Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa đông hoàng cung hướng về đường lớn Chu Tước, hai bên đường Chu Tước đều là trạch viện của quan viên, tất đất tất vàng. Mà ở sâu trong hẻm nhỏ trong con đường Chu Tước có một cổng chính, bước vào cổng chính đó là ngoại viện Thẩm phủ. Thẩm phủ phân chia gồm có ngoại viện và nội uyển, hai phủ đệ rộng lớn hợp chung một chỗ, cửa chính, cửa trước, cửa sau và cửa nhỏ hai bên, cộng lại cỡ chừng mười cửa.
Cửa chính duy nhất là cái sâu trong hẻm nhỏ đối diện đường lớn Chu Tước, chỉ có thể chứa chiếc xe ngựa, giống như đang nói cho hoàng đế biết Thẩm phủ không vượt quá quy cách thần tử. Trên thực tế toàn bộ kinh đô đều biết, mỗi khi Thẩm phủ có hoạt động gì lớn đều ra vào từ một cửa chính khác, cái cửa kia có thể cho bốn xe ngựa vào cùng một lúc. Thẩm phủ làm chuyện này chính là đang thị uy với hoàng đế, bằng mặt không bằng lòng, không chút kiêng dè.
Lâm Nha chạy được nửa đường thì dần dần tỉnh táo, chỉ dựa vào một mình chạy thẳng tới cửa Thẩm phủ, đừng nói gặp Thẩm Vu Uyên rồi giết chết hắn, e rằng mới tới cửa đã bị bắt đưa đến quan phủ. Nhưng nếu không trả thù Thẩm Vu Uyên, y thật sự khó giải mối hận này.
Việc này phải từ từ suy nghĩ, phải bình tĩnh —— hoàn toàn không bình tĩnh nổi!!
Lâm Nha tức giận chạy đến tửu lâu chụp thuốc mê tiên sinh kể chuyện, lén lút thay y phục của hắn, giả trang thành một người tứ tuần lên đài luận bàn. Y nói xấu Thẩm Vu Uyên sa vào tửu sắc, là tiểu nhân cậy thế lộng quyền, biên soạn cho Thẩm Vu Uyên có nhiều tật xấu, còn nói hắn tuy là tên bại liệt nhưng đêm nào cũng ăn dược tráng dương, bảo thận đan, đêm hưởng lạc mười nữ tử.
Trong tửu lâu có rất nhiều học sinh, người sùng bái Thẩm Vu Uyên chiếm đa số nhưng cũng không thiếu học sinh tài hèn sức mọn tự cho là trên đời dơ bẩn chỉ có mình ta trong sạch. Bởi vậy có người nổi trận lôi đình mắng chửi Lâm Nha nhưng cũng có người ủng hộ Lâm Nha, mời y uống rượu. Sau khi Lâm Nha phát tiết cơn tức trong lòng, thừa dịp hai phe bên dưới đánh thành một đoàn thì y len lén chạy trốn, đói bụng nên đi ăn vài thứ, kết quả ăn xong rồi nôn, nôn xong lại đói.
Lâm Nha khổ đến mức luôn trộm rơi nước mắt sau lưng người khác, y không muốn sinh đứa nhỏ, nhưng từng bị phụ mẫu bỏ rơi từ bé dẫn đến y không thể bỏ đứa bé trong bụng. Khổ sở gần nửa tháng, Lâm Nha vẫn không chịu uống thuốc dưỡng thai. Y ói đến khó chịu, bèn lặng lẽ giả trang chạy tới tửu lâu bôi đen Thẩm Vu Uyên, thấy người phía dưới đánh thành một đoàn, trong lòng rất vui vẻ.
Đáng tiếc sau đó vẫn phải chịu tội, ói ra mật xanh mật vàng. Lâm Nha hai mắt đẫm lệ chửi bới Thẩm Vu Uyên, trong lòng vô cùng giận hắn. Không ngờ bên Thẩm phủ đã có người sớm báo tin cho Thẩm Vu Uyên có người ở tửu lâu bôi nhọ hắn, còn miêu tả sinh động như thật.
