Editor: Tử Sắc Y
Yến Kinh Hàn đương nhiên biết rõ câu nói cuối cùng Lam Linh nói là cho hắn nghe, ý của nàng là nếu hắn khi dễ nàng, nhất định nàng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Gió mát lướt qua mặt, trong tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương, trong lòng Yến Kinh Hàn cũng không vì Lam Linh thầm ném đá giấu tay hay khiêu khích mình mà không vui, ngược lại hắn cảm thấy trong lòng mình thật là vui vẻ!
Trước khi bái đường với Lam Linh, cuộc sống của Yến Kinh Hàn không hề có chút rung động nào, không có chuyện có thể làm hắn cao hứng, cũng không chuyện làm hắn lo lắng, như ao tù nước đọng, không khí trầm lặng, không hề có một sinh khí một hơi thở.
Mà sự xuất hiện của Lam Linh giống như một viên đá rơi vào trong cuộc sống bình thản không gợn sóng của Yến Kinh Hàn, mặc dù có thể mang theo độc, mang theo hung khí, nhưng Yến Kinh Hàn lại thấy được viên cục đá này không giống như người thường, rạng rỡ loá mắt!
Yến Kinh Hàn đột nhiên phát hiện hai ngày này hắn nói còn nhiều hơn so với một năm nay, thời gian trước không buồn cũng không vui đột nhiên trong lòng lại có giây phút vui vẻ, đương nhiên là Yến Kinh Hàn biết rõ tất cả đều là bởi vì nàng, bởi vì nàng không giống với người thường.
Đương nhiên Yến Kinh Hàn cũng biết nàng là nữ nhi của Lam Trí Thân, là người của Lam Xảo Phượng, bất cứ Lam Xảo Phượng nói gì nàng đều nghe nấy, còn âm thầm tiếp nhận giả vờ làm trái, cũng không thay đổi được thân phận của nàng, nàng vĩnh viễn không có khả năng đứng chung một chỗ với hắn!
Vì thế, Yến Kinh Hàn luôn luôn đều biết làm sao để khống chế mình, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Nhưng mà, Yến Kinh Hàn không biết là, có nhiều chuyện hắn không biết lại âm thầm lặng lẽ, vào thời khác đột nhiên phát hiện ra, thì nó đã mọc rễ nẩy mầm,nhổ rất khó!
"Vương phi, làm sao ngươi biết chi phí hằng ngày của một gia đình dân chúng bình thường chỉ cần mười lượng bạc?" Yến Kinh Hàn thoáng cúi đầu nhìn Lam Linh ở bên cạnh, hơi thở ấm áp như có như không phun ở bên tai Lam Linh.
Hư!
Lam Linh ngầm bực một hồi, nàng là một thiên kim tiểu thư không ra cổng trước không bước cổng sau, làm sao lại có thể biết rõ hoàn cảnh cuộc sống của dân chúng bình thường? Vậy mà nàng lại còn quên mấtthân phận này!
"Ta nghe Thu Diệp nói." Khả năng Lam Linh tùy cơ ứng biến cũng tương đối khá mạnh, trong nháy mắt đã tìm được một lý do.
"Oh." Ánh mắt Yến Kinh Hàn thoáng lóe lên một cái, không nói tin, cũng không nói không tin.
Trên đường cái người đi đường người bán hàng rong nhìn đôi Kim đồng Ngọc nữ trước mắt, trong mắt người người đều không khỏi lộ lên vẻ hâm mộ.
Tư thế của nam tử oai hùng mạnh mẽ bước chân mang theo sự ưu nhã cùng với khí thế vốn có tựa như rồng phượng trong loài người!
Nữ tử eo nhỏ nhắn thanh nhã như lan đang nhàn nhã dạo chơi kia như liễu quốc sắc thiên hương*!
(Quốc sắc thiên hương: chỉ loài hoa mẫu đơn vì người xưa thường cho là mẫu đơn đẹp nhất trong các loài hoa. Câu này chỉ lên sự tán thưởng, khen tặng người con gái xinh đẹp)
Hai người tay nắm tay nhau dường như đang ân ái tình thâm hơn cả chim cá, nhưng chỉ có Lam Linh biết rõ là nàng có một trăm một ngàn lý do không vui!
Bị người ta ngộ nhận là phu thế ân ái, Lam Linh rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể tuỳ ý để Yến Kinh Hàn dắt nàng từ từ đi về phía trước, nhưng thấy tốc độ đi về phía trước của bọn họ không khác với ốc sên là bao, Lam Linh nhịn không được mà bấm mạnh một cái vào tay Yến Kinh Hàn.
"Vương phi đi mệt à, đây là ngươi muốn bản vương ôm ngươi trở về sao?" Trong mắt phượng sâu xa của Yến Kinh Hàn nhanh lướt qua một luồng ánh sáng, rất nhanh đã kề sát bên tai Lam Linh nhẹ giọng nói.
"Ngươi vô sỉ!"
Mùi Tùng Trúc thơm ngát dễ ngửi, ái, trong nháy mắt hơi thở ái muội đã bao vây Lam Linh lại chặt chẽ, Lam Linh muốn trấn định lại như tự nhiên, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không khỏi ửng hồng lên.
Bóng tối bao phủ đầy trời, trên đường cái chỉ còn lốm đa lốm đốm ánh sáng nhỏ, người đi trên đường tự nhiên là không thấy rõ nét ửng hồng trên mặt Lam Linh, nhưng với người gần Lam Linh trong gang tấc lại còn liên tục nhìn chăm chú vào nàng, Yến Kinh Hàn nhìn thấy rất rõ ràng!
