Editor: Tử Sắc Y
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Linh hiện lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt mênh mông lẳng lặng rơi vào trên người Lam Kim Châu, một tay nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc trước ngực, cả người trầm tĩnh như nước, thanh nhã xuất trần!
Yến Kinh Hàn vẫn luôn không lên tiếng, tự nhiên là hắn không đi nhìn Lam Kim Châu, mà dư quang nơi khóe mắt lại thỉnh thoảng nhìn xem người bên cạnh, trong đầu vẫn không khỏi nghĩ đến chuyện ngày bọn họ thành hôn.
Đối mặt với tất cả khó dễ, nàng cũng chỉ cười nhẹ phong khinh vân đạm, nói lời đánh trả khiến cho người khác trở tay không kịp!
Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất thanh nhã xuất trần, trí tuệ tài trí vô song, thậm chí còn gan dạ tài trí hiểu biết lớn không tầm thường, nàng như vậy, dù cho có giấu ở nơi thâm sơn (sâu trong núi) nhất định cũng sẽ phát ra hào quang vạn trượng!
Khó trách Mộ Dung Tiếu Trần tìm nàng ba năm, đợi nàng ba năm, sự tồn tại của nàng làm cho bất kỳ một nam nhân nào cũng có thể vì nàng mà chờ đợi!
Yến Kinh Hàn tự nhiên biết rõ Mộ Dung Tiếu Trần ở sau lưng mình cách đó không xa, ánh mắt hắn (MDTT) liên tục rơi vào trên người nàng, đột nhiên Yến Kinh Hàn có một ý tưởng, muốn giấu Lam Linh ở trong phủ của mình, không để cho bất kỳ nam nhân nào có thể nhìn thấy nàng.
Đối với Lam Kim Châu, Yến Kinh Hàn chưa từng để nàng vào mắt, nàng không có bản lĩnh cao có thể nhấc lên một hồi sóng gió lớn, mà việc Lam Linh thu thập nàng, vốn không cần phí bao nhiêu khí lực, tự nhiên hắn cũng sẽ không cần thiết phải mở miệng.
Nhưng Yến Kinh Hàn biết rõ, có thể Yến Minh Hiên sẽ mượn chuyện này mà đột ngột ghi tấu chương, chỉ chuyện này mà nói, hắn không thể không phòng!
"Lam đại tiểu thư, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà ngươi lại ngăn cản long liễn của hoàng thượng sao?" Lam Linh nhẹ nhàng hỏi một câu, giọng nói như thanh tuyền (nước trong) chảy xuống từ đỉnh núi, dễ nghe lại xuất trần, càng không có một chút hoảng hốt nào Lam Kim Châu muốn nghe được.
Tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên, mặc dù phần lớn người trong bọn họ không muốn tin tưởng rằng Hàn vương phi sẽ làm * với một kẻ giặc, nhưng làm sao Hàn vương phi có thể chứng minh sự trong sạch của mình đây? Mọi người cảm thấy những chuyện như vậy vốn không có biện pháp chứng minh sự trong sạch của mình, trừ phi tìm được kẻ giặc đó, để cho hắn làm chứng, nhưng vấn đề là kẻ giặc kia đã chết rồi, mà chết thì lại không có vật đối chứng!
Lam Kim Châu vừa nghe, lập tức cảm thấy hẳn là Lam Linh cố ra vẻ trấn tĩnh, nhưng thật ra là muốn để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu không, chuyện lớn * này tới trong miệng của nàng làm sao có thể trở thành chuyện nhỏ?
"Không thể tưởng được Hàn vương phi lại hào phóng như thế, chuyện lớn này tới trong miệng Hàn vương phi thế nhưng lại biến thành chuyện nhỏ, xem ra Hàn vương phi vốn không có để vương gia vào mắt!" Lam Kim Châu lập tức cài nón chụp mũ Lam Linh,bất an lúc trước ở trong lòng cũng nhanh chóng biến sạch, thậm chí còn có chút đắc ý, cảm thấy lúc này Lam Linh muốn không bị đuổi ra khỏi cửa đã hoàn toàn không có khả năng.
