Kiều Sở Tâm một phen thành công làm cho trong con ngươi đen của Mộ Dung Tiếu Trần lóe lên một đạo hàn quang, mà con mắt lãnh của Yến Kinh Hàn cũng lập tức nhẹ nhàng quét về phía nàng.
Kiều Sở Tâm là người Lam Xảo Phượng mang vào cung, cũng coi như là lão nhân bên cạnh Lam Xảo Phượng, loại sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua? Nhưng bị mắt phượng của Yến Kinh Hàn nhè nhẹ đảo qua như vậy, trong lòng nàng còn không khỏi sinh ra một ít cảm giác rét.
"Sở Tâm!" Tại thời điểm Lam Xảo Phượng lại quát lớn với Kiều Sở Tâm một câu như vậy, Lam Xảo Phượng cực kỳ hiểu đạo lý hăng quá hoá dở, hôm nay kế hoạch của nàng đã bước về trước một bước dài, nàng biết rõ lúc này không cần cột chặt Yến Kinh Hàn làm gì, thấy tốt liền thu mới là thượng sách.
"Nô tỳ lắm miệng!" Kiều Sở Tâm vội vàng cúi đầu lui về sau một bước, trong lòng có chút tự trách, là nàng quá nóng lòng.
Nhưng mà ngoài dự liệu của tất cả mọi người, sau khi Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng quét Kiều Sở Tâm một cái, liền nhấc chân đi về Lam Linh phía trước, "Tạ ơn cô cô nhắc nhở, bản vương thiếu chút nữa đã quên quy củ này đi."
Lời Yến Kinh Hàn nói giống như một đạo sấm sét đập vào trên đầu Lam Linh, trong đầu Lam Linh lập tức ầm vang lên một tiếng!
Người này đến cùng là muốn làm gì? Lam Linh không kịp suy nghĩ, liền chặn lại nói: "Vương gia một đêm qua, ban đêm chưa chợp mắt, nô tì không muốn vương gia cực khổ."
Lời Lam Linh nói mặc dù nhìn thấy tốt, nhưng rất nhiều người đều nghe được, Hàn vương phi chỉ là không muốn cho Hàn vương gia ôm đi động phòng mà tìm cách từ chối thôi.
Triêu Dương trong lòng có chút nghi hoặc đồng thời cũng có chút tức giận, Lam nhị tiểu thư này cũng không có chút vui mừng đi? Gia muốn ôm nàng đi động phòng, nàng thế nhưng còn không có ý vui? Gia còn không có ý vui đâu!
"Đây vốn là phải, chưa nói tới vất vả."
Yến Kinh Hàn tựa hồ không có nghe được lời Lam Linh cự tuyệt, trực tiếp đi trước Lam Linh, rat ay nhanh như chớp, một nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lam Linh, lôi kéo về phía ngực mình, lại khom lưng, đem Lam Linh bế lên.
Cả động tác như nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch, căn bản không có cho Lam Linh một tia cơ hội cự tuyệt, mà Lam Linh lại bởi vì động tác của hắn làm cho nàng không kịp thời đề phòng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ của Yến Kinh Hàn.
Xúc cảm lạnh buốt từ lòng bàn tay của Yến Kinh Hàn vẫn quanh quẩn trong nội tâm của Lanh Linh như cũ, mà lúc này lại đột nhiên ý thức được chính mình chính lại ôm cổ Yến Kinh Hàn, trên mặt Lam Linh lập tức một trận đen một trận hồng!
Tính tình Lam Linh từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt, người khác không chọc nàng, nàng tự sẽ không đi trêu chọc người khác, mà lúc này, bị một nam nhân xa lạ ôm như thế, giữa cánh mũi tất cả đều là mùi thơm ngát của Tùng Trúc trên người hắn, cổ ấm áp giữa những ngón tay tất cả đều cũng là của hắn, Lam Linh lại lạnh nhạt, giờ khắc này, nàng cũng lạnh nhạt không đứng dậy.
Kiếp trước Lam Linh cũng chưa từng nói qua yêu đương, càng chưa có tiếp xúc thân mật với một người nam nhân giống như này, lúc này nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Yến Kinh Hàn, lần đầu tiên Lam Linh cảm thấy cũng có lúc nàng không khống chế được thời điểm.
Bàn tay ấm áp nhỏ bé, thân thể mềm mại, mùi thơm như lan giống như từng thời khắc nhắc nhở Yến Kinh Hàn, hắn đang ôm một nữ nhân, ôm một nữ nhân mà hắn vốn không muốn tới bái đường.
Sau khi Yến Kinh Hàn ôm lấy Lam Linh, đang lúc mọi người đang trợn mắt há hốc mồm nhanh chóng ra hỉ đường, mà Mộ Dung Tiếu Trần không thể làm gì không cam lòng âm thầm suy nghĩ đối sách khác.
Nhìn xem một màn này, Lam Xảo Phượng trong nội tâm xẹt qua một vẻ vui mừng, nhưng nghĩ đến biến hóa của Lam Linh, vẻ vui mừng lại lập tức bị lo lắng thay thế, Lam Xảo Phượng âm thầm suy nghĩ, nàng nhất định phải đem chuyện này tra xét rõ!