Thẩm Trường Ninh nghe xong rất giận dữ: “Là ai biên soạn ra cái này tổn hại huynh trưởng? Hủy danh dự người ta quá đáng rồi! Nếu không phải huynh trưởng vang danh thiên hạ từ lâu, há phải oan không thể nói?!” Sau khi tỏ thái độ xong, nàng ho khan vài tiếng, hỏi khe khẽ: “Huynh trưởng, người kia nói huynh đêm cưỡi mười nữ nhân là thật hả?”
Chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Vu Uyên, Thẩm Trường Ninh vội vàng đổi giọng: “Quả nhiên là nói bậy! Huynh trưởng giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra loại việc dâm dục này?!”
Thẩm Trường Ninh càng nói lớn tiếng càng chột dạ. Nàng thà rằng huynh trưởng là người háo sắc, ít nhất… Hiện nay huynh trưởng đã tứ tuần mà bên người không có người làm ấm giường, dưới gối cũng không có con nối dõi… Con nối dõi? Đề cập đến chuyện này, Thẩm Trường Ninh cảm thấy lòng nặng trĩu. Trong mắt đế vương, Thẩm gia chính là kim châm, cát đá, lúc nào cũng đề phòng hận không thể sao trảm toàn gia.
(Sao trảm: tịch biên chém đầu)
Lúc huynh trưởng mười lăm tuổi đã phải ra chiến trường, từ nhỏ đã bị ám sát như cơm bữa. Để bảo vệ bản thân, huynh ấy phải tu luyện công pháp cao thâm, sau này vì chữa trị chân bị thương mà huynh trưởng phải lựa chọn công pháp tổn thương đến thân thể. Năm đó tổ phụ mời thần y nổi danh thiên hạ tới xem bệnh cho huynh trưởng, nói cả đời này huynh ấy khó có con nối dõi.
Sau này gặp được thần toán, ông ta nói đến lúc huynh trưởng bốn mươi sẽ có tử nữ duyên. Chẳng qua là duyên phận này rất vô chừng, thay đổi thất thường, ai cũng không biết khi nào duyên phận đến hay lại để lỡ mất.
(Tử nữ duyên: Duyên con cái)
Thẩm Trường Ninh than thở, Thẩm Vu Uyên vân vê nắp trà, liếc mắt nhìn nàng: “Cả ngày than thở cái gì? Trong lòng không vui thì ra ngoài chơi đi.”
Thẩm Trường Ninh ai oán nhìn huynh trưởng cô độc một mình, trong lòng phiền muộn không biết giải thích thế nào.
Thẩm Vu Uyên không quá để ý muội muội mình đa sầu đa cảm, xếp một bàn cờ, bảo nàng tới đánh một ván. Bản lĩnh đánh cờ từ bé của Thẩm Trường Ninh do Thẩm Vu Uyên dạy, tất nhiên bị giết không còn mảnh giáp. Thẩm Vu Uyên đanh mặt không vui: “Rút lui sao?” Nói xong, hắn bày một trận cờ khó, bảo nàng phá giải.
“Không giải được thì đừng xuất phủ.”
Thẩm Trường Ninh thở dài.
Thẩm Vu Uyên làm thinh, đi tới tiền sảnh phân phó thủ vệ: “Bắt người biên soạn tin đồn trong tửu lâu về đây.”
Thủ vệ tuân mệnh: “Vâng.”
…
Lâm Nha lại ói ra, tâm trạng rất tệ. Y lại chọn một tửu lâu, giả trang đến đó gây sự. Đến khi tâm tình tốt lên, y mới lén trốn đi, kết quả khi đi qua một hẻm nhỏ không người bị đánh ngất đưa đi. Lần thứ hai tỉnh lại, Lâm Nha phát hiện mình đang nằm trong một sương phòng hoa lệ, mùi đàn hương thoang thoảng khắp phòng, làn khói từ lư hương Bác Sơn trên án kỷ lượn lờ bay lên, xuyên qua màn che mạ vàng có thể thấy được lờ mờ.
(Lư hương Bác Sơn)
(Án kỷ)
Nơi này không phải trạch viện ngoại thành của mình, so sánh hai nơi thì khác nhau một trời một vực. Lâm Nha phát hiện mình chỉ mặc áo trong bèn kéo kín y phục, xuống giường thăm dò cẩn thận, đột nhiên thoáng thấy có bóng người đằng sau màn voan mỏng mạ vàng. Y hoảng hốt, kéo màn giận dữ hét: “Tiểu nhân từ đâu tới, mặt không dám lộ hành sự cũng không đường đường chính chính, chỉ dám đánh lén sau lưng!”
Đợi đến khi thấy người, Lâm Nha lập tức câm miệng.
Nam nhân ngồi ngay ngắn sau án kỷ, tóc bạc như tuyết, rũ mắt phẩm trà, là thần tiên thế gian hiếm thấy.
Người này chính là Thẩm Vu Uyên.
Lâm Nha sửng sốt, không nói hai lời cầm lấy bình sứ trắng bên cạnh đập về phía Thẩm Vu Uyên. Y nhe răng cười: “Ta đang tìm ngươi, tự ngươi xuất hiện trước mặt ta, đỡ công ta tìm kiếm.”
(Bình sứ trắng)
Nói xong, y ném mọi thứ có thể cầm được về phía Thẩm Vu Uyên, nhưng đều bị hắn tránh né. Lâm Nha không tin hắn có thể né hết, ném rất nhiều, làm bản thân mệt chết. Y đến trước mặt Thẩm Vu Uyên, nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi là yêu quái?”
Thẩm Vu Uyên đẩy xe lăn từ án kỷ đi ra phía trước, đứng trước mặt Lâm Nha nhìn y, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, không nhìn ra nổi đêm đó hắn đè y có bao nhiêu điên cuồng.
“Ngươi tức cái gì?”
Lâm Nha trừng mắt, thở phì phì: “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta tức cái gì?! Ngươi tạo sinh mệnh trên người ta, ta có thể không tức?!”
Thẩm Vu Uyên bình tĩnh: “Ta nhớ không lầm thì ngươi không phải nữ nhân.”
“Nói nhảm! Đương nhiên ta không phải. Ta không nói nhiều với ngươi, ngươi phải cho ta đâm hai đao.”
Thẩm Vu Uyên: “Lý do.”
Lâm Nha chống nạnh, ngạo nghễ nhìn Thẩm Vu Uyên: “Ta không vui.”
Lâm Nha bị dằn vặt cả tháng, nghe đại phu nói còn phải bị hành hạ một hai tháng. Y ói xong còn bị dày vò, nói chung chỉ cần cái thai trong bụng chưa ra, y phải chịu khổ sở. Nghĩ như vậy, thiếu niên mới lớn cảm thấy rất uất ức, ánh mắt trợn trừng nhìn Thẩm Vu Uyên tràn ngập lên án.
Thẩm Vu Uyên thấy thế giật mình, lặng lẽ thở dài. Hắn vốn muốn xử phạt thiếu niên cố tình gây sự, tự chui vào rọ này nhưng thấy y uất ức như vậy, hắn lại có chút mềm lòng. Thẩm Vu Uyên đỡ trán, xua tay: “Mà thôi, ngươi đi đi, không được càn quấy nữa.”
Lâm Nha ngồi trên ghế, vuốt bụng: “Ta đói.”
Thẩm Vu Uyên lệnh cho tỳ nữ bên ngoài bưng hai đĩa điểm tâm vào, nhìn chằm chằm Lâm Nha ăn đến sung sướng, lạnh lùng nói: “Chuyện đêm đó, lỗi là tại ngươi, ta không truy cứu. Sau đó ta không kiểm soát bản thân… Là lỗi của ta, ngươi ở ngoài biên soạn bôi xấu ta, ta cũng không truy cứu. Nhưnng lần sau không được làm thế nữa.”
Lâm Nha bĩu môi, muốn nói chuyện nhưng vừa há miệng đã ói. Thẩm Vu Uyên còn tưởng y cố ý, ương bướng hồ đồ, nhưng y buồn nôn không giống giả vờ. Hắn đặt tay lên mạch tượng của Lâm Nha, một lát sau, vẻ mặt Thẩm thái phó trước giờ luôn bình tĩnh bỗng xuất hiện vết rạn nứt, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Thẩm Vu Uyên nói: “Tạm thời ngươi ở đây nghỉ ngơi.”
Sau đó hắn rời khỏi sương phòng, phân phó tỳ nữ: “Đi mời Lưu đại phu.”
Tỳ nữ: “Vâng.”