Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm nghe Cố Sâm nói vậy thì giật mình, y thật không ngờ, trong lòng họ Cố kia đến cả một con hổ cũng có thể trở thành tình địch.
Y cười nói: “Nếu đúng như lời ngài nói, vậy thì ngài nắm chắc phần thua rồi. Ta rất thích Đại Miêu, thích hơn ngài nhiều.”
Lời vừa dứt, Diệp Trọng Cẩm sững sờ, Cố Sâm cũng sợ run.
Hoàng đế bước tới, cầm lấy hai tay thiếu niên, ánh mắt ngập trong vui mừng: “A Ly vừa nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Diệp Trọng Cẩm hối hận xanh cả mặt, y vừa mới nói cái gì vậy? Y thế mà vừa gián tiếp thừa nhận mình thích Cố Sâm cơ đấy. Tuy rằng tình cảm giữa hai người từ lâu đã tỏ, nhưng trực tiếp thốt ra miệng như thế này là lần đầu, thật là lúng túng không chịu được.
Y đẩy nam nhân ra, chối: “Ta có nói gì đâu, ngài nghe lầm rồi.”
Cố Sâm làm sao chịu bỏ qua, kéo người giam vào ngực, xấu xa trêu ghẹo: “A Ly, ngươi đừng hòng gạt trẫm, vừa rồi trẫm nghe rất rõ, ngươi nói ngươi thích trẫm.”
Hai mắt Diệp Trọng Cẩm cũng ngập ý cười, mỗi khi người nam nhân này làm nũng thật chẳng khác gì Đại Miêu, bản thân rõ ràng là một con mãnh thú thích ăn thịt, ấy vậy mà lại bày ra tư thế đáng thương như vậy, khiến cho người ta dở khóc dở cười, dù có sắt đá tới đâu cũng phải mềm lòng nhẹ dạ.
Y chỉ bản vẽ trên bàn: “Ngài xem cái này trước đã.”
Cố Sâm bước tới cạnh bàn, cầm bản vẽ lên, nương theo ánh nến cẩn thận xem xét.
Trên giấy là sơ đồ quan hệ của các quan viên trong triều, mối quan hệ giữa từng nhóm người đều được chú thích rất tỉ mỉ, trong đó có phần thì Cố Sâm biết, có phần lại không hay biết gì.
Diệp Trọng Cẩm giải thích: “Đời trước người người cho rằng ta là gian nịnh, trung thần lương tướng trong triều hiển nhiên đều tránh xa ta, ngược lại mấy kẻ gian tà thì thường xuyên cùng ta qua lại, có lẽ bọn họ cảm thấy ta là người đồng đạo, kể cho ta nghe không ít bí mật sau màn, có những chuyện ta nghĩ đến cả ảnh vệ của ngài cũng tra không tới.”
Hai mắt Cố Sâm càng thâm trầm, ôm thiếu niên chặt hơn.
“Thì ra là thế, nhưng A Ly đột nhiên ghi lại mấy thứ này là vì…”
Diệp Trọng Cẩm tiếp lời: “Ta hoài nghi dư nghiệt tiền triều mà ngài tìm kiếm khắp nơi đang ẩn nấp trong này. Có thể là một tiểu tốt tầm thường nào đó, hoặc cũng có khả năng là trọng thần nắm đại quyền trong triều, bất kể bọn họ trung thành hay bội bạc, điều đáng nói là số lượng quá lớn, chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả kẻ hở, âm thầm mưu tính muốn đoạt lấy giang sơn Cố Thị của ngài.”
Nói đến đây, đôi mắt đang nheo lại của y đột ngột sáng ngời: “Đời trước ta bị người ta đâm chết, còn ngài thì làm ra mấy chuyện kia, phỏng chừng tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.”
Cố Sâm siết chặt nắm tay, hai mắt lan ra một màu đỏ máu, sát khí cũng không khống chế được ồ ạt xông ra.
Hắn gằn từng chữ: “Ngươi nói, ngươi bị giết, là kế hoạch của đám chuột gián tiền triều?”
Diệp Trọng Cẩm cúi đầu “Ừm” một tiếng, y trở tay cầm lấy bàn tay dày rộng của Cố Sâm, nỗ lực trấn an tâm tình nóng nảy của nam nhân, nhưng mà hiệu quả quá nhỏ.
Y thở dài: “Dạo trước ta phát hiện thiên tượng bỗng nhiên chuyển biến khác thường, mấy hôm nay tra cứu rất nhiều điển tịch, cuối cùng cũng tìm ra được căn nguyên, thì ra chủ vị của cung tử vi tinh có đến hai đế tinh tồn tại. Đời trước ngài diệt quốc, kẻ khác đăng vị, tân quân hiển nhiên cũng là người mang mệnh đế vương, ta nghĩ việc hai chúng ta sống lại ở đời này là nguyên nhân khiến cho tinh tượng chuyển biến kỳ lạ như vậy.”
Cố Sâm cười lạnh: “Đám phế vật của Ty Thiên Giám nuôi cũng vô dụng, hại A Ly của trẫm vất vả.”
Diệp Trọng Cẩm thấy trọng điểm người này nắm bắt lại sai đường nữa rồi, song trong lòng cũng ấm áp trở lại.
Y nói: “Ta đã hỏi Lục Tử Diên, theo lời Tử Diên nói, sau khi Đại Khâu bị diệt, vương triều mới tên là “Hậu Tấn”, đế vương họ Trần.”
Nếu đã như vậy, mọi chuyện rõ như ban ngày.
“Quả nhiên là cặn bã của tiền triều.”
Cố Sâm nhìn lướt qua sơ đồ trên bàn, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc mãnh liệt, nhưng kịp thời nhớ tới thiếu niên trong lòng mình nên vội vàng thu lại lệ khí vừa bùng lên.
Diệp Trọng Cẩm hiểu tính khí của người nam nhân này hơn ai hết, người này thà giết lầm một nghìn cũng quyết không bỏ sót một người. Y lại thở dài một tiếng: “Trước khi sư phụ vân du đã lệnh sư huynh nhắn lại cho ta một câu, sư phụ nói, mong ta giữ vững chính đạo.”
Cố Sâm im lặng một lúc thật lâu, khẽ khàng hỏi y: “A Ly, thế nào là chính đạo?”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Vấn đề này chính ta vẫn luôn suy ngẫm, đời trước không được chết tử tế, sống lại đời này, mỗi một bước đi ta đều tính toán cẩn thận, sợ sẩy chân một cái lại gây họa cho mình, còn hại cả Diệp gia. Ta giấu mình sau ánh hào quang của Diệp phủ, cho rằng làm như vậy sẽ tránh được tai họa.”
“Nhưng mà, giờ đây ta lại thấy, làm vậy không phải là chính đạo.”
“Dù không biết con đường phía trước nên đi như thế nào, nhưng đời trước chỉ vì hai người chúng ta mà sinh linh đồ thán, sát nghiệp quá nặng, nếu đã có cơ hội được làm lại, vì sao không nhân cơ hội này bù đắp lại những sai lầm trước kia? Phật gia nói rằng, trồng xuống nhân gì, thu được quả đó, hết thảy tùy tâm. Ngài có nhớ ngài đã từng hứa với ta một việc hay không, nhất định sẽ làm một hoàng đế tốt.”
Cố Sâm nhìn gương mặt của người trong lòng, trong một chớp mắt đó, lòng hắn thoáng qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng dừng lại ở cảm giác đau lòng.
Hắn khép lại hai mắt, sợ đối phương nhìn thấy thống khổ trong mắt mình, nói với y rằng: “Đúng là trẫm làm sai rất nhiều chuyện, nhưng A Ly là vô tội, vì sao, dựa vào cái gì…”
Cố Sâm biết tính tình mình không tốt, càng không có kiên nhẫn, vì vậy trong chuyện triều chính ra tay rất tàn khốc, nghiêm pháp trị quốc, nếu không có A Ly ở bên khuyên nhủ, không biết đã có bao nhiêu người đổ máu dưới hiến pháp của hắn rồi, vậy mà những kẻ đó lại không biết ân, dám cùng vây cánh tiền triều bày kế sát hại y.
Bảo hắn làm sao nuốt trôi cơn giận này cho được.
Tuy lời Cố Sâm ngập ngừng chưa hết, Diệp Trọng Cẩm vẫn hiểu hắn muốn nói gì. Lòng người nam nhân này, đang đau vì y.
Y trầm mặc một lúc, bỗng nói: “Có lẽ là vì ta có được quá nhiều.”
Cố Sâm không hiểu.