Lam Linh cười cười, nhìn nhìn Yến Kinh Hàn ở một bên, lúc này mới nhìn về phía Lam Kim Châu nói: "Rốt cuộc ta có để vương gia vào mắt hay không, trong lòng vương gia tự rõ ràng, Lam đại tiểu thư không cần phải đứng ở chỗ này châm ngòi ly gián, chọc người chê cười. Nói tiếp, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là nói tương đối, không lẽ Lam đại tiểu thư cho rằng chuyện lớn so với chuyện Hoàng thượng vì dân cầu phúc không phải là chuyện nhỏ sao, chẳng lẽ Lam đại tiểu thư cho rằng chút tư tâm của ngươi có thể ban phúc lợi đến thiên thiên vạn vạn dân chúng ở Đông Sở, có thể để dân ở Đông Sở thái bình an lành, giàu có an khang? Hay là Lam đại tiểu thư cảm thấy một mình ngươi nặng, mà nghìn vạn dân chúng nơi Đông Sở nhẹ?"
Lam Linh chậm rãi nói, Lam Kim Châu nghe đến sợ hết hồn hết vía! Lập tức nàng cảm thấy ngàn vạn đôi mắt mang theo vẻ mặt vô cùng chán ghét đều rơi xuống trên người mình, đột nhiên nàng có một cảm giác như bị nhìn thấu không thể che giấu.
Chuyện hoàng thượng hoàng hậu và các trọng thần lên núi Linh Vân cầu phúc mỗi năm một lần là chuyện lớn quan trọng nhất ở Đông Sở, mức độ long trọng không thua gì lúchoàng thượng đăng cơ, một tiểu nữ tử như nàng có chuyện lớn ngập trời cũng không dámso với, Lam Kim Châu không nghĩ tới Lam Linh lại cài nút chụp mũ lên đỉnh đầu nàng như vậy, một cảm giác được gọi là sợ hãi từ từ tràn đầy đáy lòng.
Ánh mắt ôn nhu của Mộ Dung Tiếu Trần rơi vào một thân y phục thủy lam kia, nữ tử đó như phong lan trong u cốc, không có cách nào có thể dời mắt đi một phân.
Mỗi khi gặp được nàng, tình yêu của hắn đối với nàng dường như đều tăng một phần, từng động tác tiếng nói nhất cử nhất động của nàng đều khiến hắn vô cùng si mê, hắn yêu hết thảy tất cả trên người nàng, cho dù nàng có nói với hắn lời cự tuyệt, thì ở trong tai hắn đều là âm thanh của tự nhiên!
Nàng như vậy, hắn không có cách nào buông tay!
Không thể cưới nàng làm vợ, hắn nhất định sẽ tuổi già cô đơn cả đời!
Nhưng hắn sẽ không trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra.
Lúc này đây, Mộ Dung Tiếu Trần cũng không lập tức lên tiếng giúp Lam Linh, theo ý hắn, đối phó với một nữ nhân như Lam Kim Châu, đối với Lam Linh mà nói vốn không có một chút khó khăn, cũng không hắn phải cần thiết mở miệng, nhưng nếu Yến Minh Hiên muốn mượn chuyện này mà khi dễ Lam Linh, thế thì hắn có thể không đồng ý!
"Còn không lui xuống!" Lam Trí Thân nhìn đúng thời cơ gầm lên giận dữ với Lam Kim Châu, lại vội vàng chắp tay với Yến Minh Hiên nói: "Hoàng thượng, nghiệt chướng này chỉ là hồ ngôn loạn ngữ thôi, vẫn là Linh nhi nói đúng, chuyện lên núi Linh Vân cầu phúc là quan trọng nhất."
Bất kể có nói thế nào, Lam Kim Châu là nữ nhi của mình, Lam Linh cũng là nữ nhi của mình, hai nữ nhi này bất cứ ai thua ai thắng, thì đều vứt đi mặt mũi của Lam gia, lại nói, cho dù lời Lam Kim Châu nói có là sự thật, thì hắn cũng không thể chỉ trơ mắt nhìn chuyện này tiếp tục xảy ra, nếu không, chỉ sợ kế hoạch của thái hậu bị nha đầu chết tiệt này phá hỏng!
Sao Yến Minh Hiên há lại không biết suy nghĩ của Lam Trí Thân? Hắn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng họa là do nữ nhi hắn gây ra, hắn muốn một bút nhẹ nhàng lướt qua, đương nhiên là Yến Minh Hiên không vui, thật vất vả mới có cơ hội tự động đưa tới cửa, sao hắn lại, có thể buông tha một cách vô ích?
"Lam tướng, lúc này cách giờ lành cầu phúc còn có không ít thời gian, nửa canh giờ tiếp theo xuất phát cũng sẽ không làm trễ giờ lành, trẫm cho rằng Lam đại tiểu thư chỉ trích Hàn vương phi như thế, nếu không lấy chuyện này ra để điều tra manh mối thì cũng là nhục mạ danh dự của Hàn vương." Yến Minh Hiên nói đến đường hoàng, nói xong lại nhìn về phía Yến Kinh Hàn, tựa hồ như đang chờ Yến Kinh Hàn mở miệng.
Yến Kinh Hàn rũ xuống trong con mắt nhanh chóng xẹt qua một luồng sáng lạnh lẽo, lại nhanh chóng giương mắt nhìn về phía Yến Minh Hiên, giọng nói êm tai nhưng vẫn lạnh như băng, "Hoàng thượng nói rất đúng, chuyện này nếu không lấy ra để điều tra manh mối, chẳng những nhục mạ danh tiếng của bản vương, thì cũng nhục mạ danh tiếng của vương phi bản vương!"
Thấy Yến Minh Hiên và Yến Kinh Hàn đều nói như thế, Lam Trí Thân chỉ có thể đè lại tức giận và bất an lui sang một bên, hung hăng trừng mắt nữ nhi không biết sống chết trước mắt!
Nghe vậy, Lam Kim Châu lập tức cả kinh, vương gia tình nguyện bị Lam Linh lừa gạt chịu khuất nhục cũng không muốn tin tưởng lời nàng nói?
Phẫn nộ, không cam lòng, ủy khuất lập tức tràn ngập đáy lòng, sợ hãi trong lòng Lam Kim Châu nhanh chóng bị sự không cam lòng che phủ, giọng điệu không biết sợ hãi nói, "Vương gia, những câu thần nữ nói đều là thật, vương phi muội muội làm * với kẻ giặc, lại còn làm dáng vẻ thanh cao ở trước mặt vương gia nữa đó, nàng đây là muốn dối gạt ngài!"
"Có vài người thực sự bị ngu xuẩn của mình mà tự giết mình." Nhạc Tư Ngữ đột nhiên lầm bầm nói một câu, lập tức nhận lấy vài tiếng cười trộm.
Lam Kim Châu đương nhiên biết rõ Nhạc Tư Ngữ đang nói mình, nhưng lúc này nàng không có thời gian để ý tới Nhạc Tư Ngữ, nàng chỉ muốn để cho Lam Linh lộ ra nguyên hình!
Lam Linh cười cười, bày tỏ sự đồng ý sâu sắc với lời nói của Nhạc Tư Ngữ, Lam Kim Châu này bị Yến Minh Hiên lấy làm thương (giáo) còn không biết, vậy mà còn mạnh miệng đáp trả, không phải nàng là người ngu xuẩn thì còn có thể thế nào?
"Lam Kim Châu, xem ra ngươi không đến tường nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy, thì chúng ta liền lấy chuyện này điều tra manh mối!" Trong nháy mắt ánh mắt Lam Linh thoáng mang theo sự sắc bén, nhìn về phía Lam Kim Châu, "Ngươi nói ta * với kẻ giặc, vậy ngươi đưa ra chứng cứ đây, nếu ngươi có thể đưa ra chứng cứ, thì ta sẽ đồng ý, vương gia có muốn đuổi ta ra khỏi cửa, thì ta sẽ tuyệt không nửa câu oán hận; còn nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ, như vậy chính là vu hãm, ngươi dám ở dưới biết bao con mắt vu hãm cho vương gia vương phi của một nước, ta nghĩ tội danh này sẽ không thiếu hụt một nhân chứng nào!"
Lời Lam Linh nói khiến cho mày kiếm Yến Kinh Hàn hơi nhíu lại, trong con mắt của Mộ Dung Tiếu Trần lại có gì đó nhanh chóng lướt qua.
Chứng cớ? Lam Kim Châu chưa từng nghĩ tới chuyện này cũng cần phải đưa ra chứng cớ sao? Nàng đi đâu để tìm chứng cớ chứ?
"Chuyện như vậy trong lòng ngươi rõ ràng, kẻ giặc kia đã bị vương gia giết, thì ta tới chỗ nào tìm chứng cớ chứ?" Lam Kim Châu nghe thấy tin tức Yến Kinh Hàn giết người bắt Lam Linh, rồi cứu Lam Linh, nếu người đều đã chết hết rồi, mà chết không đối chứng, đương nhiên sẽ không có chứng cớ.
Lam Kim Châu nói đến đương nhiên, trong lòng Lam Linh nghe thấy thì buồn cười một hồi, Lam Kim Châu không có một chút chứng cớ lại dám vu hãm nàng rõ ràng, nói nàng ta tẩu hỏa nhập ma còn tốt hơn chuyện nàng ta không biết không sợ đây?
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều nghe rõ, thì ra Lam đại tiểu thư không có chứng cớ, vậy mà nàng cũng dám ở dưới tình trạng không có chứng cớ chỉ trí Hàn vương phi * với người khác lung tung, nhất định là đầu nàng đã bị lừa đá rồi!
Lam đại tiểu thư này chẳng những đáng giận, lại còn đáng trách!
Rất nhiều người hối hận đến nỗi vì đồng tình với nàng, bây giờ suy nghĩ một chút lúc trước không phải là nàng cố ý diễn trò cho bọn họ xem, mà chính vì tranh thủ sự đồng tình của bọn họ, muốn bức Hàn vương gia cưới nàng? Rất có thể!
"Nếu tìm không được chứng cớ, vật thì đó chính là vu hãm!" Lam Linh nói xong nhìn về phía Yến Minh Hiên ở bên trong long liễn, "Hoàng thượng, Lam Kim Châu cố ý vu hãm nô tì, kính xin Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!" Nếu Yến Minh Hiên thích chặn ngang một cước, như vậy cứ tiếp tục kéo hắn vào là được.
Yến Minh Hiên vốn tưởng rằng Lam Kim Châu dám ngăn cản long liễn của hắn rồi chỉ trích Lam Linh, thì tất nhiên là có bằng chứng rõ ràng, không nghĩ đến cuối cùng nàng lại thừa nhận mình không có chứng cớ, không có chứng cớ thì chính là ăn nói bừa bãi, hồ ngôn loạn ngữ, Lam Linh nói nàng vu hãm, thì nàng cũng chỉ có thể chịu! Mặc dù không có đả kích đến Yến Kinh Hàn, nhưng bất kể có nói thế nào, thì Lam Kim Châu vẫn giúp hắn đánh vào mặt Lam tướng phủ một cái bạt tai vang dội, chuyện đó đối với hắn mà nói, không có một chút thua thiệt.
"Lam Kim Châu, ngươi không có bằng chứng rõ ràng đã dám lung tung chỉ trích Hàn vương phi, vũ nhục danh tiếng Hàn vương phi, ngươi có biết tội của ngươi không?" Giọng Yến Minh Hiên lập tức trầm xuống, trong nháy mắt uy nghiêm của đế vương hiện rõ không thể nghi ngờ.
Trở mặt thật rất nhanh! Trong lòng Lam Linh cười lạnh một tiếng, Yến Minh Hiên thấy ‘cây thương’ Lam Kim Châu không dùng được, trong nháy mắt liền thay đổi mũi nhọn,bỏ quên nàng, chỉ sợ bây giờ Lam Kim Châu còn không biết rõ được tình huống.
Lam Kim Châu đúng thực là không hiểu rõ được tình huống, nàng rõ ràng cảm thấy hoàng thượng đang giúp mình, làm sao trong nháy mắt, hoàng thượng muốn trừng trị tội nàng? Những lời nàng nói đều là lời thật, có chỗ nào nói sai đâu?
Lam Kim Châu nhanh chóng quỳ gối xuống đất, trên mặt mang theo vẻ tràn đầy ủy khuất và không cam lòng, "Hoàng thượng, những lời thần nữ nói đều là thật, kẻ giặc kia, chết không đối chứng, vương phi muội muội không muốn thừa nhận, nàng muốn nói như thế nào thì cứ nói như thế đó, làm sao thần nữ có thể nói lại nàng? Nhưng Hoàng thượng muốn trừng trị thần nữ tội vu hãm, thần nữ không phục!"
Nghe Lam Kim Châu nói như vậy, Lam Trí Thân vừa muốn mở miệng quát Lam Kim Châu câm miệng, không nghĩ lại nghe thấy Yến Minh Hiên mở miệng nói: "Vì sao không phục?"
Lam Trí Thân nhìn thấy ánh mắt Yến Minh Hiên nhìn về phía hắn, đành cũng chỉ có thể nuốt trở về lời vừa tới miệng.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, mặc dù thần nữ không có chứng cớ, nhưng vương phi muội muội lại có chứng cớ gì để chứng minh nàng không có * với kẻ giặc kia? Nếu vương phi muội muội có thể đưa ra chứng cứ, thì thần nữ mới cam nguyện nhận tội! Nếu không thần nữ thà chết không phục!" Giọng điệu Lam Kim Châu không khỏi cao giọng, thậm chí còn mang theo một mùi vị dõng dạc, một mặt nàng cảm thấy lấy dung nhan của Lam Linh, không có người nam nhân nào không động tâm, nếu là kẻ giặc, thì không có khả năng là Liễu Hạ Huệ, Lam Linh bị * là tất nhiên; còn về phương diện khác nàng biết rõ nếu lúc này không đánh ngã Lam Linh, thì người xui xẻo chính là nàng, nàng đương nhiên không muốn, bất cứ như thế nào cũng phải khiến cho Lam Linh thừa nhận chuyện này!
Dân chúng đều cảm thấy hẳn là Lam Kim Châu đang cố ý làm khó dễ Hàn vương phi, nếu kẻ giặc kia đã chết rồi, chết không đối chứng, thì chuyện như vậy còn làm sao có thể chứng minh sự trong sạch của mình?
"Hoàng thượng, mặc dù những lời nói của muội muội có thiếu sót, nhưng chuyện vương phi muội muội bị bắt là chuyện mà mọi người đều biết, mấy ngày đó vương phi muội muội đã ở chung chỗ với kẻ giặc, cho nên rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thì cũng không ai biết, nếu đã không biết, bị muội muội nói như vậy, chỉ sợ về sau khó tránh khỏi có rất nhiều người sẽ suy đoán một hai, liên quan đến danh dự của vương phi muội muội, vì thế, vi thần cho rằng vẫn nên để vương phi muội muội ở trước mặt mọi người chứng minh sự trong sạch của mình mới có thể khiến danh dự không bị ảnh hưởng."
Lam Ngọc nhìn đúng thời cơ lập tức liền nhảy vào một cước, đương nhiên là hắn có thể nhìn ra được tình trạng lúc này sóng ngầm dao động mãnh liệt đến nhường nào, nhưng những chuyện này không liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn khiến cho tiểu nhân Lam Linh này không dễ chịu, trong lòng hắn mới thống khoái!
"Không thể tưởng được ca ca lại quan tâm đến muội muội như vậy, muội muội ta thật sự là thụ sủng nhược kinh mà." Lam Linh nhìn xem Lam Ngọc cười nhẹ mở miệng, sau đó nhìn về phía Lam Trí Thân nói: "Phụ thân, ca ca quan tâm ta như vậy, không biết thái hậu cô cô có biết chăng?"
Lam Linh nói mơ hồ, nhưng Lam Trí Thân lại nghe được ý tứ rõ ràng, Lam Linh là người thái hậu xếp ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, chuyện Lam Ngọc giúp đỡ Yến Minh Hiên đối phó với Lam Linh, không thể nghi ngờ chính là ăn cây táo, rào cây sung, khiến cho kế hoạch của thái hậu bị ngăn trở!
Lam Kim Châu ngu xuẩn bị Yến Minh Hiên lấy làm cây thương, chuyện này còn có thể cho qua được, nhưng Lam Ngọc lại không có một chút ngu xuẩn, vì sao hắn phải làm như vậy? Lam Trí Thân nghĩ không ra, nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Lam Ngọc trầm giọng nói: "Ngọc nhi, lui qua một bên!"
Bị cha mình trách cứ ở trước mặt mọi người, Lam Ngọc cũng không lên tiếng, mà tính bút nợ này lên đầu Lam Linh.
Chuyện đã đến nước này, Lam Linh biết rõ nàng nếu không đưa ra được chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của nàng, thì cho dù có bắt Lam Kim Châu trừng trị tội, không được bao lâu lời đồn sẽ bay đầy khắp trời, người muốn nàng thân bại danh liệt cũng không chỉ dừng lại ở một mình Lam Kim Châu.