Editor: Tử Sắc Y
Ngày thứ hai, quản gia Tạ An dán bố cáo chiêu mộ nha hoàn, Lăng Sương và Lăng Lộ đi ngang thấy bố cáo, xin được hầu hạ cạnh Lam Linh.
Chuyện này hôm qua Lam Linh đã nói Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn không ý kiến.
Đương nhiên, vui vẻ nhất là Triêu Dương, lo lắng trong mấy ngày thì nghe thấy Lăng Sương nhà mình làm nha hoàn hầu hạ cạnh vương phi, trong nháy mắt mây đen tản đi, vẻ mặt tươi sáng.
Buổi trưa đó, Triêu Dương tự mình dẫn Lăng Sương Lăng Lộ xuống nhà ăn vương phủ ăn cơm, ngại Lăng Lộ đi chung, Triêu Dương không nói được gì với Lăng Sương, đưa mắt lén lút nhìn Lăng Sương.
Sau biết bao lần Triêu Dương nhìn lén, Lăng Lộ nhịn không được cười "Xì" một tiếng, trêu ghẹo: "Đại ca Triêu Dương, ngươi lén lút nhìn tỷ tỷ ta đến nỗi có thấy hoa trên vải?" Lăng Lộ nói xong không quên trừng mắt nhìn Triêu Dương.
Triêu Dương lúng túng, nhìn lén bị bắt tại trận, mặt mũi hắn vứt rồi, thẹn quá hóa giận nhìn Lăng Lộ, nha đầu nhanh miệng, nhìn thấy rồi sao cứ nhất định nói ra chi?
Triêu Dương lại len lén nhìn Lăng Sương, muốn biết phản ứng của nàng, chỉ thấy Lăng Sương hung hăng trừng hắn, lạnh lùng nói, "Nên quản tốt con mắt của ngươi, nếu không nghe, chớ trách ta móc ra giúp ngươi!"
Hắn chỉ nhìn nàng vài lần, mà nàng muốn móc mắt hắn, nha đầu này thật độc ác. Hắn là hôn phu của nàng đấy!
Nghĩ thế, Triêu Dương đầy khí thế, quang minh chính đại nhìn Lăng Sương nói: "Lăng Sương, ngày đó ta nói thật không đùa nàng!"
Mặc dù lúc đầu Triêu Dương muốn Lăng Sương chịu phục hắn thì mới cưới nàng làm thê, nhưng sau khi bị Lam Linh trách mắng. Cộng thêm mấy ngày không thấy Lăng Sương, lo lắng cho nàng, Triêu Dương mới phát hiện mình thích Lăng Sương, muốn cưới nàng làm thê.
Suy nghĩ kỹ, Triêu Dương muốn gặp nàng nói chuyện rõ ràng, tuyệt đối không chọc giận nàng.
Hôm nay Triêu Dương mới gặp được Lăng Sương, thấy vẻ mặt lạnh lùng, đoán rằng nàng vẫn còn giận nên không dám trêu chọc, muốn tìm cơ hội để nói chuyện.
Không ngờ bị Lăng Sương nói vậy, Triêu Dương lập tức thảy suy nghĩ đó lên chín tầng mây, chọn lúc không bằng tình cờ, nói thật với nàng!
Triêu Dương không lựa lời nói làm Lăng Sương nổi giận, "Ta kệ ngươi có nói thật hay đùa, bỏ suy nghĩ đó đi, nếu không nghe đừng trách ta không khách khí!"
Lăng Lộ chớp mắt to nhìn Lăng Sương, lại nhìn Triêu Dương, cảm thấy nhất định giữa hai người có bí mật!
"Đại ca Triêu Dương ngày đó ngươi nói gì với tỷ tỷ?" Lăng Lộ hiếu kỳ, thật muốn biết nha.
Nghe vậy Lăng Sương trừng Lăng Lộ, lấy vẻ uy nghiêm, "Không được phép hỏi nhiều!"
Lăng Lộ dù không cam lòng, nhưng nàng biết từ trước đến nay tỷ tỷ chỉ nói một không hai, nên ngoan ngoãn im lặng.
"Lăng Sương, ta muốn cưới nàng làm thê, ta nói nghiêm túc."
Triêu Dương nhanh chóng nói, Lăng Lộ hé miệng cười một tiếng, thì ra chính là bí mật này!
Lăng Sương thẹn quá hóa giận, hung dữ nhìn Triêu Dương, "Da ngươi bị ngứa sao? Có muốn ta lột ra giúp không?"
Triêu Dương sớm quen nghe Lăng Sương độc miệng, thấy Lăng Lộ vui vẻ xem kịch, Triêu Dương không nhịn được, lập tức nhướng mày nhanh chóng nắm chặt cổ tay Lăng Sương nói: "Chúng ta tìm nơi nói chuyện!"
"Buông tay!" Bị Triêu Dương nắm chặt cổ tay, Lăng Sương giận dữ, không cần nghĩ đá một cước lên người Triêu Dương.
Triêu Dương vội nghiêng người tránh, nói: "Lăng Sương, bây giờ nàng là nha đầu hầu vương phi, nếu muốn vương phi phí công chuyện này thì nàng cứ đánh ta!"
Triêu Dương nói một câu trúng chỗ hiểm Lăng Sương, nàng nhanh chóng thu chân, Triêu Dương lấy vương phi ra nói có hiệu quả, lập tức rèn sắt khi còn nóng, "Lăng Sương, nhất định vương phi không muốn thấy chúng ta đánh nhau, không bằng đổi chỗ đi, tới đó, nàng muốn đánh ta thế nào, ta không ý kiến." Triêu Dương nói, mặc kệ Lăng Sương có đồng ý, nhanh chóng kéo nàng đi.
Lăng Sương không muốn đi với Triêu Dương, nhưng nhìn cách đó không xa thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn sang. Quả thật không thể xử lý hắn tại chỗ, tiểu thư phiền lòng nhiều chuyện đã đủ, không thể vì chuyện này khiến tiểu thư ngột ngạt.
Vì thế, Lăng Sương không giãy dụa khỏi Triêu Dương, không chống đối mặc Triêu Dương kéo nàng, chờ tìm chỗ không người xử lý hắn.
"Này, đại ca, hai người đi rồi, ta làm sao? Muội còn chưa ăn cơm." Lăng Lộ cười xấu xa, lớn tiếng nói.
"Muội đi thẳng về phía trước, đến cửa thứ nhất có ngã ba quẹo phải là thấy nhà ăn." Triêu Dương bỏ lại một câu, đầu không quay lại tiếp tục kéo Lăng Sương bước nhanh.
"Biết rồi, cám ơn đại ca Triêu Dương, ngươi với tỷ tỷ cứ từ từ nói chuyện, không cần gấp." Lăng Lộ cười đùa chạy nhanh về trước.
Lăng Sương trừng nhìn bóng lưng Lăng Lộ nghiến răng, nha đầu đó là muội muội nàng sao? Mở miệng một tiếng gọi "đại ca Triêu Dương", không biết nàng không muốn gặp hắn à?
"Có muội muội thật tốt." Triêu Dương cười nói một câu, kéo Lăng Sương nhanh chóng quẹo vào tiểu hoa viên.
Hoa viên này rất nhỏ, chỉ trồng vài hoa cỏ bình thường, nhưng chính giữa lại có một cái đình tám góc nghỉ mát lớn.
Hoa viên này là nơi nghỉ ngơi trong vương phủ dành cho các thị vệ, Yến Kinh Hàn không bao giờ đến, vừa vặn không có người, Triêu Dương kéo Lăng Sương vào trong đình nghỉ mát.
Lăng Sương không lên tiếng, trừng mắt nhìn tay Triêu Dương đang nắm cổ tay mình, Triêu Dương ngượng ngùng cười, nhanh buông tay.
Lăng Sương xoa xoa cổ tay, híp mắt lạnh lùng nhìn, vẻ mặt như muốn xử lý Triêu Dương.
Nhìn xem thấy vẻ mặt Lăng Sương, Triêu Dương hạ quyết tâm, nhắm mắt nói, "Lăng Sương, nếu đánh ta có thể làm nàng bớt giận, nàng cứ đánh đi, nhưng đánh xong, nàng nhất định phải nghe ta nói hết." Triêu Dương không quên mặc cả, khiến Lăng Sương muốn mạnh tay cũng không được.
Chỉ cảm thấy một chưởng bổ mạnh lên ngực Triêu Dương, cứ nghĩ sẽ bị đánh đến hộc máu, không ngờ lại biến mất vô hình, Triêu Dương vui mừng nhanh chóng mở mắt, chỉ thấy Lăng Sương mím chặt môi, vừa bực vừa tức.
"Lăng Sương..." Triêu Dương cười gọi, trong lòng vui vẻ không thôi, Lăng Sương không đánh hắn nghĩa là nàng cũng không ghét hắn, chỉ cần nàng không ghét hắn, muốn cưới nàng làm thê cũng không khó.
"Có gì mau nói!" Lăng Sương lạnh lùng nhìn Triêu Dương, xoay người nhìn nơi khác.
"Lăng Sương, ta nghiêm túc, ta rất muốn cưới nàng làm thê." Triêu Dương ôn nhu nhìn gò má Lăng Sương, dù nàng chưa từng cười với hắn, nhưng giờ phút này, thấy Lăng Sương như một đóa hồng có gai, mặc dù đâm đau tay nhưng hoa rất đẹp. Hắn tin có một ngày, có thể khiến nàng thu lại gai trên người.
"Không thể nào, ngươi đừng có nằm mơ!" Lúc này Lăng Sương không thẹn quá hoá giận, mà như đã miễn dịch với câu này, lạnh lùng nói.
"Vì sao không thể? Vì nàng muốn cả đời hầu hạ cung chủ?" Triêu Dương biết cung chủ Vô Ưu Cung là nữ, sẽ không vì ái mộ mà cả đời nàng không lấy phu, hắn thấy đây chỉ là cớ Lăng Sương lấy để từ chối mình.
"Đúng!" Lăng Sương lạnh lùng nói một chữ.
"Ta không tin, nàng đừng lấy cớ gạt ta." Theo Triêu Dương, dù Lăng Sương nguyện ý cả đời không lấy phu, cung chủ Vô Ưu Cung cũng không đồng ý chuyện này, trong cung, cung nữ đến tuổi đều được cho về lập gia thất, huống chi trên giang hồ, hơn nữa theo tin đồn cung chủ Vô Ưu Cung rất tốt.
"Tin hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ nói ngươi biết, ngươi chết tâm đi!" Lăng Sương xoay người nhìn Triêu Dương, nói xong lướt qua người, rời khỏi đình nghỉ mát.
Thấy thế, Triêu Dương nhanh di chuyển, chắn trước Lăng Sương nói: "Lăng Sương, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh! Ta nói ta muốn cưới nàng, nàng nói nàng muốn cả đời hầu hạ cung chủ, được, đợi sau này ta gặp cung chủ nàng, sẽ cầu xin gả nàng cho ta!" Triêu Dương nói to hữu lực, đầy khí thế nam tử hán!
Mắt Lăng Sương chợt lóe sáng, lạnh lùng trừng Triêu Dương một cái, không lên tiếng, vòng qua Triêu Dương đi ra đình nghỉ mát.
Lúc này, Triêu Dương không cản, đi theo sau Lăng Sương, trong lòng nghĩ, làm sao gặp cung chủ Vô Ưu Cung?
......
Phượng Tường cung
Lam Xảo Phượng nhận được tin tức Tang Ngao sắp đến kinh, theo hiểu biết về Tang Ngao, Lam Xảo Phượng không tin hắn chỉ đến chúc thọ bà, nhất định đến Đông Sở là có mục đích!
Vì thế Lam Xảo Phượng phái người thầm thăm dò mục đích Tang Ngao đến, nhưng vài ngày nay chưa có tin, khiến Lam Xảo Phượng không khỏi phiền lòng.
Tây Tề có nhiều thảo nguyên, dân tộc lấy du mục là chính, người người đều cưỡi ngựa bắn cung rất tốt, Tây Tề lại có nhiều ngựa tốt, hơn nữa dòng dõi Tang thị lên hoàng đế qua các triều đại đều cần mẫn triều chính. Tây Tề ngày càng cường thịnh, thực lực quân sự đứng đầu bốn quốc!
Chuyện Tang Thiên Hữu là hoàng đế bù nhìn, Tang Ngao nắm hết quyền hành, nhưng Tây Tề binh hùng tướng mạnh, như mãnh hổ ẩn núp sau Đông Sở, có thể cắn Đông Sở lúc nào, đây là sự thật không bàn cãi.
Đây cũng là chuyện Lam Xảo Phượng lo lắng, nếu Tây Tề tấn công Đông Sở, tình trạng đáng lo, mà kế hoạch nhiều năm của bà sợ rằng cũng bị hủy trong chốc lát!
Lam Xảo Phượng thích vinh hoa phú quý, thích nắm quyền lợi cao, nhưng bà không thích chiến tranh, không có dã tâm nhất thống bốn quốc, bà chỉ cần Đông Sở là đủ.
Vì phòng ngừa rắc rối xuất hiện, Lam Xảo Phượng nhất định phải biết rõ mục đích của Tang Ngao!
Lam Xảo Phượng ngồi trên giường êm thêu tơ vàng trầm tư, Kiều Sở Tâm hầu một bên, lúc này thấy Tô Toàn bước nhanh vào chính điện, lên trước nói, "Thái hậu, bên Tây Tề có tin!"
"Mau nói!" Lam Xảo Phượng vội vàng.
"Vâng!" Tô Toàn đáp nhanh mở miệng: "Một tên tâm phúc cạnh Tang Ngao nói, hai mươi ngày trước Tang Ngao đoạt được một bức họa mỹ nhân xem như trân bảo, còn cho người đi hỏi thăm thân phân của nữ tử trên bức họa, cuối cùng có người nghe được thân phận nữ tử này, nói ở kinh thành Đông Sở, cho nên, tên đó nói Tang Ngao đến Đông Sở là vì nữ tử đó."
Vì một nữ nhân? Mày Lam Xảo Phượng cau lại.
Dù Lam Xảo Phượng biết vương phủ Tang Ngao có không ít nữ nhân, vương phi trắc phi thị thiếp đều có đủ, nhưng không có tin nói hắn háo sắc, vì một nữ nhân vô danh mà ngàn dặm chạy đến Đông Sở? Lam Xảo Phượng hoài nghi.
"Người đó có nói tên nữ tử là ai không?" Một lát sau, Lam Xảo Phượng mới hỏi.
"Là... Là hoàng hậu nương nương." Tô Toàn chần chừ một hồi, mới nói.
Lam Hân Nhi? Lam Xảo Phượng ngây người, Kiều Sở Tâm cũng không ngờ tới.
Lam Hân Nhi là nhất quốc chi mẫu, Tang Ngao biết rõ thân phận nàng mà còn dám chạy tới, là hắn háo sắc đến hồ đồ hay càn rỡ không để ai vào mắt?
Lam Xảo Phượng biết rõ quả thật Lam Hân Nhi rất đẹp, diễm như mẫu đơn, ung dung hoa quý, khiến phần lớn nam nhân điên cuồng, nhưng lần này Lam Xảo Phượng cảm thấy Tang Ngao không nên nằm trong phần lớn này.
Tang Ngao đã bốn mươi gần năm mươi, nắm giữ triều chính Tây Tề mười lăm năm, nữ tử tuyệt sắc nào chưa từng gặp? Lại không ngại khó khăn muốn đoạt nữ tử đã thành gia? Dù không phải không có, nhưng rất nhỏ!
"Tin tức có thể tin không?" Lam Xảo Phượng ngước mắt nhìn Tô Toàn hỏi.
"Thái hậu yên tâm, tin này tuyệt đối tin cậy, trên bức họa đó là hoàng hậu nương nương không sai." Tô Toàn vô cùng khẳng định.
"Nếu Tang Ngao thật sự đến vì Lam Hân Nhi, vậy ai gia đưa Lam Hân Nhi cho hắn là được." Lam Xảo Phượng đột nhiên nói thần bí.
Lam Hân Nhi chỉ là một con cờ của bà, quân cờ đã không an phận, đã vậy, sao bà lại còn không biết thời biết thế mà bán cho Tang Ngao một nhân tình? Vừa có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm, vừa có quan hệ với Tây Tề, cớ sao mà không làm?
"Thái hậu, vậy hoàng thượng..." Kiều Sở Tâm chưa nói hết, chỉ nhắc nhở, bà tin thái hậu hiểu ý bà.
