Mắt phượng của Yến Kinh Hàn giống như đầm băng ngàn năm, lạnh lẽo như băng và cực kỳ quỷ dị khó lường, nhưng mà, bộ ngực của Lam Linh bị Yến Kinh Hàn nhè nhẹ đảo qua, Lam Linh lập tức cảm thấy chỗ ngực của nàng dấy lên ngọn lửa hừng hực, tựa hồ có thể đem nàng thiêu cháy đến không còn một sợi tóc!
Giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Linh vẫn như cũ trầm tĩnh như nước, nhưng chỉ có chính nàng mới biết trong lòng nàng đã có chút hoảng hốt, mười năm tôi luyện mưa bom bão đạn, vô số lần mành chỉ treo chuông, ngăn cơn sóng dữ áp đỉnh thái sơn vẫn chưa hề thay đổi trấn định tự nhiên, nhưng lúc này thời gian đã trôi qua, mọi thứ thay đổi đến mức không còn một chút gì để tựa vào, nàng nên làm cái gì bây giờ.
Lam Linh một lần nữa cảm thấy Yết Kinh Hàn chính là khắc tinh của nàng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có hai ngày, hắn đã khiến nàng lần lượt lâm vào khốn cảnh, một lần rồi lại một lần bại dưới tay hắn, người này so với mãnh thú cùng nước lũ tuyệt đối càng đáng sợ hơn.
Yết Kinh Hàn vẫn một thân cẩm bào đen huyền như cũ, trên khuôn mặt được gọt giũa không dư thừa một tia cảm xúc, lạnh nhạt như băng hàn nghìn năm, một đôi mắt phượng thủy chung rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh.
Yết Kinh Hàn cũng không thúc giục Lam Linh lấy ra quyển sách trong ngực, mà chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt của nữ tử trước mắt, thời gian ngắn ngủi chưa đến hai ngày, thời gian hắn nhìn Lam Linh so với thời gian hắn nhìn các nữ tử còn lại trong suốt hai mươi năm qua cộng lại chắc chắn đã dài hơn, Yết Kinh Hàn cũng không thừa nhận điều này có gì là không ổn, nàng là vương phi của hắn, nàng là nữ nhi của Lam Trí Thân, nàng là nữ nhân Lam Xảo Phượng dùng trăm phương nghìn kế kín đáo đưa cho hắn, nàng ở đại hôn ngày đó mất đi trí nhớ, những thứ này đủ để Yết Kinh Hàn muốn nhìn xem một chút rốt cuộc nàng muốn làm cái gì đây.
Yết Kinh Hàn một chút cũng không phủ nhận Lam Linh là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, hơn nữa vẻ đẹp này trên người nàng không chỉ là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thong dong, thanh nhã, trầm tĩnh, cơ trí, thậm chí còn có điểm phúc hắc như vậy, những thứ này chúng tỏ rằng nàng không hề giống người thường, nữ tử như vậy, vô luận tới chỗ nào cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của nam nhân, Mộ Dung Tiếu Trần giữ nàng trong lòng ba năm hẳn cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng nghĩ đến Mộ Dung Tiếu Trần, nội tâm Yết Kinh Hàn lại xẹt qua một tia không vui, Mộ Dung Tiếu Trần là hạng người gì, ba năm nay hắn cùng các cộng sự đã âm thầm điều tra qua, Yết Kinh Hàn hoàn toàn có thể khẳng định Mộ Dung Tiếu Trần sẽ không dễ dàng buông tay, hắn (MDTT) nhất định sẽ nghĩ ra cách làm cho vương phi của hắn ( YKH) rời khỏi vương phủ.
Vốn là có thể thông qua Mộ Dung Tiếu Trần làm cho Lam Linh rời khỏi phủ của hắn, về mặt lý thuyết, đây cũng sẽ giúp cho hắn trừ đi một mối tai họa ngầm, làm cho Lam Xảo Phượng vừa mới bắt đầu đã thất bại trong gang tấc. Nhưng nghĩ tới Lam Linh sẽ trở thành thừa tướng phu nhân của Mộ Dung Tiếu Trần, Yết Kinh Hàn cảm thấy trong chuyện này tựa hồ có vấn đề, tựa hồ không phải đơn giản như hắn nghĩ, vẫn là đem Lam Linh đặt ở bên cạnh mình thỏa đáng hơn, hắn không tin mình có thể thua trong tay của nàng, càng không tin nàng có thể ở dưới mí mắt của hắn giở được trò gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã thấp thoáng một nén hương, Lam Linh thầm nghĩ đối sách, Yết Kinh Hàn cũng không có từng bước ép sát nữa.
"Vương phi, thời gian lâu như vậy, ngươi nghĩ ra chưa?" Yết Kinh Hàn cuối cùng mở miệng, âm thanh trầm ổn, như rượu ủ trăm năm, ẩn hàm một cổ làm say lòng người.
Lam Linh trong nháy mắt giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, nghe thanh âm của hắn, nàng rõ ràng cảm nhận được một tia bất đồng, nó không còn lạnh băng như trước, ngược lại mang theo một tia nghi ngờ, như hương rượu trầm cất trăm năm tỏa ra làm say đắm lòng người, Lam Linh đột nhiên cảm thấy tim vừa bình phục lại, lập tức lại luống cuống một tí, trong nội tâm lại nổi lên một tia khiếp đảm nào đó.
"Vương gia, ngài là thiên thần được dân chúng người người ngưỡng mộ, cần gì phải làm người khác khó chịu, gây khó xử cho một tiểu nữ tử đi." Lam Linh nhíu mày, cười nhạt một tiếng, nàng biết rõ ở thời điểm cùng Yết Kinh Hàn chính diện giao phong, hắn dùng hết những thủ đoạn lừa gạt hãm hại làm nàng không có chút phần thắng, nếu là nói ra, hắn sẽ làm cho nàng không có một tia chống trả.
Nếu như đem Yết Kinh Hàn so sánh với một loài động vật, Lam Linh cảm thấy báo săn là thích hợp với hắn nhất, lúc phủ phục tại bụi cỏ, lẳng lặng quan sát con mồi, một khi thời cơ chín muồi, tốc độ cùng sự hung mãnh sẽ triển khai, không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Lúc này nàng không cùng hắn chống đối, đi vòng đường tắt có lẽ mới là kế sách tốt nhất.
"Bản vương không làm người khác khó chịu." Yết Kinh hàn nhìn đôi mắt trong veo cực kỳ xinh đẹp của Lam Linh, đột nhiên sâu kín nói một câu, nhưng lại lập tức xoay chuyển lời nói, "Nhưng, nàng là vương phi của bổn vương, chúng ta là phu thê, phu thê vốn nhất thể, phu quân muốn xem trong tay thê tử đang có cái gì, cũng không phải là làm quá. Tựa hồ nói ‘Làm người khác khó chịu’ có chút gượng ép, vương phi, không biết bản vương nói như thế có đạo lý hay không đây?"
Hoàn toàn là cưỡng từ đoạt lý! Nội tâm của Lam Linh thét lên, nàng chưa bao giờ coi hắn là phu quân của nàng, trong lòng hắn cũng chỉ sợ không xem nàng là thê tử của hắn, người này nói dối cũng không sợ đau đầu lưỡi.
"Vương gia thật biết nói đùa, hai chữ ‘phu thê’ dùng trên người chúng ta tựa hồ không thích hợp cho lắm" khóe miệng Lam Linh khẽ quyến rũ, tựa hồ mang theo 1 tia trào phúng vui vẻ, "Vương gia, ta cũng không có nhớ rõ sự tình trước kia, không biết chân tướng hôn sự này của chúng ta, nhưng vương gia ngài cũng không mất trí nhớ, vì sao ta phải gả cho ngài, ngài vì sao phải cưới ta, ngài so với ta nên rõ hơn chứ. Ngài cũng biết, ta không muốn gả cho ngài, ngài cũng không muốn cưới ta, trên điểm này mà nói, chúng ta không phải là phu thê, cho nên cách thuyết pháp vừa rồi của Vương gia thực sự vô cùng ‘gượng ép’ đó. "
Yết Kinh Hàn đương nhiên biết rõ điều Lam Linh nói là sự thật, nhưng nhìn khóe miệng trào phúng vui vẻ của nàng tựa hồ đối với hắn khinh thường tất cả, Yết Kinh Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng có cơn giận đang từ từ dâng lên, nàng là vương phi của hắn, là nữ nhân của hắn, nhưng giờ phút này nàng lại muốn cùng hắn phân rõ giới hạn, phủi sạch quan hệ, điều này làm cho nội tâm Yết Kinh Hàn phi thường không thoải mái, cảm giác hắn lại một lần nữa bị nàng ghét bỏ.