Thanh âm Hạo Nguyệt không mang theo một tia nhiệt độ nào, ánh mắt này làm cho Lam Linh trong nháy mắt rùng mình, ánh mắt đã rơi vào trên gương mặtkhông chút thay đổi của Hạo Nguyệt.
"Vì sao?" Thanh âm Lam Linh mang theo một tia mát lạnh, ánh mắt lạnh nhạt không một tia gợn sóng.
"Vương phi, không được vương gia cho phép, ngài không thể rời phòng nửa bước." Ánh mắt Hạo Nguyệt khẽ rơi trên mặt đất, trong giọng nói đã làm cho Lam Linh hiểu, đây là ý tứ của Yến Kinh Hàn.
Coi nàng như chim trong lồng tre? Lam Linh lúc trước đối với Yến Kinh Hàn đánh giá cao một phần trong nháy mắt liền tan biến không còn một mống gì, nàng lập tức quay đầu nhìn Yến Kinh Hàn một cái, rồi nhìn về phía Hạo Nguyệt nói: "Nếu ta cứng rắn muốn đi ra ngoài?" Những lời này của Lam Linh ngoài mặt là nói với Hạo Nguyệt, nhưng kì thực lại muốn nói cho Yến Kinh Hàn nghe.
"Vương phi, xin ngài không nên làm khó thuộc hạ, nếu như ngài khăng khăng muốn đi ra ngoài, vậy thì đừng trách thuộc hạ vô lễ." Hạo Nguyệt không kiêu không nịnh, tựa hồ cũng không có nghe được hương vị nguy hiểm trong giọng nói bình thường của Lam Linh.
"Ngươi đã nói như vậy, ta còn muốn lĩnh giáo ngươi vô lễ một chút." Lam Linh nói xong liền định nâng chân lên bước qua ngưỡng cửa, Hạo Nguyệt thấy thế, trong nháy mắt tay duỗi ra thành đao trạng, bổ về phía gáy của Lam Linh, ý đồ phi thường rõ ràng!
Nhưng Lam Linh cũng không có một tia tránh né, ánh mắt nhàn nhạt, sắc mặt thong dong, đối mặt với Hạo Nguyệt đang bổ đao trạng về phía nàng, vẫn là đỉnh Thái Sơn có sụp mặt cũng không đổi sắc!
"Hạo Nguyệt!" Yến Kinh Hàn chẳng biết lúc nào đã đi tới sau lưng Lam Linh, lên tiếng ngăn trở động tác của Hạo Nguyệt, mà Lam Linh cũng thuận lợi đi ra khỏi gian phòng.
"Là!" Hạo Nguyệt ôm quyền thối lui đến một bên, Yến Kinh Hàn lập tức nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ phơ phất, trong nội viện thúy trúc phất phơ, từng khóm cây cao ngất xanh um tươi tốt, từng trận gió nhẹ thổi qua, cũng mang đến từng trận mùi thơm ngát.
Lam Linh đương nhiên biết rõ Yến Kinh Hàn đi theo phía sau nàng, nhưng nàng cũng không hề xoay người, ánh mắt sâu kín, thanh âm bí ẩn, đạo: "Vương gia, ngươi nghĩ lấy gian phòng làm lung, xem ta như chim chóc mà đối đãi a?"
"Vương phi không thích?" Yến Kinh Hàn nói rồi hướng về phía Hạo Nguyệt vung tay lên, Hạo Nguyệt lập tức hiểu ý, trong nháy mắt đã đi ra sân nhỏ.
"Nếu như ngươi bị người khác ví đồng dạng như chim chóc mà nhốt ở trong lồng, ngươi sẽ thích sao?" Lam Linh hỏi ngược lại, nhìn một gốc cây thúy trúc trước mắt, Lam Linh cảm thấy gốc cây thúy trúc này so với Yến Kinh Hàn đều đáng yêu vạn lần.
"Bản vương tự nhiên là không thích, bất quá, có vài người nhưng lại liều mạng muốn đi làm chim chốc trong lồng." Yến Kinh Hàn nhìn bóng dáng Lam Linh như phong lan trong u cốc, giọng nói như có dụng ý riêng.
"Người khác là người khác, ta là ta, ai có chí nấy, đã nói, vương gia đã đọc đủ thứ thi thư, cho nên ngươi phải hiểu chính đạo lý 'Chính mình không muốn, thì đừng gây cho người khác', cho nên, kính xin vương gia thu hồi mệnh lệnh ngươi ra lệnh."
Những lời này Lam Linh nói còn rất là khách khí, dù sao, nàng hiện tại đang ở dưới mái hiên của hắn, nều không phải là vạn bất đắc dĩ, nàng còn không thèm trưng cái sắc mặt tốt với hắn.
"Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, các tân khách đến chúc mừng vẫn còn ở đây ăn tiệc mừng, lúc này, bản vương cảm thấy, vương phi nên ở lại trong viện tử này mới hảo."
Nghe ý tứ của Yến Kinh Hàn, tựa hồ như hắn không để cho nàng đi ra ngoài là vì tốt cho nàng, đôi mi thanh tú của Lam Linh nhẹ chau lại một tý, bất quá ngẫm nghĩ lại cũng phải, hiện tại trong phủ còn có nhiều tân khách như vậy, xác thực là nàng không nên xuất đầu lộ diện.
"Vậy nếu qua hôm nay, ta có thể đi ra ngoài?" Lam Linh nhượng bộ một bước, xoay người nhìn Yến Kinh Hàn.
"Đó là tự nhiên." Lúc này đây Yến Kinh Hàn rất dễ nói chuyện, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên con mắt cắt nước thu cực kỳ xinh đẹp của Lam Linh một lát, rồi hắn mới nói tiếp: "Bản vương đi ra đại sảnh xem một chút, trong chốc lát nữa sẽ lại đến với ngươi."
Vạt áo cuồn cuộn nổi lên mang đến một trận Tùng Trúc thơm ngát, mà trong lòng Lam Linh lại lộp bộp một tiếng, lời người này nói là có ý gì?