Diệp Trọng Cẩm nhìn hắn, nhoẻn cười: “Ta có được tâm của đế vương khó có nhất thế gian, quá trân quý, cho nên không thể không đánh đổi bằng thứ khác. Ngẫm lại, cả đời của Tống Ly nếu như không gặp được Cố Sâm, y chỉ là một nô tài mặc người sai sử của Y Cục, có thể bệnh chết, cũng có thể phạm phải sai lầm nào đó bị quý nhân đánh chết, dù còn sống thì cũng chỉ là một kẻ tầm thường nhỏ bé, dốc cạn một đời chỉ là một tên nô tài làm trâu làm ngựa cho kẻ khác mà thôi.”
“Có được tất có mất, Tống Ly có được chân tình cả đời của đế vương, địa vị cao như vậy, hưởng hết vinh hoa phú quý, dùng vài chục năm thọ mệnh trao đổi tính ra vẫn quá lời rồi.”
Cố Sâm buồn bực nói: “Hà tất đổi bằng thứ khác, trẫm chỉ cần tâm của ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm nheo mắt: “Chỉ vậy là đủ rồi sao?”
“Chỉ vậy là đủ.”
Nói xong kéo người ôm siết vào ngực, trong lòng càng đau âm ỷ, hắn biết, A Ly đang khuyên nhủ hắn.
Đời trước hay đời này y vẫn luôn ôn nhu như vậy, chưa từng thay đổi.
Vậy mà, vì sao lại có kẻ nhẫn tâm tổn thương A Ly của hắn? Những kẻ đó thật đáng chết.
Cuối năm, Thành vương đến Ngự thư phòng một chuyến, hiển nhiên là vì chuyện nhận Cố Du làm con thừa tự.
Ông ngày nào cũng bị vương phi mình lải nhải bên tai, nói tới nỗi tai ông cũng sắp nổi một lớp chai sạn luôn rồi, dù biết chuyến này thể nào cũng bị hoàng đế răn dạy mấy câu, nhưng nếu đã có gan muốn cướp đệ đệ của người ta thì phải có gan trả giá chứ biết làm sao được.
Vậy mà ngạc nhiên chưa, Cố Sâm lần này không cò kè mặc cả một câu nào, trực tiếp vung lên bút son, tiêu sái viết một chữ: “Chuẩn”.
Thành vương chẳng vui mừng nổi, ngược lại còn bị hành động dứt khoát của hoàng đế dọa cho hồn vía bay mất, với những gì ông hiểu vì vị đế vương này, cỡ nào thì cũng phải bắt người ta trả chút giá mới đúng.
Quả nhiên, ngay sau đó ông nghe đế vương trẻ tuổi ngồi trên long ỷ kia gọi một tiếng: “Hoàng thúc.”
Thành vương cắn răng, liều mạng lên tiếng đáp lời hoàng đế. Đứa cháu trai này ở trên triều bình thường vẫn gọi ông là “Thành vương”, giờ lại thân thiết gọi ông là “Hoàng thúc”, mũi Thành vương đã bắt được mùi bất ổn đâu đây, tâm thần cũng càng lúc càng bất an.
Hoàng đế cười nói: “Hoàng thúc đừng khẩn trương, chuyện của tiểu Ngũ, trẫm còn một điều muốn thương nghị với hoàng thúc, là chuyện lập phi của đệ ấy.”
Thành vương nghe vậy tâm tình thoáng thả lỏng, đáp: “Dạo trước vương phi của bản vương từng bàn với bản vương chuyện này, nói rằng Du nhi không muốn lập phi, vương phi cũng không tiện ép Du nhi, đến nay vẫn chưa an định là vì thế.”
Hoàng đế nói: “Trẫm biết.”
Biết?
Thành vương buồn bực nghĩ, lẽ nào hoàng đế muốn ép đệ đệ mình cưới vợ?
“Dám hỏi ý của bệ hạ là?”
Cố Sâm trầm ngâm một lúc rồi thả chậm ngữ khí: “Tiểu Ngũ thích Mạc đại nhân.”
Thành vương trợn trắng mắt, ông nghĩ chắc mình già cả nên lú lẫn rồi, nếu không sao tai chưa gì đã lãng thế này.
“Bệ hạ vừa nói… Du nhi thích ai ấy nhỉ?”
Cố Sâm cười nhạo một tiếng: “Hoàng thúc có vẻ ít trải mấy chuyện khó lường nhỉ, sau chuyện trẫm và Diệp công tử được trời ban lương duyên, Đại Khâu hiện nay đã có không ít nam tử cưới nam thê, Du nhi thích nam nhân thì lạ lắm ư?”
Điều này Thành vương quả thật là không có gì phản bác.
Những gì Cố Sâm nói ông đều biết, chẳng qua ông chưa từng liên tưởng mấy chuyện như vậy với Cố Du. Đứa bé kia môi hồng răng trắng, so với mấy cô nương còn đẹp hơn biết bao nhiêu, bảo nó cưới nam thê về, còn không phải là chuyện cười trong thiên hạ?
Càng huống hồ nhân vật như Mạc Hoài Hiên, với thân phận bậc ấy há lại bằng lòng làm kẻ dưới?
Ông nói: “Bệ hạ muốn chiều theo ý Du nhi sao? Nếu làm vậy, có phải quá đả thương lòng tự tôn nam tử của Mạc đại nhân không?”
Cố Sâm nghe Thành vương nói mà chỉ thấy rất buồn cười, tổn thương tôn nghiêm với Mạc Hoài Hiên thì tính là cái gì. Đời trước Du nhi vì họ Mạc kia chịu khổ ít lắm sao? Bây giờ cùng lắm chỉ xem như để họ Mạc kia trả nợ cho Du nhi thôi.
Gương mặt hắn bỗng nghiêm lại, ngang ngược quyết định: “Tổn thương thì tổn thương, chỉ cần tiểu Ngũ thích là được, ý trẫm đã quyết, hoàng thúc chớ nhiều lời can ngăn vô ích.”
“…”
Kể từ hôm ấy, với vị hoàng chất này của mình, Thành vương càng thêm kính sợ.
Một đạo thánh chỉ ban xuống, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu bi.
Mạc Hoài Hiên cũng không ngờ Cố Sâm lại dùng chiêu này với mình, song chỉ có thể nhận lệnh. Nếu hắn dám kháng chỉ, Du nhi sẽ giận.
Còn về phía mẫu thân, chỉ còn cách dốc sức khuyên nhủ mà thôi.
Cố Du thì lại vui không lời nào tả nổi, chạy tới tướng phủ khoe với Diệp Trọng Cẩm rằng mình sắp cưới Hoài Hiên ca ca rồi.
Khéo sao Lục Tử Diên cũng đang có mặt, nghe xong cười tới nỗi nằm sấp luôn trên mặt bàn: “Tiểu Du nhi, ta thật hâm mộ ngươi, có một hoàng huynh tốt như vậy chống lưng, nhất phẩm đại quan đương triều cũng có thể cưới về nhà được.”
Cố Du không hiểu đại quan nhất phẩm là gì, ngơ ngác nói: “Ta chỉ muốn cưới Hoài Hiên ca ca làm vương phi của ta thôi.”
Lục Tử Diên nghe xong lại chẳng tài nào cười nổi nữa, nhéo nhéo hai má Cố Du: “Nếu tiểu Du nhi đã sắp thành thân, ta đây sẽ tặng một phần đại lễ.”
Diệp Trọng Cẩm ngồi bên cũng gật gù, hôn lễ được cử hành vào đầu xuân năm sau, y cũng phải chuẩn bị quà mừng thật long trọng.
Lục Tử Diên nhìn hai người bạn tốt của mình mà hâm mộ không thôi, chí ít mấy người bọn họ không thân không sơ, dù là nam tử thì cũng không phải là không thể.
Còn hắn, ai ai cũng biết hắn là cháu của Lục Lẫm.
Lục Tử Diên như vừa nhớ ra chuyện gì, móc trong áo ra một cái túi gấm, nhìn Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm, ngươi biết xem số mệnh mà nhỉ?”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, cái chữ “xem số mệnh” nghe sao cứ quai quái thế nào ấy, bèn đáp: “Biết sơ thôi.”
Lục Tử Diên nhét túi gấm vào tay Diệp Trọng Cẩm: “Trong này chứa ngày sinh tháng đẻ của hai người, ngươi coi giúp ta xem, bọn họ có thể nên duyên nên phận được không, có được kết quả tốt hay không?”
Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Có nên duyên được hay không thì có thể tính, còn có thể tu thành chính quả được hay không, chỉ dựa vào cái này thì không thể nói trước được.”
Nói xong, y mở túi gấm ra.
Ngay sau đó, đôi mày của Diệp Trọng Cẩm nhíu lại. Ngày sinh bát tự của một người trong này lại trùng với người mà Cố Sâm đang tìm, chính là kẻ mang mệnh đế vương thứ hai kia.
===========
Hết chương .