Lấy thân thủ kiếp trước của Lam Linh, dù bây giờ thân thể nàng có như thế nào, nàng có thể tránh cho mình ngã quỳ rạp trên mặt đất, nhưng lúc này là ở trước cửa hoàng cung, dưới mí mắt của Yến Kinh Hàn, Lam Linh tình nguyện người ngã đầy bụi đất mất hết mặt mũi, nàng cũng không muốn dễ dàng bại lộ võ nghệ của mình.
Lam Linh biết rõ, hiện giớ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm ngó chừng nàng, chỉ cần nàng vừa lộ ra thân thủ này, chưa đầy một lát, chắc chắn sẽ truyền tới trong tai Lam Xảo Phượng, đến lúc đó chỉ sợ không phải là một câu nói mất trí nhớ là có thể che giấu được, vì thế, trong nháy mắt, Lam Linh đã phân tích rõ những lợi hại liên quan, mặc kệ người mình ngã về phía xe ngựa.
Nhưng mà, cảm giác đau đớn như dự tính cũng không xuất hiện, trong mũi lại quanh quẩn mùi Tùng Trúc thơm ngát quen thuộc kia, cảm nhận được người ôm ấp ấm áp ở trong lòng, Lam Linh đương nhiên biết rõ là ai đã đỡ lấy nàng, giương mắt không ngoài ý muốn một chút nào đã đối mặt với cặp mắt phượng thâm thúy làm cho nàng không cảm thấy được một tia ấm áp kia, lập tức khẽ mỉm cười, "Đa tạ."
Nụ cười của Lam Linh lại như hờ hững nhạt nhẽo, lại như gió xuân thổi vào trong lòng Yến Kinh Hàn, trong khoảnh khắc kia Yến Kinh Hàn đột nhiên thất thần.
Yến Kinh Hàn biết rõ nụ cười lúc này mà Lam Linh cười với hắn được xuất phát từ nội tâm, mang theo sự điềm đạm mà chỉ nàng có, thanh nhã của chỉ riêng nàng, như mưa phùn bay xuống trong lòng hắn, làm dịu đi sự giá lạnh và hiu quạnh trong lòng hắn.
"Thả ta xuống." Trên mặt Lam Linh hơi hiện ra màu hồng phấn nhàn nhạt, ở trước mặt thị vệ hoàng cung với nhiều thị vệ vương phủ như vậy, lại bị hắn ôm vào trong ngực, Lam Linh không thể làm được mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Mỗi lúc này, Yến Kinh Hàn cuối cùng có thể tận mắt thấy được nét thẹn thùng của tiểu nữ gia ở trên mặt Lam Linh, cũng chỉ có vào lúc này, tất cả nét lạnh nhạt tất cả sự thong dong dường như đều cách xa Lam Linh, còn dư lại duy nhất nét bối rối, một tia bất an.
Nhìn thấy dáng vẻ non mềm xinh đẹp yêu kiều như hoa đào của người trong ngực, Yến Kinh Hàn khẽ nháy mắt một cái, nén ép lại hy vọng xa vời kia dường như mãi mãi cũng khó có khả năng đạt được trong lòng, nhanh chóng để Lam Linh xuống.
Thị vệ hoàng cung với thị vệ của vương phủ đều là những người được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, từng mắt của người người đều nhìn thẳng, dường như vốn không tận mắt thấy được một màn Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh, đương nhiên là ngoại trừ Triêu Dương, người ta nhìn thấy ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.
"Triêu Dương, hôm nay sau khi hồi phủ, đi phòng tối trong vòng ba ngày!" Sau khi Yến Kinh Hàn lạnh lùng quét Triêu Dương một cái, mới đi về phía cửa chính hoàng cung.
"A!" Triêu Dương vội vàng bụm miệng, lúc này dường như mới phát hiện là hắn đủ thảm, thì ra trên đời này không có màn diễn nào được nhìn miễn phí.
Nhìn thấy dáng vẻ Triêu Dương uỷ khuất ảo não, Lam Linh hé miệng khẽ cười, nhưng mới vừa quay đầu lại, thấy được Yến Kinh Hàn dừng bước, đưa tay phải về phía nàng.
Trong lòng Lam Linh khẽ đấu tranh một hồi, nhưng vẫn đưa tay trái tới, Lam Linh biết rõ nàng trước không có lực lượng bảo vệ mình tuyệt đối, nên chỉ có thể nhường nhịn lui một bước mới tốt, Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn, khẳng định là sẽ không hy vọng nàng với Yến Kinh Hàn như nước với lửa, bị hắn nắm đi, có thể đừng cho Lam Xảo Phượng tìm phiền toái cho nàng, thì nắm cứ nắm đi, cứ xem như diễn trò là được rồi.
Yến Kinh Hàn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lam Linh, hắn không phủ nhận là hắn thích sự ấm áp từ tay nàng, thích xúc cảm mềm mại không xương ở tay nàng, nhưng hắn biết rõ thân phận nàng vĩnh viễn cũng không thay đổi được sự thật, nếu như hắn trầm mê trong loại ấm áp này, vậy thì nàng sẽ biến thành Lam Xảo Phượng cầm con dao sắc đâm về phía hắn!
Nghĩ tới đây, trong nháy mắt mắt phượng Yến Kinh Hàn bị băng sương phủ đầy, bàn tay nắm tay Lam Linh lại không có một tia ấm áp!