đang gọi ai? Gọi một vị quân vương nào đó hay là gọi tên lòng lang dạ thú Tống Khải Trạch kia?
Nến trong điện được thắp lên, cộng thêm mấy tia chớp cứ liên tục lóe sáng, Di Nguyệt mới có thể nhìn thấy dung mạo của người đang đứng trước mặt mình.
Vẻ mặt tràn đầy yêu thương cùng sủng ái của đối phương khiến nàng không nhịn được mà mở to mắt, sau đó nhoẻn miệng cười.
Là phụ hoàng! Thật sự là phụ hoàng của nàng! Quang Thuận đế, người trước kia vẫn luôn yêu thương nàng hết mực.
Phụ hoàng của nàng sao trông trẻ quá, trẻ hơn so với ngày người đứng trên thành nhìn kiệu hoa đưa nàng đi về nơi xa.
“Thật đáng yêu.” Ngón trỏ của Quang Thuận đế cọ vào gò má nàng.
Xúc cảm vừa kì lạ vừa thân thuộc khiến cho Di Nguyệt chợt tỉnh.
Cảm giác này chân thật quá, dường như không phải là giấc mộng.
Nàng đây là… trọng sinh rồi?
Cơ mặt Quang Thuận đế đang thả lỏng vì vấn đề cấp bách được giải quyết.
Nụ cười đơn thuần của đứa trẻ lại càng làm cho ông thoải mái hơn bội phần.
Đấy là chưa kể, đây còn là đứa con gái của ông với chính thê, là nữ nhi đến khi ông đã qua tuổi tứ tuần.
Di Nguyệt vẫn chưa tin được chuyện kì lạ này.
Nếu không phải ngón tay có vài đốt chai sần của Quang Thuận đế vẫn đang cọ bên má nàng, nàng nhất định sẽ cho rằng đây là một giấc mộng hoang đường.
Nhưng ngoài cảm giác hoang mang, đâu đó trong lòng nàng còn dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.
Có lẽ ông trời rũ lòng thương xót, cho nàng cơ hội làm lại từ đầu.
Tiếng mưa từ bên ngoài vẫn vọng vào, xen lẫn với tiếng sầm chớp và vài cơn gió mang theo hơi lạnh.
Quang Thuận đế phất tay: "Mau mau đưa tiểu công chúa vào trong, đừng để nàng ở bên ngoài gió lạnh."
Có tiếng vâng dạ và Di Nguyệt được bế vào tẩm phòng bên trong.
Trên chiếc giường được thêu hình mây bằng chỉ đỏ bên trong, nàng thấy một hài tử khác đang nằm yên, có vẻ như đã ngủ.
Thập tam ca ca...!Người anh trai sinh đôi của nàng...
Nàng và y là long phụng thai, từ nhỏ đã hay quấn quýt lấy nhau.
Lúc nhỏ nàng hoạt bát năng động và dễ bắt nạt bao nhiêu thì y lại điềm tĩnh, ấm áp bấy nhiêu.
Y có thể vì nàng mà đội mưa đi hái hoa, vì nàng mà nhường lại phần điểm tâm.
Chỉ tiếc… y lại đoản mệnh, chết khi còn chưa trưởng thành.
Nhưng ca ca yên tâm, kiếp này, nàng sẽ không để cho mọi chuyện lại diễn ra như thế.
Hiền phi, Tam hoàng tử và cả những kẻ không biết điều khác, nàng sẽ dạy cho chúng một bài học thích đáng.
Một kiếp người đầy rẫy đau thương đã dạy Di Nguyệt một điều, rằng nếu nàng càng hiền lành thì càng dễ bị người ta bắt nạt và lợi dụng.
Sự thiện lương của nàng chỉ nên dành cho những người thật sự xứng đáng.
Nhưng trước mắt thì… nàng phải lớn lên cái đã.
Cơ thể trẻ con rất mau cảm thấy mệt, tầm mắt Di Nguyệt hơi mờ dần, rồi nàng ngủ thiếp đi.
Lúc nàng tỉnh giấc lần nữa, ngoài trời vẫn đang mưa.
Nàng tỉnh giấc vì tiếng khóc của ca ca và cảm giác đói bụng.
Di Nguyệt mím môi, nghĩ tới điều gì đó làm cho khuôn mặt nhăn lại sắp khóc.
Nàng đói, nhưng lại không có cách nào nói ra cả ngoài việc khóc.
Thế nhưng… một đứa trẻ mới sinh thì ăn như thế nào?
Chính xác là nàng phải sữa từ ngực của vú nuôi sao? Nhưng mà… dù gì cũng là một người trưởng thành trong cơ thể một đứa trẻ, sao nàng có thể làm thế được?
“Công chúa đói bụng rồi phải không?” Một cung nữ thấy nàng khóc thì vội quay ra gọi: “Truyền vú nuôi vào, công chúa đói bụng rồi.”
Di Nguyệt nhận ra người này, nàng ấy là Cẩm Sắc cô cô đã hầu hạ mẫu hậu nàng từ lúc còn trong khuê phòng cho tới khi người được gả vào phủ Thái tử, có thể coi Cẩm Sắc cô cô chính là tỷ muội tốt của mẫu hậu.
Kiếp trước sau khi mẫu hậu mất, Cẩm Sắc cô cô được phân sang chăm sóc nàng.
Nhiều đêm, hai người nhớ tới hoàng hậu mà ôm nhau bật khóc.
Thế nhưng sau đó ít lâu, cô cô cũng không thoát khỏi nanh vuốt của Hiền phi…
Sau lời gọi của cô cô, có hai người phụ nữ đi vào.
Một người nhẹ nhàng bế nàng lên, rồi trước mắt nàng xuất hiện thêm một khối thịt khổng lồ choáng cả tầm nhìn.
Di Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, liên tục né tránh.
Thấy thế, Cẩm Sắc cô cô ra hiệu đổi người.
Thế nhưng, lần này cũng không khá hơn là bao.
“Sao thế nhỉ? Công chúa không đói sao?” Cẩm Sắc cô cô bế nàng lên.
Lúc nãy hoàng tử cũng phải đổi đến ba lần vú nuôi mới chịu uống sữa, hẳn là công chúa cũng muốn “kén chọn”.
“Gọi thêm người vào đây đi.”
Cùng lúc này, ở một tẩm phòng khác, hoàng hậu đã khỏe hơn sau một vòng dạo Quỷ Môn quan.
Người ngồi dựa vào giường uống chén thuốc vừa được ngự y đưa vào.
Cách một lớp rèm mỏng thêu hình long phượng, Quang Thuận đế ngồi ghế chuyện trò với hoàng hậu.
Vốn dĩ hoàng đế không nên lưu lại nơi này, thế nhưng, bởi vì người vừa sinh nở là hoàng hậu, là nữ nhân Quang Thuận đế rất mực yêu thương nên ông mới ở lại đây.
“Sao lại khóc nữa rồi? Là công chúa hay hoàng tử khóc?” Nghe tiếng khóc, Quang Thuận đế hỏi.
Một cung nữ vội lui xuống đi xem tình hình.
Hoàng hậu buông chén thuốc xuống, hỏi: “Bệ hạ, sao vậy?”
“Có vẻ là nhi tử hoặc nữ nhi của chúng ta đói rồi nên khóc đòi sữa.” Quang Thuận đế mỉm cười.
Có thể nói, ông rất hài lòng về đôi song sinh long phượng này.
Chúng không chỉ chui ra từ bụng hoàng hậu mà còn mang đến điềm lành.
Cơn mưa ngoài kia đã kéo dài hơn một canh giờ, ít nhiều cũng giải quyết được một phần nạn hạn hán mà Vệ quốc phải đối mặt, nỗi lo của Quang Thuận đế trong suốt hơn một năm qua rồi cũng tạm được buông xuống.
Đúng là hai tiểu phúc tinh!.