Bị Lam Linh một trận trách móc như vậy, Thượng Quan Vân Thụy cũng không tức giận, mà là dùng mắt đào hoa cùng yêu nghiệt kia mà nhìn Lam Linh cực kỳ đắm đuối cực kỳ đưa tình sủng ái, thanh âm nhu hòa như gió xuân trong tháng ba, "Linh nhi bảo bối, ngươi biết bản cung như thế nào lại thích ngươi như vậy sao? Đó là bởi vì bản cung nghĩ cái gì, ngươi cũng biết, ngươi hiểu được lòng của bản cung."
Nghe lời Thượng Quan Vân Thụy nói buồn nôn như thế, thần sắc Lam Xảo Phượng khẽ biến một tý, nhưng cũng không lên tiếng, mà Mộ Dung Tiếu Trần lại nhanh chóng buông xuống mi mắt, không biết suy nghĩ gì.
Cao! Triêu Dương âm thầm giơ ngón tay cái lên, da mặt Thụy Thái Tử thật là không phải dầy bình thường nha, theo lời này mà có thể thuận lợi bò lên cột.
Thượng Quan Vân Thụy mặc dù tiếp lời Lam Linh nói, nhưng trong lúc này rất nhiều người đã nhìn ra Thượng Quan Vân Thụy chính là tới quấy rối, hắn vốn cũng chưa gặp qua Lam nhị tiểu thư, càng không có khả năng cùng nàng thề non hẹn biển, nhưng biết rõ thì biết rõ, Lam nhị tiểu thư như thế nào có thể tìm được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình ngược lại lại làm cho người ta mong đợi.
"Thụy Thái Tử làm sao nóng lòng như thế, bổn cô nương vẫn chưa nói hết đâu." Thanh âm của Lam Linh cũng không có vì lời của Thượng Quan Vân Thụy nói mà có nửa điểm không ổn định, nhẹ nhàng nhàn nhạt, làm cho người ta nghe không ra nửa điểm tâm tình gì.
"Thụy Thái Tử, chúng ta nếu đã tương tư dưới tàng cây ở Linh Vân Sơn cũng đã thề non hẹn biển rồi, như vậy khẳng định Thụy Thái Tử đối với dung mạo bổn cô nương cực kỳ rõ ràng, nếu đã cực kỳ rõ ràng, như vậy liền xin hỏi Thụy Thái Tử chỗ mi tâm bổn cô nương viên mỹ nhân chí là màu đỏ hay màu đen?"
"Thụy Thái Tử, ngươi cũng không nên nói cho ta biết ngươi chưa từng gặp qua dung mạo của ta nha, lấy lòng Thụy Thái Tử thích cái đẹp, nếu cùng một người chưa từng gặp qua dung mạo, không biết là mỹ nhân hay là xấu nữ tử mà đã nói thề non hẹn biển, nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng, Thụy Thái Tử, ngươi nói, phải không?"
Nguyên lai là ở chỗ này chờ hắn đâu, Thượng Quan Vân Thụy lúc này mới hiểu được, nhưng vấn đề là, hắn làm sao biết viên mỹ nhân chí của nàng là màu đen hay màu đỏ?
Đến lúc này, trong mắt Lam Xảo Phượng mới chợt lóe qua một nụ cười, nha đầu kia mặc dù thay đổi làm cho nàng cảm thấy xa lạ, bất quá ngược lại lại cơ trí không ít, Thượng Quan Vân Thụy hoàn toàn chính là tự nâng đá đập chân mình!
Mỹ nhân chí? Triêu Dương ở trong lòng mặc niệm một tiếng, bọn họ lấy được tư liệu vốncũng không biết dung mạo đặc thù của Lam nhị tiểu thư này, Lam nhị tiểu thư này chỉ cần ra khỏi phòng của mình cơ hồ đều là mang theo mũ che mặt, ai biết viên mỹ nhân chí này đến cùng là màu gì?
Mộ Dung Tiếu Trần đối với màu sắc viên mỹ nhân chí theo lờiLam Linh không có hứng thú, hắn cảm thấy hứng thú chính là hành động kế tiếp của Lam Linh, nàng sẽ là “nàng” sao? Mộ Dung Tiếu Trần trong nội tâm tràn đầy mong đợi, ánh mắt lẳng lặng dừng lại ở khăn voan hồng như lửa Lam Linh kia.
"Thụy Thái Tử, ngươi nếu đã cùng ta thề non hẹn biển qua, vấn đề như vậy bổn cô nương nghĩ đối với Thụy Thái Tử mà nói cũng không khó đi?"
Quá khó khăn! Thượng Quan Vân Thụy trong nội tâm nói một câu, nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười mê đảo hàng vạnnhư cũ kia, "Tự nhiên không khó, bản cung nếu là không nhớ lầm, cái viên mỹ nhân chí kia của Linh nhi bảo bối là màu đỏ." Thượng Quan Vân Thụy quyết định đánh cuộc một lần, trong nội tâm nghĩ tới nếu là đoán sai, liền nói bản thân nhớ lộn là được, nói sau, tại thời khắc hai bên tình nguyện này, chuyện nhớ lộn cũng là bình thường.
Thượng Quan Vân Thụy trong nội tâm tính toán, nhưng mà hắn không biết là hắn đã tiến vào trong hầm mà Lam Linh đã vì hắn đào tốt, sẽ chờ bị thu thập.