Máy chị Yosa bị hỏng nên mình đăng dùm
Editor:Yosa_truong
Nhưng tất cả dường như tốn công vô ích, khóe miệng phát ra tiếng ngâm khẽ, cảm giác sung sướng trong thân thể không khỏi nói cho Lam Linh, rằng nàng đối với Yến Kinh Hàn không những không chán ghét, thậm chí nàng còn thích thú nữa là khác!
Lam Linh nhẹ nhàng nhắm mắt, tùy ý để môi mỏng cùng bàn tay của Yến Kinh Hàn thắp lên ngọn lửa trong nàng, đem nỗi lo lắng sợ hãi ban đầu tiêu tan đi mất, chỉ còn lại rung động không ngừng tuôn trào!
Không biết qua bao lâu, Yến Kinh Hàn cuối cùng ngẩng đầu nhìn vào người dưới thân, sợi tóc tán loạn, cánh môi sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn như ánh bình minh, trước ngực hiện lên vết hôn rõ ràng, Yến Kinh Hàn lập tức hô hấp căng thẳng!
Thiên kiều bá mị, tiêu hồn thực cốt, Yến Kinh Hàn đương nhiên biết rõ hạ thân của hắn thực sự đang kháng nghị nghiêm trọng, hắn rất muốn nàng, nhưng hắn biết rõ cho dù thân thể Lam Linh có nguyện ý, trong nội tâm cũng không muốn, dùng sức mạnh với nữ nhân, hắn khinh!
Yến Kinh Hàn xoay người nằm chết dí một bên, đem Lam Linh ôm vào trong ngực, nắm tay nhỏ bé của nàng, đặt vào nơi nào đó của hắn.
Vừa khổng lồ lại nóng bỏng, điều đó làm cho Lam Linh vội vã mở mắt ra, muốn rút tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn đỏ như máu, nàng dĩ nhiên biết rất rõ kia là vật gì?
" Nếu nàng không muốn ta ăn nàng thì hãy đi mà trấn an "nó" đi". Thanh âm của Yến Kinh Hàn mang theo chút khàn khàn rõ ràng, bàn tay sít sao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Linh, không để cho nàng thoát ra, thậm chí hắn còn cảm thấy thích cảm giác nàng đụng chạm vào vật đó nữa là khác.
"Yến Kinh Hàn, ngươi vô sỉ!"
Đối mặt vớiuy hiếp của Yến Kinh Hàn, Lam Linh tâm hoảng ý loạn!
"Là nàng khiêu khích ta nên nàng phải dập tắt lửa dùm ta." Yến Kinh Hàn cảm thấy chuyện đó là điều đương nhiên, "Hay là nàng muốn cùng ta viên phòng?"
Lam Linh vừa thẹn vừa cáu, nghe câu nói sau cùng của Yến Kinh Hàn, nhất thời nghẹn họng.
Sau đó Lam Linh đã dùng những hành động trước kia nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ tới khiến cho "quân lính " của Yến Kinh Hàn phải tước vũ khí đầu hàng.
Sau đó, Yến Kinh Hàn tâm tình sung sướng, cũng không tiếp tục làm khó Lam Linh nữa, xoay người xuống giường, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, mặc vào chỉnh tề.
"Vương gia, ta hôm nay có thể ra khỏi viện không?" Lam Linh đem cả người co lại ở trong chăn, yếu ớt hỏi một câu, trong nội tâm nghĩ tới, mặc dù tối hôm qua nàng đã chọc giận hắn, nhưng sau đó hắn cũng đã được thoả mãn, cơn giận cũng phải mất đi chứ?
Yến Kinh Hàn xoay người nhìn Lam Linh, trong đôi mắt ấy không có nửa điểm tâm tình, thanh âm cũng khôi phục lại như trước kia, không có nửa điểm nhiệt độ, "Không được!"
Lam Linh nghiến nghiến răng, gắt gao trừng mắt Yến Kinh Hàn, người này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn! Chẳng lẽ người vừa cùng nàng tóc chạm tóc, tai kề tai kia không phải là hắn sao?
Khốn kiếp!
"Vương phi, bản vương từ trước đến nay công tư phân minh, nàng đừng nên ảo tưởng!" Yến Kinh Hàn nói xong liền không để ý tới Lam Linh nữa, sải bước ra khỏi phòng.
Nghe Yến Kinh Hàn nói như vậy, Lam Linh lại nghẹn lòng, không nói cũng biết nàng là người có thân phận đặc biệt sẽ gây hại cho hắn, nhưng hắn cũng biết rõ nàng cũng là một nữ nhân có thể thoã mãn dục vọng của mình, trong mắt hắn, hai thân phận này đồng thời cùng tồn tại.
Nghĩ hay lắm!
Một mặt coi nàng như tặc mà đề phòng, một mặt lại chiếm hết tiện nghi của nàng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Lam Linh trong nội tâm tức giận bất bình không thôi, nghĩ tới muốn hung hăng trừng phạt tên Yến Kinh Hàn khốn kiếp này một phen!
Lam Linh suy tư một lát, liền đứng dậy, từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ để mặc, sau đó vấn tóc lên.
Đến lúc này, Lam Linh vẫn không nghe được tiếng bước chân của Thu Diệp, Lam Linh biết rõ Thu Diệp tám phần là bị Yến Kinh Hàn trách phạt, trong nội tâm không khỏi có chút đau lòng.
Lam Linh đem một mảng hỗn độn trong phòng thu thập một phen, lúc này chỉ nghe thấy trong sân truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân, đôi mi thanh tú củaLam Linhcau lại một tý, lập tức đi ra ngoài phòng.
Đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, một lát sau Lam Linh liền nghe được thanh âm của Tạ An từ bên ngoài vang lên, "Vương phi, vương gia sai nô tài đem hai vị cô nương đến hầu hạ vương phi"
Lam Linh vừa nghe, lập tức liền nghĩ đến hai nữ nhân ở NgọcLan Viện mà Yến Minh Hiên ban cho Yến Kinh Hàn, trong nội tâm không khỏi thất thần, nói: "Tiến đến."
"Vâng"
Tạ an đẩy cửa phòng ra, dẫn hai nha đầu tiến vào gian phòng, đi vào phía trước Lam Linh, hành lễ một cái, lập tức nhìn về phía Sở Viên cùng
Thu Chiếu Tuyết.
"Dân nữ Sở Viên gặp qua vương phi!"
"Dân nữ Thu Chiếu Tuyết gặp qua vương phi!"
Hai người dưới cái nhìn soi mói của Tạ An liền thi lễ với Lam Linh, nhưng động tác cực kỳ cứng ngắc!
Không tình nguyện nha! Lam Linh trong nội tâm cười một tiếng.
Chuyện này cũng khó trách, nữ nhân được Hoàng Thượng lưu lại,, tư sắc đương nhiên không phải chuyện đùa, nhưng mà, nếu các nàng đã tham gia tuyển chọn, chắc hẳn là đều nhắm đến vị trí phi tần, dù cho không thể ở lại hoàng cung, bị Yến Minh Hiên đưa cho Yến Kinh Hàn, cũng phải luôn nghĩ cách để làm nữ nhân của Yến Kinh Hàn.
Không nghĩ tới nữ nhân của Yến Kinh Hàn còn chưa làm được, ngược lại bị Yến Kinh Hàn gọi tới hầu hạ mình, loại cảm giác chênh lệch này làm cho các nàng sinh ra cảm giác không phục, ngay cả xưng hôn vẫn giữ hai từ " dân nữ".
Đối với sự vô lẽ của hai người kia, Tạ An lập tức nhíu mày, nhưng hắn cũng không có lên tiếng, hắn biết rõ việc gia đưa hai nữ nhân này đến hầu hạ vương phi nhất định là có dụng ý.
Sở Viên và Chiếu Tuyết cũng giống như trong suy nghĩ của Lam Linh, Đối với việc hầu hạ này hoàn toàn không hề hài lòng
Các nàng mặc dù không phải là xuất thân từ gia đình đại phú đại quý, nhưng gia cảnh đều là giàu có có thừa, ở nhà lúc nào cũng có nha hoàn hầu hạ, nhưng kể từ khi vào Hàn vương phủ, hết thảy đều không giống như vậy.
Việc chưa được nhìn thấy được vị vương gia tuấn mỹ phi phàm trong truyền thuyết không nói, ngay cả bước ra cửa sân cũng không được cho phép, ngoại trừ mỗi ngày có người đúng giờ đưa cơm, chuyện gì khác đều phải tự mình làm, so với chim chóc trong lồng còn không bằng.
Bị dày vò qua nửa năm, hai người vốn tưởng rằng vương gia nhớ tới các nàng, muốn các nàng hầu hạ, mà chưa từng nghĩ thế nhưng lại phải đi hầu hạ vương phi của hắn, ủy khuất, không cam lòng, còn mang theo nhè nhẹ ghen tị!
Lam Linh cười cười, nhìn về phía Tạ An, nói: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi."
"Vâng!" Tạ An nhanh chóng lui ra ngoài.
"Hai người các ngươi nửa năm trước thì tiến vào vương phủ?" Lam Linh nhìn xem Sở Viên cùng Chiếu Tuyết cười hỏi, thanh âm dễ nghe, đôi mắt đẹp mỉm cười, không có điểm nào giống như dáng vẻ của một vương phi, mà giống như một tỷ tỷ hoà ái dễ gần nhà bên hơn.
Thấy vương phi như thế, Sở Viên cùng Chiếu Tuyết lại càng thêm lớn mật đứng lên, thoáng nhìn nhau, sau đó Sở Viên mở miệng nói: " Hai năm trước chúng tôi được Hoàng Thượng chọn lưu lại làm mỹ nhân, sau đó vì thấy hai chúng tôi thông minh lanh lợi nên đã cử chúng tôi đến hầu vương gia"
Lam Linh đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sở Viên, khẽ mỉm cười, "Nguyên lai nhị vị cô nương là người của hoàng thượng nha, nếu là người của hoàng thượng, ta sao dám tùy tiện dùng làm nô tỳ được, vương gia đúng thật hồ đồ mà."
Nghe Lam Linh vừa nói như vậy, trong nội tâm hai ả không khỏi tràn đầy mong đợi, nghĩ tới nếu Lam Linh đã không dám xem hai nàng như nha đầu, vậy thì xem như muội muội đi, cùng nhau mà hầu hạ vương gia.
"Nhị vị cô nương gặp qua vương gia chưa?" Lam Linh nhìn thấy đôi mắt của hai ả sáng lên,đột nhiên cười hỏi một câu.
"Không có." ChiếuTuyết nhẹ nhàng phun ra hai chữ, thanh âm tựa hồ mang theo vô hạn ủy khuất.
"Đây là vương gia không đúng, nếu đã lấy hai người các ngươi, như thế nào lại không để hai người hầu hạ được chứ? Nhị vị muội muội cũng không nên để trong lòng, nam nhân mà, có đôi khi vì chiến sự gấp rút mà đem những chuyện kia quên đi mất."
Lời nói của Lam Linh càng khiến cho ánh mắt của Sở Viên cùng Chiếu Tuyết toả sáng, các nàng không nghĩ tới vương phi thế nhưng lại vô cùng rộng lượng, biết rõ các nàng được Hoàng thượng ban cho vương gia, chẳng những không gây khó dễ với các nàng, mà toàn bộ chỉ trách vương gia không đúng, thật sự xem các nàng như "Muội muội". Điều này chẳng phải nói lên rằng vương phi chính là đang muốn vương gia thú các nàng sao?
Nhưng mà có điều Sở Viên và Chiếu Tuyết vẫn chưa biết, hai chữ "muội muội" này vốn không hề giống như hai chữ " muội muội" mà hai nàng ta nghĩ đến.
"Đa tạ vương phi, từ nay về sau, hai người muội nhất định nghe theo vương phi phân phó, vương phi muốn chúng ta làm cái gì, bọn muội tuyệt sẽ không có nửa câu oán hận!" Sở Viên cùng Chiếu Tuyết mừng rỡ, vội vàng hành lễ với Lam Linh.
Lam Linh cười cười, "Dù nói thế nào, các ngươi cũng là người của vương gia, nếu đã đều là người của vương gia, chỉ cần hầu hạ tốt cho vương gia là được, không cần phải nói nhiều."
"Chúng muội biết rõ vương phi rất thiện tâm, nhưng lễ nghi thì cũng không thể bỏ đi được." Sở Viên cười tươi như hoa, tựa hồ người vừa rồi không hiểu lễ nghi không phải là nàng ta vậy.
Thiện tâm? Nội tâm Lam Linh cười một tiếng, cho đến thời điểm này, chưa bao giờ nàng nghĩ mình là một người thiện tâm, cũng sẽ không bao giờ làm một đại thiện nhân!
"Đã như vậy, các ngươi dọn dẹp đồ đạt mà tối qua vương gia tắm rửa, tất cả đem ra ngoài hết đi." Lam Linh nhẹ nhàng quét về phía nội thất một cái vừa nhìn về phía Sở Viên Chiếu Tuyết, trên mặt vẫn dịu dàng cười nhẹ như xưa.
Nghe vậy Sở Viên Chiếu Tuyết không khỏi sững người, nếu các nàng đã là nữ nhân của vương gia, những công việc thô tục này sao cần các nàng phải tự tay làm vậy?
"Vương gia từ trước đến nay không thích người khác đụng vào đồ của mình, thùng nước kia vốn dùng để vương gia tắm sạch, vương gia càng không muốn bị người khác đụng chạm, vốn là ta muốn đích thân làm, nhưng nếu hai vị muội muội đã đến đây, vậy phải để cho hai muội làm rồi, tránh cho vương gia trách ta không khiêm nhường.
Nghe Lam Linh nói những lời này, trong sân Lưu Vân sớm đã ngửa mặt lên nhìn trời, trong nội tâm nghĩ, vương phi, ngài có thể bớt bá đạo một chút được không? Dùng danh của vương gia, sai sử hai nữ nhân đang muốn trèo cao phải làm việc cho mình, hơn nữa còn khiến cho hai kẻ này làm mà không phát ra bất kỳ câu oán giận nào, đây chẳng phải là một thủ đoạn rất cao siêu sao?
Lời nói của Lam Linh khiến hai người kia không hề nghi ngờ liền tin rằng việc đổ nước tắm của vương gia chính là một vinh hạnh nha, nên tự nhiên không hề có nửa câu oán hận, rạo rực vui vẻ khiên thùng tắm ra khỏi phòng, mà thùng nước đối với các nàng vốn nặng không phải thường.
Lam Linh đứng lên, cũng đi theo hai người ra khỏi phòng, nhìn Lưu Vân đang thoắt ẩn thoắt hiện, đột nhiên cười cười, Lưu Vân lập tức rùng mình một cái, trong nội tâm không khỏi nghĩ mình vừa thấy được lỗi lầm của vương phi, vương phi không có lý do gì để chỉnh hắn nha? Bất quá vừa nghĩ tới mình chính là người của gia, mà gia thì đã không ít lần đi bắt nạt vương phi rồi,vương phi không phải là muốn khai đao với hắn trước đi.