Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

chương 75: như đứng đống lửa, như ngồi đống than

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

''Vương gia, ngài cảm thấy thái hậu đối đãi với ta như thế nào?'' Lam Linh chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu.

Hôm qua lúc đại hôn, Lam Linh trang điểm cùng đeo trang sức trang nhã, Yết Kinh Hàn tự nhiên nhìn ra được, mà ngày hôm nay, Lam Linh lại lộ ra khuôn mặt trắng thuần như thiên tiên, da thịt mịn màng trong suốt như tuyết, không dùng phấn trang điểm, lại xinh đẹp như đào lý ( đào lý này là 1 loại hoa, ta cũng chưa nghe bao giờ a )

Nhìn thấy thiên hạ trước mắt so với Hoa nhi còn muốn xinh đẹp hơn, Yết Kinh Hàn rất nhanh buông tầm mắt xuống, mâu quang sâu thẳm dừng lại ở quyển sách trên tay '' Bổn vương không biết, bất quá, vương phi có thể thử xem 1 lần''.

''A...'' vừa nghe Yết Kinh Hàn nói như vậy, Lam Linh đột nhiên cười khẽ ra tiếng, '' Trên đời này cũng có thứ vương gia không biết ư? Bất quá, đề nghị của vương gia quả thật không tồi, ta muốn nhìn xem một chút thái hậu sẽ vì vương gia mà trách phạt ta như thế nào''.

Tiếng cười vang như chuông bạc lướt qua, Yết Kinh Hàn sớm ngẩn đầu nhìn thấy Lam Linh, trong lòng tựa hồ còn đang thưởng thức tiếng cười mà hắn chưa bao giờ nghe qua này, mang theo giảo hoạt, mang theo trêu tức, lại mang theo khoan khoái''.

Trái tim đóng băng của Yết Kinh Hàn đột nhiên bị quăng vào 1 hòn đá nhỏ, hòn đá nhỏ ấy lăn một vòng trên mặt băng, phát ra thanh âm thanh thúy, mặc dù không thể xuyên qua tầng băng, nhưng dòng nước dưới tầng băng lại bởi vì nó mà tạo nên gợn sóng nhè nhẹ, một vòng lại một vòng, rồi im hơi lặng tiếng.

Nhìn thấy trong mắt phượng của Yết Kinh Hàn có nhiều điểm tinh quang, giống như sao sáng giữa bầu trời đêm khuya, Lam Linh rất nhanh thu lại ý cười trên mặt, lập tức cúi đầu, trên mặt khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, phảng phất như thủy quá vô ngân ( câu '' Thủy quá vô ngân có nghĩa là nước chảy qua không để lại dấu vết, đây là 1 câu thành ngữ luôn nên ta không tiện dịch ra).

Yết Kinh Hàn vẫn một thân cẩm bào đen tuyền như cũ, bên hông đeo một miếng ngọc băng màu lam, treo trên đai ngọc là một khối huyết sắc ngọc bội, bí ẩn cùng tôn quý, thâm trầm lộ ra oai phong.

Lúc này, giữa hai người cách một khoảng khá xa, Lam Linh cũng không thèm để ýtrên ngườiYến Kinh Hàn tản ra áp suất thấp, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay.

Thấy biểu hiện của Lam Linh như thế, Yết Kinh Hàn đương nhiên biết Lam Linh vẫn không thèm nhìn hắn, căn bản là không đem lời của hắn bỏ vào tai, trong lòng Yết Kinh Hàn nhất thời xẹt qua một tia hờn giận.

Ánh mắt Yết Kinh Hàn đột nhiên lóe lên, vứt quyển sách sang một bên trên bàn trà, rất nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Lam Linh, Lam Linh không ngờ Yết Kinh Hàn lại có hành động như vậy, đôi mi thanh tú nhất thời nhíu lại, hung hăng trừng mắt liếc hắn 1 cái, liền nghĩ muốn ngồi vào vị trí cũ của hắn, chính là muốn cách xa hắn 1 chút.

Yết Kinh Hàn tựa hồ đoán được phản ứng tiếp theo của Lam Linh, không đợi nàng đứng lên, liền duỗi tay ra, đem Lam Linh ôm vào lồng ngực ( á á... ức hiếp con gái nhà lành

)

''Buông tay!"' Lam Linh bắt đầu nổi giận, ngồi trên đùi Yết Kinh Hàn mà lòng như đứng đống lửa, ngồi đống than, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền.

''Vương phi, bổn vương là phu quân của nàng, sao nàng lại có thể động thủ với phu quân ?'' Yết Kinh Hàn không có nửa ý định buông Lam Linh ra, nhìn thấy tay nàng nắm thành quyền, sâu kín mở miệng.

''Ngươi còn không buông? Ta mà nổi giận rồi là không nhớ được ngươi là gì của ta đâu'' ( ý là đang đe dọa đóa ), Lam Linh ngoài miệng tuy rằng không chút nhượng bộ, nhưng nàng biết, kiếp trước tuy nàng là truyền nhân ưu tú nhất của Kiều gia, nhưng giờ không còn như xưa nữa, không nói thân thể này vốn không phải của nàng, lại còn mang theo rất nhiều khuyết điểm trí mạng, võ công của nàng liệu có thể phát huy tới trình độ nào, nàng cũng không biết, mà tên hỗn đản Yết Kinh Hàn này dường như thân thủ bất phàm, nàng nếu cùng hắn đối đầu, tám phần là không có lợi.

Ngồi trước xe ngựa, Triêu Dương đột nhiên nghe được động tĩnh trong xe, vội vàng ngẩn đầu nhìn nhìn lên không trung, hắn cảm thấy mặt trời hôm nay chắc mọc ở đằng tây rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio