Kim Ngọc Kỳ Ngoại

chương 51: tai họa di ngàn năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Ginny.

Diệp Nham Bách về đến phủ lập tức cho người gọi đại công tử vào thư phòng, không bao lâu sau, Diệp Trọng Huy mặt mày lạnh lẽo rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến từ đường chịu phạt.

Chuyện này rất nhanh đã truyền đến Phúc Ninh Viện.

An Thị đang dỗ con trai nhỏ uống thuốc, nghe hạ nhân kể lại, nàng nhíu mày, quay sang nói với Diệp Trọng Cẩm: “Lạ thật, ca ca con nguyên ngày hôm nay học ở thư viện, về nhà cũng chỉ yên lặng đọc sách trong viện tử, sao có thể chọc giận phụ thân con, đến nỗi bị phạt quỳ từ đường là sao đây?”

Diệp Trọng Cẩm nhấp thuốc trong chén, đè lại chột dạ trong lòng, mở to hai mắt, ngây thơ đáp: “Tính ca ca thẳng thắn bộc trực, phụ thân thì ưa sỉ diện hảo, nói qua nói lại vài câu rồi khắc khẩu cũng không lạ.”

An Thị lắc đầu, trầm tư nói: “Phụ thân con không phải người không nói lý như thế, nếu ông ấy phạt Huy nhi thì nhất định là có lý do gì đó, bằng không lão thái gia còn đó, há có thể để yên. A Cẩm, con nói thật cho mẫu thân, hôm nay trong cung đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao có thể khiến phụ thân con giận thành như vậy?”

“Trong cung ấy à…” Diệp Trọng Cẩm ngập ngừng tường thuật: “Phụ thân dẫn A Cẩm đến Đông cung thăm thái tử ca ca, người bị thương rất nặng, chảy rất nhiều máu, A Cẩm ở lại trò chuyện với thái tử ca ca một lúc, ăn mấy miếng bánh ngọt, sau đó gặp hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cũng đến thăm thái tử ca ca, rồi sau đó nữa thì phụ thân đưa A Cẩm về.”

An Thị lại hỏi: “Con nghĩ kỹ lại xem, còn chuyện nào khác nữa không?”

Thật ra cần gì phải nghĩ, lòng Diệp Trọng Cẩm rõ hơn ai hết, nhưng y không thể nói được, chuyện y chủ động hôn Cố Sâm bất kể thế nào cũng không vuột ra cửa miệng được.

Diệp Trọng Cẩm mím môi, nom chẳng khác gì con chó nhỏ bị chủ nhân trách mắng, đôi mắt đen láy ươn ướt cực kỳ vô tội, nhìn con như vậy lòng An Thị mềm nhũn, vội vàng ôm cục cưng quý báu của mình vào lòng, dịu dàng trấn an con: “Được rồi được rồi, không nhớ ra thì đừng nhớ nữa, phụ thân con xưa nay buồn vui thất thường, nói không chừng ông ấy đột nhiên nổi hứng muốn làm khó ca ca con, đợi A Cẩm uống thuốc xong mẫu thân sẽ qua đó trực tiếp hỏi ông ta, chí ít phải cho mẫu thân một lời giải thích thỏa đáng.”

Nói rồi bưng chén thuốc bằng sứ lan hoa lên, cẩn thận múc một muỗng thuốc, thổi mấy hơi cho bớt nóng rồi đưa đến môi Diệp Trọng Cẩm, muỗng cũng bằng sứ bạch ngọc, đặt cạnh phiến môi hồng nhạt của y càng nổi bật, trông quả là cảnh đẹp ý vui.

An Thị dỗ dành con trai thêm một lúc, càng nhìn càng thấy con mình không có chỗ nào chê được. Ai nói nhân vô thập toàn, người nói ra được câu này nếu mà gặp A Cẩm nhà mình rồi, chắc chắn sẽ không còn cho là vậy nữa.

Dùng xong thuốc, Diệp Trọng Cẩm ấp úng hỏi: “Mẫu thân, A Cẩm có thể đến thăm ca ca không?”

An Thị nhíu mày suy ngẫm, cảm thấy hình như không ổn lắm.

Nàng đặt chén thuốc đã cạn xuống bàn, lấy ra một chiếc khăn gấm màu tía từ trong tay áo, vừa dịu dàng lau đi nước thuốc còn dính trên khóe môi con vừa nói: “Đừng vội, để mẫu thân qua chỗ phụ thân con thăm dò trước đã, nếu là chuyện nhỏ không đáng kể thì ca ca con có thể được thả ra sớm, con không cần mất công đi thăm, còn nếu là chuyện lớn… e là con cũng không được phép dính vào.”

Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn không cho phép mình đi, Diệp Trọng Cẩm càng phiền muộn.

Y níu góc tay áo An Thị, lay lay giật giật làm nũng, giọng mềm như tơ: “Mẫu thân, A Cẩm lén đi, không làm kinh động đến phụ thân đâu, có được không? Mẫu thân?” Thấy An Thị vẫn không đáp, y lại nói: “Trời tối khuya thế này, ca ca ở từ đường chỉ có một mình, đáng thương lắm, nếu có người trò chuyện với ca ca một chốc giải sầu cũng tốt mà, A Cẩm đến thăm, ca ca nhất định sẽ rất vui.”

An Thị xoa mặt con trai nhỏ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứa con này của nàng quá lương thiện, ban ngày nghe tin thái tử bị thương thì lo đến mất hồn mất vía, vất vả lắm mới xác định thái tử vẫn bình an thì lại lo lắng cho ca ca mình.

An Thị xưa nay chưa khi nào từ chối bảo bối này, lần này cũng chỉ còn cách đáp ứng con, dù lòng vẫn không yên, cứ cẩn thận dặn dò cả buổi: “Không được ở lâu, sức khỏe con không tốt, mẫu thân để Lưu Ly theo con, trước giờ Hợi phải có mặt ở Phúc Ninh Viện, nếu con không nghe lời, sau này mẫu thân sẽ không tùy tiện chiều con nữa.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu liên tục, cười nói: “Chỉ mẫu thân là thương A Cẩm nhất.”

An Thị thấy y vui như vậy, môi cũng không tự chủ nhoẻn cười, véo chóp mũi y, giả vờ trách mắng: “Ai bảo A Cẩm là tâm can bảo bối của mẫu thân, mẫu thân không thương A Cẩm thì còn biết thương ai.”

Trăng treo trên đỉnh đầu, trong từ đường lóe ra vầng sáng nhạt của hai ngọn nến. Diệp Trọng Huy quỳ trên một tấm bồ đoàn màu vàng, trước mặt là giấy bút chép gia quy.

Nhờ phúc của đệ đệ mình, từ nhỏ đến lớn, gia quy nhà họ Diệp Diệp Trọng Huy đã chép đi chép lại không dưới trăm lần, sớm đã thuộc nằm lòng, thêm việc đại công tử là khách quen của nơi này, mẫu thân hắn từ lâu đã âm thầm phân phó hạ nhân đổi hết cành lá hương bồ trong ruột bồ đoàn thành sợi bông, quỳ lâu cũng không quá mỏi, chẳng qua lòng vẫn không nuốt trôi cục uất nghẹn này.

A Cẩm hôn Cố Sâm, Diệp Trọng Huy rất giận, đã vậy còn câu sau của phụ thân nữa.

“Tất cả là tại tên tiểu tử con dạy hư A Cẩm, nếu không làm sao thằng bé lại dùng cách này để an ủi người khác, sau này con cũng không được hôn A Cẩm, nếu để ta biết một lần, ta sẽ phạt con chép gia quy một trăm lần, từng này tuổi rồi, không phải trẻ con không hiểu chuyện, hôn tới hôn lui còn ra thể thống gì?”

Diệp Trọng Huy suýt bẻ gãy bút trên tay, lòng đáp, trăm lần thì trăm lần, cũng không phải là việc gì khó, cứ việc chép trước một đống để giành làm dự bị là xong, bỗng nghe “két” một tiếng, không biết là mèo nhỏ nào đến chơi.

Khóe môi Diệp Trọng Huy cong lên, A Cẩm tuy liên lụy hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào mặc kệ hắn.

Diệp Trọng Cẩm rón rén nhích tới cạnh Diệp Trọng Huy, nhẹ nhàng đặt mông xuống một tấm bồ đoàn khác, hai tay chống má, ngây thơ hỏi: “Ca ca, vì sao phụ thân lại phạt ca ca?”

Nhìn xem, dáng vẻ cứ như việc này chả liên quan gì tới mình.

Diệp Trọng Huy hỏi ngược lại: “A Cẩm không biết?”

Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.

Diệp Trọng Huy ngừng bút, nhướng mắt nhìn y, quanh thân tỏa ra từng luồng oán khí: “Phụ thân nói A Cẩm hôm nay ở Đông cung hôn thái tử điện hạ, trách ca ca dạy hư A Cẩm, phạt huynh đến từ đường hối lỗi.”

“Lúc đó thái tử ca ca rất cáu kỉnh, mỗi khi A Cẩm cáu kỉnh, ca ca không phải đều hôn A Cẩm sao?” Diệp Trọng Cẩm chính khí hùng hồn đáp lại.

Diệp Trọng Huy chán nản thở dài một hơi: “Ca ca quên dặn A Cẩm, chỉ có thể hôn người nhà, hôn người ngoài là phải chịu trách nhiệm với người ta, cũng may thái tử điện hạ là nam, nếu không ấy à, A Cẩm hôn cô nương nhà người ta rồi là phải cưới người ta làm vợ đấy, sau này không được như vậy nữa biết chưa?”

Diệp Trọng Cẩm cái hiểu cái không gật đầu.

Sắc mặt Diệp Trọng Huy lúc này mới nhu hòa lại, từng bước dạy bảo ấu đệ của mình: “Tuy không thể hôn người ngoài, nhưng người một nhà thì không cần phải câu nệ, nhất là huynh đệ lớn lên bên nhau như chúng ta, thân mật một chút là chuyện rất bình thường.” Vừa nói vừa chỉ chỉ gò má mình, “A Cẩm đến cả thái tử cũng hôn rồi, hẳn sẽ không keo kiệt một cái hôn với ca ca đâu nhỉ?”

Nói xong ghé mặt mình tới gần mặt Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm vội vàng đẩy vai hắn, kéo ra một chút khoảng cách, cười nói: “Ca ca có phải đang ngại phụ thân phạt chưa đủ đúng không?”

Diệp Trọng Huy hừ một tiếng: “Tùy phụ thân muốn phạt thế nào thì phạt.”

Nhưng sau đó Diệp Trọng Huy cũng không làm loạn nữa, cúi đầu chăm chú chép gia quy. Diệp Trọng Cẩm ngồi cạnh hắn, chống cằm nhìn hắn viết, một lúc thật lâu, bỗng thốt lên: “Chữ ca ca thật đẹp, y như tơ liễu tháng ba vậy.”

Diệp Trọng Huy ngẩn ra, cười nói: “Loại so sánh kỳ lạ gì thế này.”

Diệp Trọng Cẩm không trả lời.

Đời trước, vào năm Hoàn Nguyên thứ nhất, bên Minh Nguyệt Hồ tổ chức một hội thi văn, Hằng Chi công tử với một bài “Xuân Phú” khiến bao nhiêu văn nhân nhã sĩ đua nhau chép lại, đích thị là “Lạc Dương Chỉ Quý” [], văn chương khó ai bì kịp.

[] Lạc Dương Chỉ Quý: “Giấy ở Lạc Dương rất đắt, ý chỉ văn chương cao quý không ai bì kịp.

Thật ra bài thơ ấy không phải là quá hay, mà do hàm ý bên trong câu chữ quá tuyệt diệu, ngoài mặt là ngâm tụng ngày xuân, bên trong âm thầm cười giễu Hoàn Nguyên đế tàn hại thủ túc, tính tình hung tàn bạo ngược, không phải là một minh quân.

Cố Sâm không biết từ đâu thu được bút tích bản gốc, lôi kéo y ngồi phẩm thơ, vị đại tài tử nổi danh đương thời kia cũng thật to gan lớn mật, lúc này đang thẳng lưng quỳ gối trong điện, từ xa nhìn lại, bóng lưng thẳng tắp cứng cỏi như mặc trúc, gió to mưa lớn cũng không thể nào quật ngã.

Cố Sâm lúc ấy hỏi rằng: “A Ly cảm thấy bài thơ này thế nào?”

Tống Ly đáp: “Chữ rất đẹp.”

“Đẹp đến cỡ nào?”

Tống Ly đáp: “Như tơ liễu tháng ba, hữu hình hữu thần, không biết nên dùng từ gì để tả căn cốt bên trong, người ngoài muốn bắt chước cũng không được, rất thú vị.”

Cố Sâm nghe xong bật cười, phụ họa một câu: “Đúng là có chút thú vị.”

Sau đó sai người thu lại chữ rồi nhìn xuống Diệp Trọng Huy, nhàn nhạt buông một chữ “Thưởng”, việc này cứ vậy đến đây là kết thúc.

Giờ nhớ lại, lúc đó cũng là lần đầu y gặp gỡ Diệp Trọng Huy, người này quỳ dưới điện, ánh mắt lạnh băng lướt qua Cố Sâm, nhìn thẳng vào y.

Vốn không phải người chung một đường, vậy mà giờ lại vào chung một nhà.

Diệp Trọng Cẩm ngáp một cái, gối đầu lên cánh tay thiu thiu ngủ gật, không lâu sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều.

Diệp Trọng Huy dừng bút, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên má y, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan quá nửa, quay đầu nhỏ giọng gọi Lưu Ly đang canh ngoài cửa, để nàng đưa người về Phúc Ninh Viện.

Sợ đánh thức mộng đẹp của tiểu thiếu gia, Lưu Ly cũng hạ giọng thật nhỏ: “Đại thiếu gia, phu nhân bảo ngài mau về Mặc Viên nghỉ ngơi, sáng mai còn phải đến thư viện, không cần để ý tính tình cổ quái của lão gia làm gì.”

Nói xong mặt mày đỏ ửng, hoảng sợ giải thích: “Đây là lời của phu nhân, tuyệt đối không phải ý của nô tỳ.”

Diệp Trọng Huy như không nghe thấy mấy lời Lưu Ly vừa nói, chỉ căn dặn một câu: “Trời tối, đi đường cẩn thận, đừng làm A Cẩm ngã.”

Lưu Ly vội đáp: “Nô tỳ hiểu rõ.” Sau đó khom người ôm Diệp Trọng Cẩm trở về.

Cách từ đường một khoảng xa rồi mà tim Lưu Ly vẫn còn nhảy loạn, dung mạo đại thiếu gia thật khiến cho người ta chịu không nổi, khuôn mặt nghiêm nghị băng lãnh như hàn ngọc, khí chất hòa giữa ôn nhuận và lạnh lùng, khiến cho người ta nửa sợ hãi, nửa lại kiềm lòng chẳng đặng mà trộm nhớ trộm thương.

Nàng là nha hoàn thân cận nhất bên cạnh phu nhân, giờ đang tuổi thập bát niên hoa xinh đẹp nhất đời người, dung mạo cũng không tệ, đợi thêm hai năm nữa là đến lúc đại thiếu gia cần người thông phòng, mẫu thân nhà nào mà chẳng tìm một hai nha hoàn xinh đẹp hiểu chuyện đưa qua, đến lúc đó, nàng thỉnh cầu phu nhân một phen, hẳn sẽ có cơ hội đến Mặc Viên của đại thiếu gia thôi.

Vừa nghĩ đến đó, lòng Lưu Ly càng bồi hồi, bước chân cũng chẳng còn chuyên chú mấy, Phúc Ninh Viện gần ngay trước mắt, Lưu Ly bỗng vấp phải cục đá dưới chân, thân thể lảo đảo, suýt chút làm ngã Diệp Trọng Cẩm.

Hạ Hà và Xuân Ý đang chờ trước cửa viện trông thấy một màn như vậy thiếu điều hồn phi phách lạc.

Hạ Hà quẳng đèn lồng vào tay Xuân Ý, bước nhanh đến đón tiểu chủ tử mình vào lòng, hai mắt lạnh băng nhìn Lưu Ly, thấp giọng nói: “Lưu Ly tỷ tỷ ngày thường luôn cẩn trọng, cớ sao hôm nay lại như mất hồn vậy, nếu tiểu chủ tử bị thương, sợ là có bán tỷ tỷ đi cũng không đủ để bồi thường.”

Lưu Ly vẫn còn bàng hoàng sợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đáp lời: “Hạ Hà muội muội, tỷ tỷ mới rồi mãi nghĩ đến việc phu nhân giao phó, nhất thời không để ý đường đi, may mà không làm tiểu thiếu gia bị thương, tỷ thật tình không cố ý, mong muội muội bớt giận, hôm khác tỷ sẽ bồi tội với tiểu chủ tử.”

Hạ Hà chẳng thể nào nguôi giận nổi, không mặn không nhạt ậm ờ một tiếng rồi ôm Diệp Trọng Cẩm vào trong.

Xuân Ý âm thầm thở dài một hơi, bước tới bồi lễ với Lưu Ly: “Muội ấy xưa nay là vậy, đến cả tiểu chủ tử cũng bó tay hết cách với muội ấy, Lưu Ly tỷ tỷ xin chớ để trong lòng.”

“Nào có nào có, vốn là lỗi của tỷ.” Lưu Ly vội đáp.

Hai người qua lại vài câu khách sáo rồi cáo từ ai về viện nấy.

Xuân Ý vào phòng, tiểu chủ tử đã được Hạ Hà an trí ổn thỏa, nàng nắm tay Hạ Hà kéo ra gian ngoài, nhỏ giọng răn dạy: “Muội đó, khi nãy muội không nên có thái độ như vậy với Lưu Ly.”

“Ta biết Lưu Ly ở trước mặt phu nhân có chút mặt mũi, tuy cùng là thân phận nô tỳ trong phủ, nhưng người so với người vẫn có khác biệt, khi nãy nhìn nàng ta cứ như mất hồn vậy, ai biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, ai cũng biết tiểu chủ tử rất sợ đau, nhỡ té xuống rồi đụng phải chỗ nào, nàng ta bồi thưởng nổi sao?”

Xuân Ý đảo mắt nhìn quanh một vòng, xác định bốn bề thật sự vắng lặng mới lên tiếng tiếp: “Nàng ta vừa rời khỏi từ đường mà. Tiểu chủ tử còn nhỏ, đại thiếu gia thì không còn nhỏ nữa, hai ba năm nữa, ai biết nàng ta có còn là nô tỳ nữa hay không, muội đó, không biết nhìn xa trông rộng gì cả, đừng vội đắc tội nàng ta.”

Hạ Hà ngày thường không để ý mấy chuyện này, nhưng cũng là người cơ trí lanh lợi, vừa nghe đã hiểu ra ngay, lòng lại thấy chẳng đáng: “Phu nhân thương nàng ta như vậy, giờ nàng ta cũng đến tuổi rồi, muốn tìm một mối hôn sự tốt không khó, cớ sao cứ lẩn quẩn trong lòng cái vị trí thông phòng của đại thiếu gia làm chi, đại thiếu gia nhà chúng ta trời sinh dung mạo bất phàm, nhìn xuống thân phận chúng ta mà xem, đi theo đại thiếu gia chúng ta có khác gì bà cô già đâu, ta thấy nàng ta tám phần mười là mụ mị đầu óc mất rồi.”

“Muội muội của ta ơi, cái tính nghĩ gì nói đó của muội nên sửa lại đi thôi, hiện tại có tiểu chủ tử chống lưng thì còn bình an vô sự, mai này đại thiếu gia trở thành đương gia trong phủ, khi ăn khi nói phải cân nhắc đắn đo, phải biết đâu là chừng mực, không thể bạ đâu nói đấy như thế này được.”

Hai người lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ, tình cảm thân thiết như tỷ muội ruột thịt, Hạ Hà biết Xuân Ý xuất phát từ lòng tốt, không thể làm gì khác hơn đành bĩu môi cam đoan: “Được rồi tỷ tỷ, sau này muội sẽ cẩn trọng hơn, vừa lòng tỷ chưa nào.”

Xuân Ý mím môi cười: “Đêm nay tới phiên tỷ trực, muội trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Hạ Hà gật đầu, đi được mấy bước bỗng quay lại, nhỏ giọng nói: “Quên mất, tỷ tỷ, muội có lấy về ít mứt hoa quả Diêu Trân mới làm, chốc nữa chia cho tỷ một phần.”

Xuân Ý có chút không được tự nhiên đáp: “Muội lại bắt nạt huynh ấy.”

“Muội bắt nạt hắn đấy thì sao? Hắn thích bị muội bắt nạt mà.” Nói xong vui vẻ cười duyên một tiếng rồi rời khỏi phòng.

Qua thêm gần nửa tháng, phủ Quốc Công báo tang, Mạc gia đại công tử qua đời.

Diệp Nham Bách và Việt Quốc Công xưa nay không có giao tình gì, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng liêu, giờ nhà người ta xảy ra chuyện lớn như vậy, dù muốn dù không cũng phải đến chia buồn chốc lát.

Diệp Trọng Cẩm đổi một bộ bạch y, mái tóc đen dài được sợi dây trắng khảm bạch ngọc buộc lên, đuôi tóc rơi đều trên vai, trước trán vẫn là dúm tóc quăn nổi bật, Diệp Trọng Cẩm phát hiện mình càng lớn thì dúm tóc quăn này càng ngoan ngoãn hơn xưa, rẻ ra hai bên để lộ ra vầng trán, thoạt nhìn trông chẳng khác gì kim ngọc đồng tử.

An ma ma nhìn tiểu chủ tử do một tay mình chăm bẵm đến nay, trong mắt trong giấu được lo lắng, quay qua phàn nàn với An Thị: “Mấy cái chuyện này chẳng tốt lành gì, cái người kia nói không chừng là dính phải thứ xúi quẩy lung tung gì đó, tiểu chủ tử nhà chúng ta còn nhỏ như vậy, đi góp náo nhiệt làm chi.”

An Thị đáp: “Lẽ nào ta muốn sao? Ở mặt này dù sao cũng phải sang đó một chuyến mới hợp tình hợp lý, trước đây A Cẩm còn nhỏ chúng ta còn có lý do, bây giờ đã qua bảy tuổi rồi, còn không chịu dẫn thằng bé ra ngoài, đám rảnh rỗi bên ngoài không biết còn thêu dệt tới mức nào.”

Nói xong ngồi xuống trước mặt con trai, dịu dàng dỗ dành: “A Cẩm đừng sợ, chúng ta chỉ đến một lát thôi, không ở lại lâu đâu.”

Diệp Trọng Cẩm nào có sợ, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ khiếp sợ, hỏi: “Có rất nhiều người sao?”

An Thị ngẫm lại, phủ Quốc Công là hậu đại của khai quốc công thần, quốc công phu nhân còn là cháu gái của thái hậu, là biểu muội của hoàng thượng, văn võ đại thần trong triều chỉ cần xưa nay không thù không oán, ắt sẽ đến an ủi vài câu.

Nghĩ vậy, gật đầu với Diệp Trọng Cẩm.

Diệp Trọng Cẩm lại hỏi: “Vậy các vị hoàng tử trong cung có đến không?”

An Thị nhướng mày liếc con mình một cái, gỡ miếng ngọc bội bên hông y cất vào trong hộp, thở dài: “A Cẩm là muốn hỏi thái tử điện hạ có đến hay không đúng không?”

Diệp Trọng Cẩm chưa kịp trả lời thì tiểu bạch hổ đã cọ cọ vào chân y, há mõm “au” một tiếng thay y mất rồi, Diệp Trọng Cẩm bực bội đẩy nó ra, quay lại phân trần với An Thị: “Mẫu thân đừng nghe nó nói bậy.”

An Thị vừa giận vừa buồn cười: “Nó nói bậy hay là A Cẩm bị chọc trúng tim đen hửm? Thật ra việc này mẫu thân cũng không rõ, phụ thân con có lẽ biết đấy, nếu con can đảm thì hỏi phụ thân con xem.”

Diệp Trọng Cẩm ngậm ngùi cam chịu. Diệp Nham Bách mấy hôm nay cứ thổi gió bên tai y, muốn y phải tránh xa thái tử, giờ mà đi hỏi, có khi Diệp tướng bị chính thằng con thân sinh này chọc cho tức chết chứ đùa.

Y chỉ muốn biết thương thế của người nọ sao rồi, người nọ vì y nên mới bị thương, y không thể không mang nặng trong lòng.

Phủ Việt Quốc Công.

Mạc Hoài Hiên mặc tang phục đứng ở cửa đón người tới viếng, mặt mày sầu não buồn bực, trông có chút giống với vẻ mặt đau lòng vì huynh trưởng, chẳng qua thật thật giả giả, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí[], không có ai rảnh quá hóa ngu mà truy cứu.

[] Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả: Người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí, cùng một việc nhưng mỗi người có cách nhìn khác nhau – Trích Luận Ngữ.

Mạc Hoài An đột ngột qua đời, Việt Quốc Công chỉ còn một người con trai là Mạc Hoài Hiên, cho dù trong đám tang của đại ca mình Mạc nhị công tử có biểu hiện tệ đến cỡ nào cũng không ai dám bắt bẻ hắn nửa câu, lẽ nào ngươi có sẵn một đứa con trai nhưng không cần, có lòng tốt đem tặng cho người ta làm con nối dòng sao?

Mạc Hoài Hiên là một người biết nhìn xa, ngày thường đích mẫu và huynh trưởng chèn ép biết bao nhiêu, vậy mà giờ người đã mất rồi, hắn không những không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn phụ giúp lo liệu tang sự, khiến cho bao kẻ chờ xem náo nhiệt phải nhìn bằng con mắt khác.

Mã xa Diệp gia vừa đỗ trước cổng, Mạc Hoài Hiên đã dẫn đầu đoàn người tới nghênh tiếp.

Để tránh con nhỏ nhà mình dính phải vận đen, Diệp Nham Bách và thê tử đến linh đường bái tế, còn hai cậu con trai mình thì để đi dạo trong phủ chứ không cùng vào.

Mạc Hoài Hiên thân làm chủ nhà, đích thân đưa hai vị công tử Diệp gia đến hậu viện, dù sao cũng đến đám tang nhà người ta, Diệp Trọng Huy dọc đường nói vài câu an ủi, Mạc Hoài Hiên nghe xong cũng hữu lễ đáp lại vài câu, hai người này một người không giỏi hàn huyên, một người thì không có hứng thú hàn huyên, suốt đường đi phần lớn thời gian đều im lặng.

Mạc lão nhị là thư đồng của thái tử, thương thế của thái tử ra sao hẳn là rõ hơn ai hết, Diệp Trọng Cẩm sốt ruột muốn mở miệng hỏi thăm, lại ngại đại ca còn đang bên cạnh, chỉ có thể bóng gió thử vận: “Hôm nay Ngũ điện hạ có đến không?”

Mạc Hoài Hiên đáp: “Các vị điện hạ đều đến, gặp đích mẫu uống một hai chén trà rồi đi cả rồi.”

Diệp Trọng Cẩm rất muốn hỏi “Các vị điện hạ” này cụ thể là những ai mới được, nhưng y biết nếu mình hỏi ra, cái vị ca ca bên cạnh mình nhất định sẽ nổi bão.

Đang lúc Diệp Trọng Cẩm còn bận xoắn xuýt, Diệp Trọng Huy thình lình hỏi: “Tử Phong huynh là thư đồng của thái tử, chuyện như thế này, thái tử hẳn sẽ rất để tâm.”

Tử Phong là tên tự của Mạc Hoài Hiên.

Câu nói của Diệp Trọng Huy rất kỳ quặc, chưa kể vẻ mặt lạnh băng vẫn treo bên ngoài, Mạc Hoài Hiên không rõ hàm nghĩa bên trong là gì, nhất thời chẳng biết đối đáp ra sao, thuận miệng nói: “Mấy hôm nay điện hạ vướng ít bệnh trong người, hiện đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mấy chuyện nhỏ như thế này tại hạ không dám phiền điện hạ hao tâm tổn trí.”

Dứt lời, chỉ tới một con đường rải đá cuội: “Đi thẳng theo đường này là đến Hưng Hòa Viện, hôm nay khách đến khá đông, nếu hai vị ngại ồn, có thể đến Thấm Hương Viên bên cạnh nghỉ tạm trong lúc đợi nhị vị lệnh đường trở lại.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu nói một câu “Đa tạ.”

Đợi khi Mạc Hoài Hiên đi rồi, lạnh lẽo trên mặt Diệp Trọng Huy rút sạch, quay qua nhướng mày nhìn Diệp Trọng Cẩm, cái vẻ đắc ý ấy thật sự là rất thiếu đòn.

Diệp Trọng Cẩm hừ lạnh mắng: “Tâm cơ.”

Diệp Trọng Huy ngạc nhiên hỏi: “Chuyện A Cẩm muốn hỏi, ca ca thay đệ hỏi, cớ gì lại bảo ca ca tâm cơ?”

Diệp Trọng Cẩm không thèm để ý tới hắn, quay lưng bỏ đi trước, Diệp Trọng Huy chạy theo giữ y lại: “Nơi này là phủ đệ người ta, đi lạc khó tìm lắm, A Cẩm đừng giận ca ca nữa.”

“Ai bảo huynh hả hê như vậy làm gì.” Diệp Trọng Cẩm tức giận trừng hắn.

Diệp Trọng Huy ho nhẹ một tiếng, Cố Sâm bệnh không rời giường nổi, hắn thật sự rất vui, ngày nghỉ không dễ có, hắn nhất định phải bồi A Cẩm cả ngày, nếu Cố Sâm đến thì A Cẩm lại bị bắt mất, hắn lại phải tìm A Cẩm cả ngày, đó là còn chưa nói có tìm được hay không, cho nên mới nói, Diệp Trọng Huy vui trên nỗi đau của người khác cũng có lý do rất là chính đáng.

Diệp Trọng Cẩm bỗng nhiên hỏi: “Ca ca, huynh không có bằng hữu sao?”

Diệp Trọng Huy nghiêm túc nghiền ngẫm, nếu dạng như La Diễn được tính là bằng hữu thì tính ra đại khái cũng cũng có vài người, nghĩ vậy, Diệp Trọng Huy gật đầu.

Diệp Trọng Cẩm nghiêm mặt nói: “Ca ca, huynh lớn từng này rồi, nên tiếp xúc giao lưu với bằng hữu nhiều chút, luận bàn thi từ ca phú cũng tốt, đàm nhân sinh lý tưởng cũng được, suốt ngày chơi với một đứa trẻ như đệ thì quá là không có tiền đồ.”

Diệp Trọng Huy cười nói: “Huynh có nói là không có bằng hữu đâu.”

“Vậy huynh giao ra vài người cho đệ xem.”

“Nói tới nói lui, chẳng qua A Cẩm thấy ca ca phiền, không muốn ca ca ở cạnh đúng không?”

Diệp Trọng Huy mím môi, đôi mày cũng chau lại, trông như hàn ngọc bị rút đi sinh khí, gương mặt cũng bớt đi lạnh lùng, bình thường người này đã đủ đẹp rồi, dù chỉ thoáng nhíu mày sầu ưu cũng đủ làm cho người ta nhoi nhói tiếc thương.

Ca ca mình bị tổn thương rồi.

Diệp Trọng Cẩm xua tay, hấp tấp nói: “Không phải, không phải vậy đâu, A Cẩm thích ca ca như vậy, sao có thể thấy phiền.”

Diệp Trọng Huy được một tấc lấn thêm một thước: “Thích nhất?”

Cái vụ “Thích nhất” này dường như là chấp nhất của ca ca mình hay sao á, Diệp Trọng Cẩm nghĩ, nếu ca ca muốn nghe, mình dỗ ca ca một hai câu chứ biết sao, vừa định mở miệng bỗng thấy từ xa có một đoàn người đang đi tới.

Cả đám người vây quanh một thiếu niên huyền y, cảnh tượng chẳng khác gì sao quanh trăng sáng, sắc mặt người nào người nấy nơm nớp lo sợ, không dám vướng tay vướng chân người nọ. Thiếu niên kia cao ngất, mặt như quan ngọc, chỉ tiếc đôi môi hơi nhợt nhạt, ngược lại có một đôi mắt đen láy thâm trầm, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Diệp Trọng Cẩm lắp bắp: “Không phải là bệnh không thể rời giường hả?”

Diệp Trọng Huy nghe y nói vậy thì chau chặt mày, quay đầu, còn ai ngoài cái kẻ mình hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tai họa di ngàn năm.”

===========

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio