Kim Ngọc Kỳ Ngoại

chương 59: chỉ càng uổng công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Ginny.

Kim Quang Tự hương hỏa thịnh vượng như vậy quy mô đương nhiên không nhỏ, bài trí bên trong vô cùng tinh diệu, trên phố còn có lời đồn rằng, Không Trần đại sư không chỉ Phật pháp cao thâm, còn tinh thông kỳ môn độn giáp, trong tự bày không ít cơ quan trận pháp, nếu ngang nhiên xông vào sẽ bị nhốt lại bên trong.

Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, không có mấy người cho là thật. Ngay dưới chân thiên tử, ngươi có gan bố trí cơ quan kỳ thuật có khác gì chọc người nghi kỵ ngươi đâu?

Diệp Trọng Huy trước đây cũng không tin, hắn luôn cho rằng mấy chuyện giả thần giả quỷ chỉ là chuyện cười trong lúc trà dư tửu hậu, nhưng hiện tại, rừng đào trước mắt đi kiểu gì cũng không tìm được lối ra, Diệp Trọng Huy lúc này không thể không tin, hắn đã bị vây trong trận pháp cả buổi rồi.

Niên kỷ Diệp Trọng Huy còn rất nhỏ, nhưng từ bé đã nổi danh tài cao hơn người không phải là chuyện vô duyên mà có, học bác của vị trưởng tử Diệp Thị này cực rộng, số sách từng đọc qua sánh ngang tiên sinh học bác uyên thâm, ví như “Vi Thị cơ quan thuật”, hay ví như “Tam kỳ bát môn thất thập nhị cục” của tiền triều truyền lại, Diệp Trọng Huy đều đã đọc cả rồi, ít nhiều cũng nắm được phần nào nguyên lý, chẳng qua trận pháp bằng cây cỏ thế này lần đầu hắn được chứng thực, trong thời gian ngắn chưa biết phá giải thế nào.

Nghĩ tới đệ đệ mình hiện đang trong tay kẻ khác, Diệp Trọng Huy ép bản thân phải tỉnh táo lại, chỉ là một trận pháp nho nhỏ, có gì phải kinh hoảng, phàm là trận pháp, tất có phương pháp phá trận.

Hắn nhìn quang cảnh chung quanh lần nữa, khuôn mặt như hàn ngọc đanh lại… Hoa đào chung quanh, không có mùi hương.

Cánh hoa cuốn theo chiều gió rơi rụng đầy trời, Diệp Trọng Huy giơ tay đón lấy một cánh hoa rơi ngang mặt mình, cánh hoa hồng nhạt phiêu đãng xuyên qua lòng bàn tay hắn, chầm chậm rơi xuống nền đất lạnh.

Diệp Trọng Huy ngây người chốc lát, cuối cùng cũng tìm ra mấu chốt, hiện tại đã cuối tháng tám, vì sao hoa đào vẫn còn?

Lúc trước bị quang cảnh trong tự mê hoặc, mỗi nơi mỗi góc đều có hoa tươi cỏ tốt, sức sống bừng bừng, khắc lên cảnh tượng xuân ý dồi dào, cho nên khu rừng đào ngợp giữa trăm hoa này bỗng trở nên hợp tình hợp lý đến lạ, thủ thuật che mắt quả rất cao minh.

Nếu rừng đào này chỉ là ảo cảnh, vậy không thể tin những gì trước mắt, chỉ có thể dựa vào giác quan để nhận định phương hướng, nghĩ vậy, Diệp Trọng Huy khép lại hai mắt, lắng nghe động tĩnh xung quanh, giây lát, hắn nghe được tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng còn bắt được vài tiếng chim ríu rít xen vào.

Khóe môi Diệp Trọng Huy câu lên, thì ra là vậy.

Phật gia có nói: “Thấy núi không phải núi, thấy sông chẳng phải sông. Chớ để hình tượng mê hoặc, mà phải nhìn nguồn gốc chân nguyên.”

Rừng đào là giả, suối nước là thật. Chỉ cần men theo tiếng nước chảy là có thể tìm được đường ra.

Ở bên kia, Diệp Trọng Cẩm còn đang bận ngượng ngùng rối rắm, Cố Sâm không dễ gì buông tha y như vậy, từng bước ép sát y, cười hỏi: “Cô thật sự rất hiếu kỳ, báu vật theo lời A Cẩm nói thật ra là thứ hiếm có gì?”

Diệp Trọng Cẩm xấu hổ không thôi, y sao dám nói mình vừa tự ví mình thành kỳ trân dị bảo, vội vàng lảng sang chuyện khác: “A Cẩm nghĩ, có thể là tiểu bạch hổ, hay loại linh vật như bạch lộc gì đó, tuy chúng chỉ là cầm thú, nhưng chúng ta nên để tâm đến cảm thụ của chúng, không thể tự ý gò ép chúng được.”

Cố Sâm nhướng mày: “Vậy ư?”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu liên tục, vò khăn gấm trong tay thành một cục rồi thuận tay ném đi, “A Cẩm no rồi, phải tìm mẫu thân và ca ca.”

Cố Sâm đột nhiên dùng lực kiềm lại, Diệp Trọng Cẩm bị ép ngồi lại chỗ cũ, vừa mới ngẩng đầu, thấy ngay đôi mày Cố Sâm hơi chau lại, giọng sao mà buồn tủi quá chừng, nói với y rằng: “A Cẩm không muốn ở cạnh cô trong lúc đợi bọn họ sao?” Không đợi Diệp Trọng Cẩm trả lời, lại nhanh chóng bỏ thêm một câu: “A Cẩm ghét cô đến vậy?”

Diệp Trọng Cẩm mím môi, lầm bầm trong miệng: “Ta nói ghét hồi nào…”

Đôi mày Cố Sâm dãn ra, cầm bàn tay mềm như bột bánh của y trong tay, giọng điệu đổi thành dụ dỗ: “Cô xuất cung một chuyến không dễ, thương thế trên người chưa lành, động chút là lại vỡ ta, A Cẩm nhẫn tâm mặc kệ cô ư?”

“…”

Diệp Trọng Cẩm nhăn mặt, nói: “Ca ca nói thái tử ca ca là người rất bạo ngược, vậy mà ở trước mặt A Cẩm luôn ra vẻ đáng thương, tranh thủ đồng tình, ca ca còn nhắc A Cẩm đừng dễ dàng tin lời thái tử ca ca.”

Gương mặt tuấn mỹ của Cố Sâm tối sầm, ông anh vợ này thật giỏi phá đám! Hắn chậm rãi câu môi, đáy mắt lại không hiện ý cười, hỏi lại: “A Cẩm tin?”

Diệp Trọng Cẩm đáp ngay lập tức: “Ca ca sẽ không gạt A Cẩm.”

“Không phải ca ca A Cẩm không gạt A Cẩm, là hắn quá thông minh, biết cách lừa lòng tin của A Cẩm, cuối cùng A Cẩm vẫn chỉ tin lời hắn nói. Diệp Trọng Huy nói cô ở trước mặt A Cẩm ra vẻ đáng thương, chính hắn không có chắc? Hắn không tin luân hồi, càng không tin mệnh trời, vậy sao lại sợ ma sợ quỷ, còn dùng cớ này để danh chính ngôn thuận chen chung chăn với A Cẩm mấy lần, mà A Cẩm đó, còn đắc ý cho rằng mình nắm được nhược điểm của người ta.”

Nói xong câu cuối, Cố Sâm gần như nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải hai người là huynh đệ ruột thịt, Diệp Trọng Huy há có thể sống được đến ngày hôm nay.

Hương lô long văn trên bàn bốc lên từng đợt khói khiến gian phòng ngập trong hương khí, bên bệ cửa sổ đặt một chậu cúc tía, thỉnh thoảng có gió phất qua kéo theo mấy phiến lá tàn lũ lượt rơi rụng.

Diệp Trọng Cẩm trầm mặc một lúc thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Mấy chuyện này, làm sao thái tử ca ca biết?”

“…”

“Chuyện giữa A Cẩm và ca ca đến cả phụ thân và mẫu thân cũng không biết, làm sao thái tử ca ca lại biết rõ ngọn nguồn như vậy? Không lẽ trong tướng phủ đúng thật có mật thám của thái tử ngài, hay nói đúng hơn, Phúc Ninh Viện của ta có thám tử do ngài cài vào, có đúng không? Ngài phái người giám thị ta!”

Lòng Cố Sâm rơi lộp bộp một tiếng, thôi xong!

Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cô không thể lúc nào cũng ở cạnh A Cẩm, nếu không kịp thời nắm được tình huống của A Cẩm, cô không cách gì yên tâm cho được, A Cẩm, cô chỉ muốn bảo vệ ngươi…”

Diệp Trọng Cẩm không muốn nghe hắn biện giải thêm nữa, gỡ tay hắn ra rồi bỏ ra ngoài.

Y còn tưởng rằng trải qua hai đời người này ít nhiều sẽ thay đổi phần nào, thì ra… giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Chỉ cần nghĩ tới mấy năm nay mình ngày ngày sống dưới giám thị của người nọ, mỗi một câu nói, mỗi một việc làm, gặp gỡ những ai, ăn gì, uống gì, đều bị ghi lại toàn bộ không sót một thứ là Diệp Trọng Cẩm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Đời trước y cũng bị người này nắm trong lòng bàn tay như vậy đấy, khiến y bị ép đến không thở nổi, loại cảm giác bất lực ấy giờ đây lại hiện hữu trở về, đánh úp vào lòng y.

Diệp Trọng Cẩm mơ mơ màng màng ra khỏi viện tử, bất ngờ đụng phải Diệp Trọng Huy đang tìm mình, nhớ lời mà Cố Sâm nói với y khi nãy, Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, mặt nghiêm lại, trực tiếp đi lướt qua ca ca mình.

Diệp Trọng Huy sững sờ, vội vàng đuổi theo: “A Cẩm, đệ làm sao vậy, có phải bị bắt nạt không?”

Bị bắt nạt?

Đương nhiên là bị bắt nạt thảm rồi.

Hai người các ngươi đều bắt nạt ta!

Y siết chặt nắm tay nhỏ, không thèm để ý đến Diệp Trọng Huy hay Cố Sâm nữa, sải bước bỏ đi.

Diệp Trọng Huy nhíu mày suy tư, Cố Sâm đúng lúc từ thiền phòng ra tới, hai người chạm mặt, vừa gặp như thấy cừu nhân, mặt mày người nào người nấy đen như nhọ nồi.

“Thái tử điện hạ nói gì với A Cẩm?”

Cố Sâm cười lạnh: “Vậy Diệp đại công tử từng nói gì với A Cẩm? Như nhau cả thôi.”

Diệp Trọng Huy lạnh giọng: “Thái tử điện hạ, đệ đệ tại hạ trời sinh đơn thuần, không thể cùng đường với điện hạ ngài được, thỉnh thái tử điện hạ giơ cao đánh khẽ, sau này đừng dây dưa không rõ ràng nữa.”

“Riêng chuyện này cô không thể đáp ứng ngươi được. Huống chi, Diệp đại công tử dường như không có tư cách can thiệp vào chuyện lệnh đệ giao hữu với ai thì phải.”

“Ta là đại ca của A Cẩm.”

“Thì sao?”

Hai người trừng nhau, một người mắt lạnh như băng, mà người còn lại thì con ngươi thâm trầm như mực, cứ như đao kiếm so nhau sắc bén, không ai nhường ai.

Diệp Trọng Huy nói: “Thân là huynh trưởng, ta đương nhiên có tư cách giúp đệ đệ mình nhìn xem người nào nên qua lại, người nào không nên, tránh cho đệ đệ bị người ta lừa gạt, kết bạn với sài lang.”

Quả là đường hoàng mượn cớ, Cố Sâm cười nhạt một tiếng: “Để Diệp đại công tử phán xét giùm thì phỏng chừng trên đời này ngoài ngươi ra hẳn là không ai xứng với lệnh đệ ngươi đâu. Ngươi có nghĩ tới chưa, trên đời nào có huynh đệ nhà ai ăn chung một bếp cả đời? Ai cũng có duyên phận của riêng mình, ngươi càng cố cưỡng cầu, chỉ càng uổng công.”

Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Diệp Trọng Huy đứng lặng một lúc thật lâu, bỗng ngửa mặt nhìn khoảng trời trên cao, bên trên khoảng rộng mênh mông ấy, đàn chim nhạn đang rủ nhau bay về phương nam.

Cứ như trời cao dang rộng vòng tay che chở cho đàn chim, mà đàn chim lại từng con từng con mong mỏi rời xa vòng tay ấy.

Đông cung.

Trên ngự án của thái tử bày một chồng tranh.

Cố Sâm vươn tay, ngón trỏ cẩn thận vuốt phẳng phần rìa bức họa, họa quyển dần dần mở ra, trên nền giấy trắng là một đứa bé phấn điêu ngọc mài đang hào hứng cưỡi trên lưng một con bạch hổ, hai mắt cười đến híp lại, kế bên ghi rõ ngày nào tháng nào, tiểu công tử chơi đùa với Đại Miêu trong viện, làm hỏng bao nhiêu chậu hoa quý, vỡ mất bao nhiêu tượng hồng ngọc mạ vàng.

Hắn cuốn lại bức tranh ấy rồi lại mở một bức khác, bức này cũng là đứa bé đó, nhưng không phải cưỡi bạch hổ chơi đùa, lúc này đứa bé đang nằm trên một chiếc thuyền gỗ, thuyền xuôi theo nước trong hồ, xuyên qua mấy lớp lá sen xanh mướt, bên cạnh đề vào một ngày tháng nào đó, tiểu công tử nằm trên thuyền gỗ giữa ao sen ngủ trưa một giấc, ước chừng ngủ nửa canh giờ.

Tương tự như vậy, mỗi một bức tranh đều là đứa bé đó, đủ mọi hoạt động, đủ mọi hình thái, chất đầy một gian phòng, cứ hễ khi nào hắn nhớ tới ruột gan rối bời, muốn bất chấp hết mọi thứ đoạt người về bên cạnh là lại mở ra xem, để thấy rằng y vẫn an yên vui vẻ, phần nhớ nhung và xúc động nhất thời ấy sẽ tạm thời lắng lại.

Có điều, A Cẩm không thích.

Đổi lại là bất kỳ người nào cũng không có ai thích như vậy.

Cố Sâm khép mắt, cất lời: “Ra đây.”

Không biết từ lúc nào trong phòng xuất hiện thêm một nam nhân quỷ dị, áo đen tóc đen, nam nhân cúi đầu thật thấp, cung kính đáp: “Điện hạ có gì phân phó.”

“Toàn bộ thám tử an bài ở tướng phủ, về sau… chỉ phụ trách bảo vệ, không cho phép nhìn tới việc tư.”

Diệp Trọng Cẩm trở lại viện tử lập tức cho gọi mấy người thường hầu hạ mình đến trước mặt, vặn hỏi từng người một, trong tay Cố Sâm có một nhóm tử sĩ, những người đó không phải thế lực do hắn dưỡng, mà toàn bộ do tiên hoàng để lại cho hắn.

Thái Tông hoàng đế đến cuối đời vẫn không hài lòng người đích trưởng tử tư chất tầm thường của mình, sợ một ngày mình đi rồi, tân hoàng đăng cơ không làm nên trò trống gì, giang sơn xã tắc ngài vất vả gây dựng sẽ bị hủy trong ngày một ngày hai, cho nên ngài để lại cho hoàng thái tôn của mình một lưỡi đao. Nhóm tử sĩ này nhân số không nhiều, nhưng mỗi một người đều là tinh anh ngàn chọn vạn tuyển, Thái Tông hoàng đế trù tính đến tình huống xấu nhất, nếu lỡ chẳng may Đại Khâu mất thật, đám người này sẽ bảo vệ đích tôn của ngài, giúp Cố Thị lưu lại một đường huyết mạch, về phần người bên cạnh, chết cũng không cần để ý.

Vốn y vẫn cho rằng Cố Sâm hiện tại chỉ là thái tử, tay không dài đến mức vươn tới tận tướng phủ, nào ngờ người nọ vậy mà lại trực tiếp xuất động đám người này.

Đời trước y từng thấy tử sĩ của Cố Sâm, bọn họ có thể dễ dàng ngụy trang thành bất cứ một ai, bất kể là tiểu cô nương hay là một ma ma nào đó, ai cũng có thể trở thành đối tượng hiềm nghi.

Thấy sắc mặt y lúc trắng lúc xanh, An ma ma cẩn thận hỏi: “Tiểu chủ tử, người làm sao vậy, kẻ nào chọc người không vui?”

Hạ Hà cũng nói: “Không phải hôm nay tiểu chủ tử đến Kim Quang Tự dâng hương sao, sao trở về lại thành khắp người toàn là oán giận thế này, có phải mấy món đồ chay ở Kim Quang Tự không vừa miệng tiểu chủ tử của chúng ta không, tiểu chủ tử đừng giận, Diêu Trân vừa nghiên cứu ra một món ăn mới, đảm bảo vừa ý tiểu chủ tử.”

Diệp Trọng Cẩm liếc nàng một cái: “Hạ Hà, trong mắt của tỷ, ta chỉ biết có ăn thôi sao?”

Hạ Hà le lưỡi, không dám nói thêm gì nữa.

Diệp Trọng Cẩm rủ mắt, cự tuyệt gợi ý hấp dẫn của Hạ Hà, nếu không thể nhìn ra đám người trước mắt này, vậy chi bằng điều người mà mình có thể tin được tới thay đi.

Diêu Trân tuyệt đối không phản bội y, hắn còn biết công phu, là người thích hợp nhất.

===========

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio