Editor: Yosa_Truong
Nhìn con ngươi vốn dĩ đen tĩnh mịch giờ lại tràn đầy nhu tình, nội tâm Lam Linh than nhẹ 1 tiếng, vốn dĩ muốn tránh hắn mới đến Vọng Lạc sơn, không nghĩ nhanh như thế đã bị hắn tìm được.
Mộ Dung Tiếu Trần nhìn người thương hoàn hảo không tổn thất gì đứng trước mặt mình, đột nhiên lòng thấy an tâm trở lại.
Lúc này Lam Linh vẫn cải trang thành nam tử, đầu tóc dùng một cây trâm đen buộc cao lên, sau lưng quải một bao đồ, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không giấu được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Đã hai ngày nay Lam Linh chưa hề chợt mắt, thân thể dĩ nhiên là mệt mỏi, nhưng tên Mộ Dung Tiếu Trần này lại từ trên trời trơi xuống, không những thân thể mệt mà bây giờ tâm nàng còn mệt mỏi hơn.
Nàng không phải là động vật máu lạnh, nàng cũng biết thất tình lục dục, đồng thời cũng nhìn được Mộ Dung Tiếu Trần là thật tâm với nàng, nhưng nàng lại không có cách nào đáp lại tình cảm của hắn.
Chuyện này chỉ là mối tình đơn phương đến từ một phía, nhưng dù nàng có rời khỏi, cũng không có cách nào chặn đứt, ngược lại căn bệnh này lại day dứt ngày một nặng thêm, bỏ đi không xong mà còn thêm loạn.
Lam Linh từ trước đến nay không thích miễn cưỡng người khác, cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình, mặc dù không thể ở bên nhau nhưng thích là thích, nàng không thể vừa thích hắn vừa thích một nam nhân khác được
Mộ Dung Tiếu Trần đối với nàng thể hiện tình cảm, nàng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
Mộ Dung Tiếu Trần cũng không có lập tức lên tiếng, mà là ánh mắt nhìn vào đôi mắt trong vắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Linh, mang theo muôn vạn ái tình, nhè nhẹ từng sợi, không cần nói cũng đã quá rõ ràng.
Mộ Dung Tiếu Trần vô cùng mừng rỡ, hắn đoán không hề sai, nếu không rời đi Vọng Lạc Sơn, chỉ sợ hắn đã phải hối hận cả đời rồi.
Tiểu chồn tía đương nhiên cũng nhìn thấy Mộ Dung Tiếu Trần, một đôi mắt nhỏ đen bóng không ngừng xem xét, liền nhanh chóng lẻn đến sà vào lòng Lam Linh kêu hai tiếng "chít chít"
Tiếng kêu của Tiểu chồn tía lập tức phá vỡ yên lặng, Mộ Dung Tiếu Trần nhìn Lam Linh ôn nhu nói một tiếng, "Linh nhi...", thanh âm rất nhẹ, lại mang theo ngàn vạn nhu tình!
Lam Linh mấp máy môi, lúc này mới mở miệng, "Tả tướng." Thanh âm bình thản không gợn sóng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh khiết như ánh trăng.
Nhìn thấy Lam Linh không biểu lộ ra bất kỳ tia cảm xúc nào, nghe thanh âm không có một ti vui mừng ngược lại mang theo rõ ràng xa cách, một tia khổ sở trong nháy mắt tràn vào tim, Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ, nàng muốn cùng hắn phân rõ giới hạn!
"Linh nhi, chúng ta khi nào lại trở nên xa lạ như thế? Ta còn muốn nghe nàng gọi tênta." Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng thu lại khổ sởtrong lòng, nhấc chân từ từ đi về hướng Lam Linh, hắn yêu nàng ba năm, hắnkhông muốn nàng đem hắn từ chối ngoài cửa, hắn muốn chính là ôm nàng vào lòng, cùng nàng song túc song phi!
"Tả tướng, ta đã thành hôn, chúng ta đã không có khả năng, nếu như ta trước kia có làm cho ngài hiểu lầm chỗ nào, chuyện bây giờ cũng không liên quan đến nữa, chúng takhông thiếu nợ nhau." Lam Linh đứng không nhúc nhích, khôngchỉ ra, nhưng nàng tin tưởng Mộ Dung Tiếu Trần hiểu ý của nàng.
"Linh nhi, nàng lại lừa mình dối người." Mộ Dung Tiếu Trần đi vào cách Lam Linh hai bước thì dừng lại, ánh mắt yên lặng rơi vào trên ánh mắt của Lam Linh, thanh âm vẫn rất nhẹ nhàng, "Linh nhi, nàng nếu như thật sự thừa nhận Yến Kinh Hàn là phu quân của ngươi, nàng vì sao phải chạy? Vì sao phải rời đi hắn? Nàng đừng nói với ta, bây giờ cục diện chính trị gây bất lợi cho nàng, nàng vì bo bo giữ mình, mới rời đi hắn."
"Những lời này nàng chỉ có thể dùng để lừa gạt chính mình mà thôi, Linh nhi, nàng cũng không ngoại lệ! Bởi vì nàng không yêu Yến Kinh Hàn, nàng mới không thể tiếp tục chịu đựng mà chùn bước lựa chọn rời đi, nếu như nàng yêu hắn, màng sẽ vì hắn mà canh giữ bên cạnh, không tiếc bất cứ giá nào! Nếu đã không yêu, cuộc hôn nhân này của hai người đối với ta mà nói chính là thùng rỗng kêu to, ta không để ý nàng đã cùng Yến Kinh Hàn bái đường, ta chỉ để ý nàng về sau mỗi một ngày đều chỉ sẽ thuộc về một mình ta!"
Mặc kệ Mộ Dung Tiếu Trần nói có đạo lý hay không, nhưng trong lời nói của hắn không khỏi thể hiện rõ ràng cường thế cùng bắt buộc, hắn đã nói cho Lam Linh, hắn sẽ không buông tay, nàng chỉ có thể là của hắn!
"Tự cho là đúng." Lam Linh nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, có lẽ nàng đối với Yến Kinh Hàn tình cảm không đủ sâu để có thể dùng từ "Yêu" để hình dung, cũng có lẽ không sâu đến độ nàng có thể vì hắn mà tan xương nát thịt vạn kiếp bất phục cũng không tiếc, nhưng Lam Linh biết rõ nàng thích hắn.
Không có niềm vui từ tận đáy lòng, kia có thân thể thần phục!
Trước kia, nàng chỉ lừa mình dối người mà thôi.
Trước kia, nàng không dám thừa nhận, nàng sợ hãi không được hắn đáp lại.
Trước kia, nàng không dám thừa nhận, nàng sợ hãi hãm sâu vào vũng bùn cuối cùng dẫn đến thủng trăm ngàn lỗ!
Mà hiện giờ, sự tưởng niệm về hắn trong tim nàng đã không thể nào trốn tránh, cũng không cần thiết phải trốn tránh nữa rồi.
Lam Linh lạnh nhạt làm cho Mộ Dung Tiếu Trần than nhẹ một tiếng, "Linh nhi, ta biết rõ nàng bây giờ không thể ngay lập tức tiếp nhận ta, ta cũng sẽ không ép nàng lập tức đáp lại tình cảm của ta, nhưng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, ta tin vào nhất kiến chung tình, cũng tin tưởng lâu ngày sinh tình, ta tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ tiếp nhận ta."
Đối với chuyện này, Mộ Dung Tiếu Trần vẫn rất có tự tin, luận gia thế bối cảnh, luận dung mạo tài hoa, Mộ Dung Tiếu Trần không cho rằng chính mình so với Yến Kinh Hàn kém hơn chỗ nào, hắn có tất cả mọi thứ để khiến một nữ tử sinh lòng yêu mến.
Hơn nữa, hắn yêu nàng tận xương, chỉ ở điểm này, Yến Kinh Hàn căn bản không cách nào cùng hắn so bì, Yến Kinh Hàn chỉ biết khắp nơi phòng bị nàng, mà hắn sẽ đem nàng thật lòng sủng ái.
"Tả tướng, ta không hoài nghi chút sự chân thật trong lời của nhài, nhưng ta không thể tiếp nhận, ta cùng Yến Kinh Hàn như thế nào, đây là chuyện của ta và hắn, không đến lượt người khác nhúng tay, hơn nữa, nhân sinh của ta từ trước đến nay đều do ta khống chế, ta không thích bị bất luận kẻ nào đùa bỡn trong lòng bàn tay, đương nhiên cũng kể cả ngài." Lam Linh tự nhiên biết rõ nàng những lời này có thể sẽ làm tổn thương Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng đối với hắn mà nói, đau dài không bằng đau ngắn, nàng không biết thật lâu về sau có thể quên đi Yến Kinh Hàn mà thích hắnhay không, nhưng nàng biết rõ giờ phút này nàng đối hắn không có cảm giác.
Chuyện tình cảm, từ trước đến nay đều là đương đoạn bất đoạn, sau đó nhất định sẽ loạn, nếu lúc này nàng đã không cách nào đáp lại hắn, vậy thì muốn giải quyết dứt khoát, cắt đức chấp niệm này của hắn.
Lời nói của Lam Linh quả thật đã làm cho Mộ Dung Tiếu Trần phải chấn động một phen, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần là ai? Hắn đã có thể nhìn tận mắt LamLinh cùng Yến Kinh Hàn bái đường rồi, cũng vẫn có thể dùng không mặt không đổi sắc mà đến ăn tiệc, liền có thể thấy được nội tâm của hắn cường đại đến mức nào.
Hắn không thể nào bị Lam Linh dùng một chiêu đơn giản đánh ngã, hắn yêu nàng ba năm, tìm nàng ba năm, đợi nàng ba năm, dù cho trước mặthắn có phải vượt qua một tòa núi cao, hắn đều có biện pháp đem nó dời đi, huống chi là ý nghĩ tạm thời của Lam Linh.
Hắn yêu nàng, ai cũng không ngăn cản được, tự nhiên kể cả Lam Linh.
"Linh nhi, ta không muốn khống chế nhân sinh của ngươi, những sát thủ kia cũng không phải là ta an bài, ta chỉ vô tình biết trước động tác của bọn họ, đoán rằng nàng có thể sẽ mượn cơ hội này rời đi, liền sớm ở ngoài thành chờ nàng, nếu nàng nhất định phải nói rằng ta tính kế, đó chính là ta cấp cho nàng một con ngựa, ngăn cản người của Yến Kinh Hàn, không hơn." Mộ Dung Tiếu Trần không muốn Lam Linh đối hắn có hiểu lầm, giải thích một phen.
Lam Linh không có lên tiếng, nàng biết rõ Mộ Dung Tiếu Trần nếu như nói thật lời nói, như vậy đã nói lên thế lực của hắn tuyệt không nhỏ so với Yến Kinh Hàn!
Yến Kinh Hàn đối với nàng bày ra thiên la địa võng, mà Mộ Dung Tiếu Trần lại đối với nàng đuổi sát không buông, vậy nàng tựa hồ không có một tia phần thắng rồi.
Làm sao bây giờ?
Lam Linh cúi đầu khẽ vuốt vuốt bộ lông bóng loáng của tiểu chồn tía, nghĩ tới đôi mắt của Yến Kinh Hàn, mặc dù nàng chưa từng bất kỳ nhu tình nào trong mắt hắn, nhưng nàng lại nhìn hoài không chán!
"Linh nhi, con chồn tía này từ đâu tới đây?" Mộ Dung Tiếu Trần không muốn cùng Lam Linh thảo luận tiếp những đề tài khiến hắn ngột ngạt kia, nhìn chồn tía trong lòng Lam Linhcực kỳ yên tĩnh tiểu, cười hỏi một câu.
"Ta cũng không biết, thấy nó thật thích bộ dáng của ta, liền dẫn nó đi theo." Lam Linh nhìn xem tiểu chồn tía,trên khuôn mặt tuyệt mỹcuối cùng lộ ra một nụ cười.
Thấy thế,trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần lập tức lóe qua một đạo ánh sáng, sáng lạn như sao thần, nhưng trong nội tâm lại không khỏi có chút ghen tị với tiểu chồn tía, ghen tị nó được Lam Linh ôm vào trong ngực, ghen tị Lam Linh cười với nó, cũng không nguyện cho mình một chút tươi cười.
"Linh nhi, chúng ta đi thôi." Mộ Dung Tiếu Trần không muốn trì hoãn nữa tiếp tục, hắn biết rõ thời gian kéo càng dài,tỷ lệ Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng tìm được bọn họlại càng lớn, bọn họ nhất định phải mau rời khỏi đông sở.
"Đi nơi nào?" Lam Linh nhẹ nhàng hỏi một câu, con mắt vẫn nhìn vào tiểu chồn tía trong lòng,trong nội tâm nghĩ tới, nàng nếu như thật sự cùng Mộ Dung Tiếu Trần đi, chuyện này không phải là "Bỏ trốn" sao? Lúc trước nàng nếu như biết rõ mọi chuyện sẽ diễn tiến như bây giờ, nàng tình nguyện tiếp tục ở lại bên người Yến Kinh Hàn, còn tốt hơn tình hình tiến thoái lưỡng nanlúc này.
"Trước mau rời khỏi đông sở, sau đó nàng muốn đi bất kỳ địa phương nào, mặc kệ muốn đi đâu, ta đều cùng nàng rời đi." Mộ Dung Tiếu Trần rất muốn vươn tay đem Lam Linh ôm vào trong lòng, nhưng nhìn Lam Linh một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, cuối cùng vẫn đè ném lại khát vọng trong lòng kia.
Lam Linh giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần, trong nội tâm đã có quyết định gì đó, "Ta muốn trở về, ngài cũng trở về hảo hảo làm thừa tướng đi."
Nghe vậy, Mộ Dung Tiếu Trần lập tức cả kinh!
Nàng muốn trở lại bên người Yến Kinh Hàn?
Không! Hắn quyết không cho phép!
"Linh nhi, mũi tên đã bắn ra không thể thu hồi được, nàng đã bước ra bước đầu tiên, liền không thể lại quay đầu lại, ta cũng sẽ không để nàng quay đầu lại, nàng chỉ có thể là của ta!"
Mộ Dung Tiếu Trần trong giọng nói lộ ra cường thế vô cùng, đối mặt khả năng mất đi Lam Linh làm cho Mộ Dung Tiếu Trần không còn cố kỵ nữa, nhanh chóng vươn tay vừa muốn đem Lam Linh ôm vào trong ngực, Lam Linh thấy thế, nhanh chóng lui về sau một bước, mà tiểu chồn tía trong ngựcLam Linh lại đột nhiên thoát ra, nhanh chóng hướng đến tay Mộ Dung Tiếu Trần táp tới.
Tiểu chồn tía tốc độ nhanh như tia chớp, Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù phản ứng nhanh, nhưng vẫn chậm một bước, trên mu bàn tay để lại hai lỗ thủng, hơn nữa còn chảy máu đen, Mộ Dung Tiếu Trần biết rõ trên hàm răng của tiểu chồn tía này có độc.
Tiểu chồn tía cắn Mộ Dung Tiếu Trần xong, đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi,
Mộ Dung Tiếu Trần chỉ có thể nhanh chóng trên cánh tay điểm hai cái, phòng ngừa nọc độc khuếch tán toàn thân.