Lam Hân Nhi mặc dù muốn cực lực che dấu những lời Yến Minh Hiên tác động đối với nàng, nhưng tay nàng cầm lấy kim may vẫn hơi dừng lại một chút, trong nháy mắt dừng lại như vậy, còn làm cho Yến Minh Hiên tinh tường bắt được, trong nội tâm Yến Minh Hiên lập tức cười lạnh một tiếng!
Thấy muốn mục đích đã đạt được, Yến Minh Hiên cũng không dừng lại, đứng lên, đồng thời nói: "Hân nhi, thân thể của ngươi không tốt, nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi tối trẫm sẽ trở lại thăm ngươi."
"Đa tạ Hoàng thượng, cung tiễn Hoàng thượng."
Lam Hân Nhi phúc thân nhìn Yến Minh Hiên ra khỏi cửa điện, mới chậm rãi đứng lên, nụ cười đoan trang trên mặt trong nháy mắt biến mất, hai tay sít sao nắm lại, hai đầu lông mày xen lẫn hận ýnồng đậm!
Hàn vương phủ trong Tùng Trúc Viện
Yến Kinh Hàn trước khi đi nói một câu nói làm cho mí mắt phải Lam Linh không khỏi nhảy lên vài cái, trong nội tâm nghĩ người này muốn có ý gì đây? Không phải là hắn thật muốn cùng nàng động phòng đi?
Lúc này Lam Linh mới tứ mình được, trước đó trong hỷ đường nàng đang vui vẻ nghĩ rất đơn giản, nàng đã cùng Yến Kinh Hàn bái đường rồi, nói cách khác, là quan hệ hôn nhân của bọn họ đã được thành lập, như vậy khuya hôm nay hắn sẽ có lý do cùng nàng ngủ chung, thậm chí là yêu cầu nàng viên phòng.
Nghĩ tới những thứ này, Lam Linh bắt đầu nhức đầu, nàng vốn nghĩ rằng Yến Kinh Hàn không muốn cưới nàng, nhưng hắn vẫn cứng rắn muốn cùng nàng bái đường, nàng vốn cho là hắn sẽ không cùng nàng bái đường, hắn lại muốn ôm nàng nhập động phòng, vốn tưởng rằng nàng cùng hắn nói công bằng là bọn họ có thể hòa thuận ở chung, nhưng mỗi câu nói hắn nói ra đều ẩn giấu huyền cơ, làm cho nàng muốn đoán cũng đoán không ra đến cùng là hắn nghĩ như thế nào.
Ở kiếp trước, kiếp sống mười năm nghề nghiệp của Lam Linh mặc dù mạo hiểm, nhưng đều là tương đối thuận lợi, mà, ở trước mặt Yến Kinh Hàn, lại lần lượt tính sai, Lam Linh mới thật sự biết được sự huy hoàng của kiếp trước tạo cho nàng tự tin mù quáng với tự cho mình là đúng, nàng vốn không hiểu rõ Yến Kinh Hàn là hạng người gì, chỉ từ một chút biểu hiện để phán đoán dụng ý của Yến Kinh Hàn, nàng thế nhưng lại phạm vào một sai lầm cấp thấp như thế.
Sau khi rút kinh nghiệm xương máu, Lam Linh đã có một kế hoạch sơ lược, chính là muốn từ bên cạnh hiểu rõ Yến Kinh Hàn là hạng người gì, chỉ có biết người biết ta, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Lúc này, quản gia Tạ An dẫn theo mười mấy tên thị vệ mang mười mấy cái rương vào sân nhỏ, Tạ An gặp Lam Linh đứng ở trong viện, bước nhanh về phía trước thi lễ một cái, nói: "Vương phi, những thứ này đều là đồ cưới của ngài, vương gia nói, đồ cưới của ngài không cần nhập vào kho, cứ đặt ở trong viện tử này, cho ngài tự do xử trí."
Yến Kinh Hàn hào phóng như vậy? Lam Linh trong nội tâm mặc dù có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói gì thêm, mà cười nhạt một tiếng nói: "Tốt, ngươi xem phòng nào không dùng thì để đó, đem những cái rương này bỏ vào là được."
"Hồi vương phi, tây sương phòng để đó không dùng, vậy nô tài cho bọn họ đem những cái rương này đặt ở trong tây sương phòng." Tạ An nói tay chỉ chỉ về phía tây sương phòng.
Lam Linh gật đầu nhẹ, Tạ An lập tức cho bọn thị vệ đem toàn bộ rương mang tới tây sương phòng, sau khi đặt chỉnh tề xong, Tạ An dẫn theo bọn thị vệ đi ra khỏi sân nhỏ.
Lúc này, Lam Linh vốn không có thời gian giả bộ đi quản những thứ trong rương là vật gì, nàng chỉ muốn như thế nào để thăm dò tin tức có giá trị về Yến Kinh Hàn thôi.
Lại sau một lúc lâu, Lam Linh gặp Thu Diệp đi vào sân nhỏ, ánh mắt nàng nhất thời sáng lên, nha đầu kia chắc chắn đã nghe nói qua một ít chuyện của Yến Kinh Hàn, trước tiên cứ hỏi nàng một chút rồi nói sau.
Thu Diệp bước nhanh vào trước Lam Linh, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe tiểu thư nhà mình nói: "Ngươi theo ta vào nhà, ta có lời muốn hỏi ngươi."