Lam Linh hối hận, làm sao nàng lại tốt như thế mà chỉ nhéo hắn một cái? Mà nàng tốt như thế lại còn bị người này tìm được lý do mà mượn đề tài nói chuyện mình.
"Vương phi thật sự là mau quên, sáng hôm nay dạy dỗ sao mà nhanh như vậy đã quên rồi, còn nữa dường như vương phi còn thiếu bản vương một nụ hôn." Yến Kinh Hàn nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của Lam Linh, ánh mắt rơi trên cánh đôi đỏ bừng của nàng.
Nghe Yến Kinh Hàn nói như vậy, tình trạng buổi sáng trong xe ngựa rất nhanh đã hiện ra ở trong đầu Lam Linh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh càng thêm ửng hồng hơn.
Lam Linh mấp máy miệng, vừa thẹn lại vừa cáu, nàng ngại nơi này ở bên ngoài, không thể phát tác với Yến Kinh Hàn được, chỉ có thể kháng nghị không tiếng động!
Lúc này Yến Kinh Hàn dường như phát hiện ra chuyện gì, phóng tầm mắt nhìn thoáng qua về phía xa xa, nhưng rất nhanh lại thu ánh mắt về, trong mắt phượng lại ẩn giấu một nét không vui!
"Vương phi mệt mỏi rồi, để bản vương ôm ngươi trở về." Yến Kinh Hàn nói nhanh rồi kéo Lam Linh vào trong ngực, khom lưng xuống, nhanh chóng bế Lam Linh lên.
Vốn tay đã bị Yến Kinh Hàn nắm, cho dù Lam Linh muốn chạy trốn, cũng không có cơ hội, chỉ có thể mặc Yến Kinh Hàn ôm nàng vào trong lòng.
Dán chặt vào lồng ngực của Yến Kinh Hàn, lúc này Lam Linh mới cảm giác được Yến Kinh Hàn đang ẩn nhẫn tức giận, nàng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên tức giận? Là bởi vì nàng mắng hắn vô sỉ? Thật sự là đồ quỷ hẹp hòi!
Ôm Lam Linh, Yến Kinh Hàn bước đi không hề chậm rãi, từng bước từng bước như nổi gió, rất nhanh đã trở về vương phủ.
Vào vương phủ, Lam Linh không còn chỗ cố kỵ, lập tức nói: "Thả ta xuống!" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không hề có một nửa nhu tình!
Nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của Lam Linh lạnh như băng, Yến Kinh Hàn cảm thấy như lửa giận bùng nổ trong lồng ngực, lông mày hắn nhíu lại thật sâu, không nói tiếng nào, trực tiếp ôm Lam Linh đi về phía Tùng Trúc Viện.
Lam Linh không biết Yến Kinh Hàn phát điên vì cái gì, nhưng nàng biết rõ Yến Kinh Hàn đang nổi giận, như một con sư tử cố nén cơn tức giận, lúc này, không muốn tự rước lấy họa, nàng vẫn nên ít tranh cãi một chút mới tốt.
Vào Tùng Trúc Viện, Yến Kinh Hàn thấy Thu Diệp đang ở trong sân, lập tức lạnh lùng nói: "Ngươi đi về phòng đi, đêm nay vương phi không cần ngươi hầu hạ!"
Thanh âm Yến Kinh Hàn lạnh như băng thấu cả xương, Thu Diệp lo lắng hành lễ, vội vàng đáp một tiếng, rồi nhanh chóng rời khỏi sân nhỏ.
Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh vào phòng, vẫn không thả Lam Linh xuống, mà trực tiếp ôm nàng vào phòng trong, vừa bước nhanh đi về phía giường.
"Yến Kinh Hàn, ngươi muốn làm cái gì?!" Lam Linh bắt đầu giãy giụa, trong giọng nói lại mang theo bảy phần tức giận, ba phần căng thẳng!
Môi mỏng của Yến Kinh Hàn mím lại thành một đường thẳng, hai tay ôm chặt Lam Linh vào trong ngực, nhưng lại không hề để ý tới Lam Linh.
"Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp!"
Lam Linh vừa định vung một chưởng vào người Yến Kinh Hàn, nhưng Yến Kinh Hàn dùng tốc độ nhanh hơn, ôm Lam Linh phi thân một cái, sau khi trải qua một trận trời quay đất cuồng thì Lam Linh đã bị Yến Kinh Hàn đặt ở trên giường, cùng lúc đó hai tay cũng bị Yến Kinh Hàn nắm giữ trên đỉnh đầu.
"Bản vương sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, trong nửa canh giờ kia ngươi đi làm cái gì? Ở cùng một chỗ với ai?" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm truyền ra như từ trong địa ngục, cực kỳ u ám!
Lúc này, Lam Linh cuối cùng đã hiểu Yến Kinh Hàn đang tức giận cái gì, manh mối mà hắn phát hiện nàng gặp Mộ Dung Tiếu Trần là gì, nhưng không phải là hắn không muốn cưới nàng sao? Mà lúc vừa rồi hắn cũng không xem nàng như vợ của hắn, vậy làm sao mà nàng lại bắt được dáng vẻ như phu bắt giết, dâm, phụ?
Hoàn toàn chính là có bệnh!