Lam Xảo Phượng hiểu ý Kiều Sở Tâm, Lam Hân Nhi là hoàng hậu Yến Minh Hiên, đưa Lam Hân Nhi cho Tang Ngao khác nào tát vào mặt Yến Minh Hiên. Yến Minh Hiên sao cam tâm tình nguyện.
"Ngoài mặt nói hai quốc giao hảo hắn nguyện ý chịu nhục nhã, còn trong lòng vô cùng vui vẻ, ta còn chưa hiểu rõ hắn sao? Từ lâu đã muốn phế Lam Hân Nhi!" Lam Xảo Phượng hừ lạnh một tiếng, sau khi Yến Minh Hiên lên ngôi bắt đầu ngoài nóng trong lạnh, luôn tìm cơ hội chèn ép Lam tướng phủ, tâm tư hắn, từ lâu bà đã rõ!
"Ai gia chỉ lo lắng Tang Ngao không đến vì Lam Hân Nhi." Lam Xảo Phượng đưa tay vuốt huyệt thái dương, chuyện binh bất yếm trá Lam Xảo Phượng không lạ.
Kiều Sở Tâm thấy thế, vội nhận tay Lam Xảo Phượng, giúp bà nhẹ xoa huyệt Thái dương, lại khuyên: "Thái hậu không cần lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, Tang Ngao có lợi hại thì cũng chỉ ở Tây Tề, chỗ này là địa bàn thái hậu, hắn dám trở mặt sao?"
"Nô tài thấy thái hậu quá lo lắng, dù Tang Ngao có ý đồ bất chính, Hàn vương gia sẽ không bỏ mặc, thái hậu cần gì phải quan tâm?" Tô Toàn phụ họa.
"Các ngươi biết cái gì?!" Lam Xảo Phượng không cảm kích, tàn khốc nói, "Khinh địch là đại kỵ của nhà binh! Chỉ khi biết người biết ta mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!"
"Thái hậu dạy phải!" Tô Toàn vội cúi đầu, rũ mắt che giấu lo lắng!
"Nô tỳ lắm mồm." Kiều Sở Tâm vội đáp.
"Được rồi, Tô Toàn, tiếp tục phái người thăm dò mục đích chuyến đi của Tang Ngao, mặt khác, phái người giám thị nhất cử nhất động Tang Ngao, toàn bộ!" Lam Xảo Phượng phân phó một câu.
"Vâng!" Tô Toàn đáp một tiếng, nhanh chóng ra chính điện.
Yến Kinh Hàn dặn Hạo Nguyệt đi dò chuyện cũng có kết quả, vạn lần không ngờ nữ tử trên bức họa lại là Lam Hân Nhi!
Vốn Lam Hân Nhi dùng thư tình uy hiếp Ngụy Đình, buộc Ngụy Đình làm việc cho nàng, Yến Kinh Hàn đang muốn xử lý, còn chưa ra tay.
Không ngờ, tin Tang Ngao đến vì Lam Hân Nhi khiến hắn vừa nghi hoặc vừa quyết định tạm tha Lam Hân Nhi, chờ đến lúc xác nhận tin thật hay giả rồi thu thập nàng ta cũng không muộn.
Một ngày dùng xong bữa tối, Yến Kinh Hàn không đến thư phòng, mà kéo Lam Linh đi tới rừng đào.
Lúc này, hoa đào đã rụng, trên cây chỉ còn lá, cả một biển xanh ngát!
Trên trời sao sáng hiện đầy, trong đình gió nhẹ phất phơ, Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh ngồi trên lan can, vô cùng nhàn nhã thích ý.
Cách đó không xa đầm Huyền Băng bốc hơi tựa như khói lại như sương trắng, Lam Linh rất muốn hỏi Yến Kinh Hàn có giấu bảo bối gì trong đầm Huyền Băng, vì trước kia nàng đến gần đầm Huyền Băng, cả người chàng căng cứng đề phòng, tựa như sợ bị nàng cướp đi bảo bối.
Nhưng Lam Linh không hỏi, nàng không biết Yến Kinh Hàn có đủ tín nhiệm để kể bí mật của đầm Huyền Băng không, nếu không, nàng hỏi khác gì khiến chàng đề phòng, còn phá hỏng không khí tốt đẹp này, Lam Linh nghĩ, vẫn nên không hỏi, nàng tin rồi có ngày, chàng sẽ nói cho nàng.
Yến Kinh Hàn tựa trước đình, hai tay ôm Lam Linh vào trong ngực, theo ánh mắt Lam Linh nhìn về đầm Huyền Băng rồi nhìn hắn, Yến Kinh Hàn đoán được suy nghĩ, tưởng nàng sẽ hỏi, chờ giây lát, thấy nàng không lên tiếng.
Yến Kinh Hàn sủng ái cười, dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lam Linh.
Đi vào trong đình, Yến Kinh Hàn giúp Lam Linh tháo búi tóc, để ba nghìn sợi tóc đen tùy ý xõa trên vai, hắn thích cảm giác từng sợi tóc mềm mại rải rác trên người.
"Linh Nhi, ta chờ nàng hỏi, sao lại không hỏi?" Yến Kinh Hàn cúi đầu nhìn người trong ngực, cười nói.
Kỳ thật, từ lâu Yến Kinh Hàn đã tin tưởng Lam Linh, tiếp nhận nàng, xem nàng như người của hắn, đã vậy, nếu Lam Linh muốn biết chuyện đầm Huyền Băng, Yến Kinh Hàn sẽ không giấu giếm.
Nghe vậy, Lam Linh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Yến Kinh Hàn, trong đôi mắt cắt nước thu xinh đẹp hiện rõ ngạc nhiên mừng rỡ, "Phu quân, chàng nguyện ý nói cho ta biết?"
"Vậy còn phải xem biểu hiện của Linh Nhi." Yến Kinh Hàn siết cánh tay, nói một câu bên tai Lam Linh.
Hơi thở ấm áp thổi bên tai, Lam Linh nghe thấy ý vị khác trong lời hắn, hờn dỗi nói với Yến Kinh Hàn, "Chàng cứ tìm cơ hội bắt nạt ta."
Yến Kinh Hàn cười nhẹ hai tiếng: "Ai bảo ta là phu quân nàng? Ta không "bắt nạt" nàng, chẳng lẽ muốn ta tìm nữ nhân khác?"
"Chàng dám!" Lam Linh trừng Yến Kinh Hàn, hiện rõ dáng nữ nhân đanh đá.
"Vì sao không dám, hử?" Yến Kinh Hàn không quan tâm khóa chặt môi Lam Linh, cười muốn đánh.
Lam Linh nghiến răng, nhất định phải nói rõ vấn đề “Tam thê tứ thiếp" với Yến Kinh Hàn.
Vốn bất đắc dĩ bái đường với Yến Kinh Hàn, nàng cũng không định chung sống cả đời, chuyện chàng cưới bao nhiêu nữ nhân không liên quan.
Còn bây giờ khác, nàng thích chàng, muốn bạch đầu giai lão với chàng, vì vậy, chuyện chàng tái giá nữ nhân khác có liên quan tới nàng.
Ở Đông Sở, nam nhân có chút thân phận, ai mà không tam thê tứ thiếp, huống chi có thân phận tôn quý như Yến Kinh Hàn, chỉ cần chàng muốn, cưới bao nhiêu cũng không vấn đề, nữ tử muốn gả cho chàng lại nhiều như cá dưới sông.
Là người hiện đại, Lam Linh không thể nhập gia tùy tục được chuyện này, nam nhân ta chỉ có được một nữ nhân là ta! Nếu không nghe, nàng tình nguyện không cần!
Nghĩ tới, Lam Linh quyết định sử dụng chiến thuật nhu tình để thăm dò hàm ý Yến Kinh Hàn, nàng muốn biết rõ hắn có ý nạp thiếp hay không.
"Phu quân, ta thích chàng." Lam Linh đưa tay ôm lấy hông Yến Kinh Hàn, đưa mặt nhỏ cọ cọ làm nũng trong lòng Yến Kinh Hàn, ánh mắt ẩn ý đưa tình.
Yến Kinh Hàn không thể bỏ mặc trước ánh mắt này, hô hấp gấp gáp, chỉ cười nói: "Ta biết rõ, nàng đã nói với ta lâu rồi."
Sao chàng có thể trả lời qua loa chứ? Dù chàng không nói những lời như ta cũng thích nàng, thì phải ôm ta thật chặt chứ! Lam Linh buồn bực nghĩ.
~Hết chương 139~