Lam Linh ở trong xe ngựa tự nhiên cũng nghe được tiếng vó ngựa đang lao nhanh đến, một lát sau liều nghe Triêu Dương ‘Giá’ 1 tiếng kèm theo đó là tiếng ngựa hí cao vút, xe ngựa cũng lập tức ngừng lại.
‘Gia, là Nhạc tiểu thư cưỡi ngựa chặn đường’ thanh âm bên ngoài của Triêu Dương vang lên.
‘Không cần cản nàng, để nàng đến đi’, Yết Kinh Hàn hơi nhíu mày, phân phó Triêu Dương 1 câu.
‘Vâng’
Nghe Yến Kinh Hàn cùng Triêu Dương đối thoại, Lam Linh mở trừng mắt với Yết Kinh Hàn, nhíu mày, "Vương gia, Nhạc tiểu thư kia chắc là đào hoa của ngài nhỉ?" Trong giọng nói không hề che dấu hương vị trêu tức.
Triêu Dương lập tức đầu đầy hắc tuyến, Yến Kinh Hàn không khỏi nhíu mày một tí, ‘Không phải’, giọng nói mang theo ba phần không vui.
‘Phải không, nếu không phải người ái mộ ngài, làm sao lại đi cản xe ngựa của ngài đây? Chẳng lẽ là hướng ngài kêu oan?’ Giờ phút này trong mắt của Lam Linh sáng ngời như sao, hiển nhiên đối với việc Nhạc tiểu thư kia không phải là người ái mộ Yết Kinh Hàn cảm thấy rất hứng thú.
Yết Kinh Hàn thấy thần sắc của Lam Linh, biết rõ nàng cố ý, nàng muốn mượn cơ hội để tìm lại tiếng nói của mình, lập tức đem quyển sách trong tay quăng ra một bên, lại ngồi xuống bên cạnh Lam Linh, sâu kín mở miệng: ‘Vương phi có nhớ mình vừa rồi mới thiếu một khoản nợ không’
Uy hiếp, đích thị là uy hiếp trắng trợn ! Lam Linh nghiến răng, hướng tới Yết Kinh Hàn cười nịnh nọt một tiếng, ‘Đương nhiên không nhớ, ngài cũng coi như là ta chưa hỏi gì cả nha.’
Lam Linh vừa nói xong, lập tức bên ngoài vang lên một thanh âm của nữ tử, ‘Kinh Hàn, nghe ca ca nói ngươi cưới được một phu nhân như hoa như ngọc, ta còn chưa gặp qua, hôm nay thật tốt lại gặp phải rồi, Kinh Hàn huynh có thể để phu nhân của huynh lộ mặt ra cho ta xem một chút được không?’
Lam Linh nghe thanh âm đoán nghĩ người nói chuyện ắt hẳn phải là Nhạc tiểu thư, nhưng vị Nhạc tiểu thư này giọng nói cũng không giống như một tiểu thư khuê các lắm nha, mà lại nói 1 tiếng ‘phu nhân’ làm cho nàng nghe được rất không thoải mái nữa.
‘Tư Ngữ, chúng ta muốn đến Hoàng cung thỉnh an Thái Hậu, muốn gặp tẩu tử của ngươi, ngày khác đến phủ gặp đi.’
Tẩu tử? Lam Linh không khỏi rung mình một cái, bất quá nghe được trong lời nói Yết Kinh Hàn, Lam Linh cũng cảm giác được quan hệ của Yết Kinh Hàn cùng Nhạc Tư Ngữ kia quả thật không tầm thường, lập tức xem xét hai mắt của Yết Kinh Hàn.
‘Liếc mắt nhìn thôi, có thể làm trễ nãi thời gian bao lâu chứ? Kinh Hàn huynh yên tâm, ta là nữ nhân, phu nhân huynh có xinh đẹp như hoa ta cũng không cướp chạy đâu’
Trong đầu Triêu Dương lại đầy hắc tuyến, Nhạc tiểu thư tuyệt đối không phải là danh môn khuê tú gì cả, không biết có công tử nào dám cưới nàng hay không?
‘Phu quân, nếu Nhạc tiểu thư đã đến gặp thần thiếp, vậy hãy mời Nhạc tiểu thư vào đi’ Lam Linh đột nhiên đối Yến Kinh Hàn ôn nhu nói một câu, nếu Yến Kinh Hàn đã không muốn gặp Nhạc Tư Ngữ, nàng lại càng muốn gặp.
Một câu ‘phu quân’ trong miệng Lam Linh lập tức làm cho nội tâm Yết Kinh Hàn chấn động, lập tức nhìn nàng một cái, bèn ra lệnh cho Triêu Dương: ‘Mời Tư Ngữ vào đi’
‘Vâng’ Triêu Dương đáp, ngay sau đó nói: "Nhạc tiểu thư, thỉnh."
‘Vẫn là tẩu tử dễ nói chuyện’ Nhạc Tư Ngữ cười nói 1 câu, liền phi thân 1 cái, người đã ở bên trong xe ngựa, ngồi đối diện với Lam Linh.
Lam Linh thấy Nhạc Tư Ngữ một thân hắc y, đầu tóc đen dùng một cây trâm ngọc đen buộc cao lên, lộ ra khuôn mặt tươi tắn rung động lòng người, lại mang theo mơ hồ dã tính, nội tâm không hiểu rõ, có thể đem một thân y phục nam nhân mặc thành như vậy, tính cách Nhạc Tư Ngữ nhất định rất đặc biệt nha
Nhạc Tư Ngữ mắt không e dè đem Lam Linh từ trên xuống dưới đánh giá một phen, lúc này mới cười nói: "Tẩu tử, ta nghe ca ca nói, ngươi làm chó yêu của Kinh Hàn đem Thụy Thái Tử đuổi ra khỏi hỉ đường, ngươi là như thế nào làm được vậy?"
Cuối tuần vui vẻ nha các nàng.