Trước khi vào truyện mình nói sơ qua vài khái niệm cho mọi người biết nha.
Tiết giả = Alpha
Khào tử = Omega
Triều kỳ = Kỳ phát tình
Trước mắt vậy thôi có gì bổ sung sau nhe
Xuân hoa tháng ba, chính là thời tiết tốt nhất trong năm, Ngụy vương Lý Vân Tễ phụng chiếu vào kinh.
Nói đến vị Ngụy vương này, cha là anh em cùng mẹ với tiên đế, năm đó Hoàng thái hậu từng năn nỉ tiên đế cắt bốn quận quanh Hoài Thủy cho lão Ngụy vương, bởi vậy Ngụy vương liền đời đời sở hữu vùng bảo địa giàu có bậc nhất phương nam. Sau khi lão Ngụy vương quy thiên, Ngụy vương hiện thời chính là đường huynh đệ (em họ) của đương kim Thánh thượng, tình cảm quân thần lại càng sâu sắc hơn so với các phiên vương khác, ngày lễ ngày tết gia thưởng lễ trọng chưa bao giờ quên Ngụy vương hắn. Bây giờ Ngụy vương phụng chỉ vào cung, mọi người theo bản năng đều nghĩ vị Ngụy vương này nhất định đã hơn năm mươi tuổi, bụng phải phệ, bộ dạng hưởng thụ quá mức.
Ngày hôm đó Lý Vân Tễ mới vừa diện thánh xong, bước ra khỏi Thừa Càn cung. Tiểu thái giám canh cửa lặng lẽ nhìn theo, hãy nhìn tấm lưng cao to kia, ngọc quan áo mãng bào, nghiễm nhiên là một vị nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang khí chất bất phàm, so với mấy lời đồn “Mãn não phì tràng”, “Tâm khoan thể bàn” quả thực là một trời một vực.
Ruột dồn lên não, lòng thoải mái thân thể béo mập.
Tiểu cung nhân không khỏi lắm miệng hỏi han, liền rước lấy sự cười nhạo của các thái giám hầu hạ đã lâu, nói, “Ngụy vương điện hạ chính là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của đương kim Thánh thượng, thường gọi là Thập Cửu Gia, lúc vào cung năm Ninh Võ thứ tư còn được Thái hậu ôm trên gối. Năm nay Ngụy vương mới hai tám, so với Thái tử điện hạ chỉ hơn hai tuổi, trong mắt thánh thượng như đệ như con.”
Thì ra vị Ngụy vương này tuy bối phận lớn nhưng tuổi ngược lại vẫn tính là trẻ. Năm đó Vương gia cha hắn cũng khá lớn tuổi trong số các hoàng tử, tuy là thúc cháu với đương kim Thánh thượng nhưng lại thân như huynh đệ, vì vậy thiên tử đối với Ngụy vương bây giờ cũng là yêu ai yêu cả đường đi. Còn nữa, Lý Vân Tễ thân là thần tử, nhưng trong số các vị vương gia có thể nói là tài năng xuất chúng, lúc niên thiếu đã từng lĩnh binh hạ địch, bảo vệ biên giới, là nhất phẩm công tước có công trạng thực sự, không phải người thường có khả năng so được.
Chỉ có điều…
Bên trong Ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, xuân ý dạt dào, liền thấy vị Ngụy vương trẻ tuổi kia chắp tay chậm rãi đi tới. Con cháu hoàng thất Lý thị phần lớn trưởng thành đều cương nghị tuấn lãng, Ngụy vương thừa kế đôi mày kiếm mắt sao của Lý thị, đường nét dung mạo lại có vẻ thanh tú sâu sắc lạ kỳ. Đoán là vì bối phận lớn nên tính tình Lý Vân Tễ có chút thành thục nội liễm không phù hợp với lứa tuổi, Thánh thượng còn từng nói về Thập Cửu Gia “Văn tĩnh trầm liễm, kham đắc đại dụng.” Nhưng mà bốn chữ đầu chỉ là nói dễ nghe mà thôi.
Điền đạm ít nói, chịu được trọng dụng.
Nói đúng ra cũng không phải tự Lý Vân Tễ muốn mình văn tĩnh, sự thật là bởi vì hắn không thể không văn tĩnh. Đây là do, Ngụy vương tuổi trẻ tài cao của chúng ta có một chứng bệnh ít người biết tới —
Lúc này thái giám tổng quản lại gần, vái chào Ngụy vương nói, “Vương gia, Hiền phi nương nương đang đợi ở Bách Hoa đình, nô tài phụng lệnh Kim thượng, xin dẫn đường cho Vương gia.”
“Ừm.” Lý Vân Tễ chỉ gật đầu một cái.
Sắc mặt tổng quản vẫn như cũ, khom lưng nói, “Mời Vương gia.”
Dọc theo đường đi, Vương gia không nói một chữ nửa câu nào, có thể ví như im lặng là vàng, thái giám tổng quản cũng vô cùng thức thời, không hàn huyên dư thừa, cũng chẳng hề chuyện phiếm thấy sang bắt quàng làm họ.
Thì ra các lão nhân bên trong nội cung này cũng biết, Ngụy vương Lý Vân Tễ từ nhỏ đã có tật cà lăm. Lúc đó mọi người đều chỉ cho là con nít nói chuyện không lưu loát, ai ngờ mãi cho tới khi Thập Cửu Gia tròn năm tuổi, cháu gái một khoa môi múa mép, miệng phun hàng loạt, chỉ có tiểu Thập Cửu là nói chuyện ấp a ấp úng.
Sau khi biết tin lão Vương phi thiếu chút nữa đã ngất đi, nàng gần năm mươi tuổi mới sinh được một người con trai, đương nhiên yêu thương đến tận xương tủy, vì thế liền tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, nào ngờ trị liệu nửa năm một năm mà bệnh tình vẫn không có nửa phần chuyển biến tốt đẹp. Lão Vương phi lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, ôm Thập Cửu Gia than thở “Đứa con số khổ”, Thập Cửu Gia còn an ủi ngược lại mẹ ruột, nhưng mà nặn nửa ngày vẫn lắp bắp nói, “Mẫu, mẫu, mẫu thân đừng, đừng…”
Lời còn chưa dứt, lão Vương phi đã “A” một tiếng, càng khóc thê thảm hơn.
Từ đó Lý Vân Tễ liền biết, chính mình bớt nói vẫn tốt hơn. Lâu dần liền dưỡng thành tính tình trầm tĩnh, tính cách ông cụ non.
Ngoại trừ khuyết điểm này ra thì trên người Ngụy vương vẫn còn thiếu sót chỗ khác. Cứ nhìn hắn bước đi chầm chậm, dù chưa từng cố gắng che giấu, người khác vẫn có thể từ từ nhận ra chân trái vị Ngụy vương này không thuận tiện lắm — này đã là vết thương cũ rất nhiều năm về trước. Năm đó Lý Vân Tễ phụng mệnh lĩnh binh chinh phạt bộ lạc du mục, trong lúc chiến đấu bị chém trúng chân trái, tuy rằng đi đứng vẫn được những cũng để lại chút di chứng, mặc dù việc đi lại không đáng lo nhưng khó có thể linh hoạt như người bình thường.
Cũng vì vậy cho nên Ngụy vương Lý Vân Tễ tướng mạo đường hoàng có quyền có thế lại thân với thiên tử, thế nhưng đến nay vẫn chưa cưới được vợ. Hắn thừa kế vương vị mười mấy năm, vị trí Vương phi vẫn luôn để trống.
Đây cũng không phải không có đạo lý. Lý Vân Tễ thân là tiết giả, lại là Vương tước nhất đẳng, từ thân phận mà nói phải chọn một khào tử từ gia tộc thế gia. Nhưng mà số lượng khào tử hiện giờ cực kỳ nhỏ, huống chi còn phải để ý thân phận, bởi vậy không chỉ Lý Vân Tễ, trước mắt trong số vương công quý tộc, tiết giả cưới vợ đều rất muộn, có không ít người đã qua tuổi nhi lập mà vẫn chưa đón dâu. Mà thôi nhìn tình hình bản thân Ngụy vương, đúng là khó càng thêm khó, dù sao nhìn chung trong kinh thành con cháu quý tộc tuổi trẻ tài cao không phải ít, khào tử xuất thân từ thế gia lại quý giá cực kì, chưa kể nhi nữ còn phải gả tới nơi phương xa của hắn, so sánh giữa Ngụy vương và những người khác, vừa nói lắp, lại vừa què chân, ai cam lòng gả ái nữ yêu dấu của mình cho hắn chứ.
而立 – nhi lập: tuổi
Vừa khéo, Ngụy vương này cũng khá biết mình, nhiều năm qua vẫn luôn khéo léo từ chối hảo ý làm mai của đương kim Thánh thượng dành cho hắn. Nhưng mà hắn thật sự không ngờ rằng, lần này phụng chiếu vào kinh lại là một hồi “Hồng Môn Yến” thiên tử bố trí cho mình.
Nhớ lại mới rồi trong Thừa Càn cung, Kim thượng nói, “Hiền phi có chọn ra mấy vị nữ sĩ thế gia giúp ngươi, ngươi mau đến gặp mặt đi, cho dù là vừa ý người nào hoàng huynh cũng làm chủ cho ngươi.”
Tuy nói thế gia luyến tiếc khào tử, thế nhưng nữ nhi đến tuổi trong nhà lại không ít, trăm năm qua cũng có rất nhiều tiết giả không tìm được lương xứng, tình nguyện thú nữ nhi thế gia. Lý Vân Tễ dù thân có khiếm khuyết, nhưng người nguyện ý làm Ngụy Vương phi chỉ cần tìm tỉ mỉ một chút thì vẫn có.
Ý tốt của Kim thượng, Lý Vân Tễ là người trong cuộc không có đường từ chối, chẳng thể làm gì khác hơn là kiên trì tới cùng, đến nội cung “kết thân” vậy.
Nếu đã muốn chọn đối tượng cho Ngụy vương, Ngự hoa viên hôm nay đương nhiên náo nhiệt hơn ngày thường nhiều lắm.
Lý Vân Tễ đi đến nơi liền nhìn thấy các thiếu nữ đang túm năm tụm ba trong vườn. Hiền phi dùng danh nghĩa ngắm hoa, cho mời rất nhiều nữ sĩ vào cung, trong đó chỉ có vài người biết được mục đích hôm nay, còn lại cùng lắm chỉ là gấm thêm hoa mà thôi.
Thái giám tổng quản dẫn người đền gần Bách Hoa đình, nói, “Nô tài qua đó xin chỉ thị của Hiền phi nương nương, thỉnh Vương gia chờ một chút.”
Ngụy vương đứng trong vườn, mấy thiếu nữ thấy người sống, mỗi người đều lấy phiến quạt che mặt mình lại, xì xào bàn tán, thầm suy đoán xem vị nam tử cực kỳ dễ nhìn này rốt cuộc là người phương nào, vì sao chưa từng nghe nói tới.
Thời niên thiếu gương mặt Lý Vân Tễ tựa hài nữ, tuổi tác càng lớn, ngũ quan không hề trở nên thô ráp mà trái lại càng thêm phần khí khái nam nhân, quả thực tuấn mỹ tuyệt luân.
“Dáng dấp kia, đặt trong kinh thành người đẹp vô số, cũng phải là số một số hai.” Lý Vân Tễ dù sao cũng là võ nhân, nhĩ lực rất tốt, có vài cô nương nghị luận hơi lớn tiếng, hắn liền nghe thấy rõ rõ ràng ràng.
Lý Vân Tễ niên thiếu đã hành quân, không có kinh nghiệm phong hoa tuyết nguyệt gì, ở trong quân chỉ nói tới trí mưu vũ lực, dù sao đao kiếm cũng không có mắt, lớn lên đẹp như hoa cũng vô dụng, cho dù trong quá khứ hắn từng nghe người khác khen hắn lớn lên dễ nhìn, nhưng cũng chỉ là vài câu khách sáo, vì vậy hôm nay vẫn là lần đầu tiên Ngụy vương nghe thấy người khác nghị luận về tướng mạo của mình.
Bị đông đảo các thiếu nữ cùng khen, trong lòng Ngụy vương không phải tư vị lâng lâng gì, trái lại chỉ cảm thấy oanh oanh yến yến kia khiến đầu hắn phát đau. Từ nhỏ hắn đã “văn tĩnh” quen rồi, liền chỉ thích yên tĩnh, ghét nhất chính là náo nhiệt.
Trước mắt một mảng trăm hoa đua sắc, hoa cả mắt, đang lúc Ngụy vương chỉ hận không thể kháng chỉ quay lưng bỏ về, một tiếng kêu trong trẻo đột nhiên vọng đến bên tai.
So với âm thanh, kỳ thực thứ trước hết Lý Vân Tễ cảm nhận được lại là một mùi hương thoang thoảng bay tới từ trong vườn.
Mùi thơm kia bất đồng với hương hoa và hương phấn son tràn ngập Ngự hoa viên, là một loại khác, mùi thơm vừa nhẹ vừa nhạt.
Lý Vân Tễ theo tiếng nhìn sang, liền thấy một thiếu niên cách đó không xa. Thiếu niên kia thoạt nhìn mười bốn, mười lăm tuổi, xinh xắn lanh lợi, dáng dấp lớn lên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mặt ngọc toát lên vẻ trẻ con, chợt nhìn lại, thật giống như Tán tài đồng tử bên người Bồ Tát. Y mặc áo màu lục, khoác áo lụa mỏng, đầu cài ngân trâm, vừa nhìn là biết xuất thân con cháu thế gia nhà cao cửa rộng. Chỉ thấy vài thiếu nữ vây quanh y, không hề chú ý nam nữ đại kỵ, lại nhìn vóc người y lần nữa, không khó suy đoán thiếu niên này là một khào tử.
Tiếng kêu mới rồi là từ một nữ tử váy hồng phát ra, chỉ thấy một chiếc khăn tay nhẹ nhàng bay xuống trên mặt hồ gần bờ.
Không chờ cung nhân lại đây, thiếu niên lanh lợi kia đã tìm tới một nhánh cây, duỗi dài tay muốn câu chiếc khăn về cho cô nương nọ.
Nữ tử váy hồng nói, “Viên Nhi, ngươi cẩn thận một chút, nếu không chúng ta gọi thị vệ đến thôi.”
“Không sao đâu, Tần tỷ tỷ, lập tức được ngay –” thiếu niên trừng mắt nhìn. Hôm nay gió lớn, hồ hoa sen trong cung sâu cực kỳ, tiểu tử này không biết là gan lớn hay vẫn là quá nghịch ngợm, cũng không sợ rơi vào trong hồ.
Thiếu niên duỗi dài cánh cây, chọc cành cây mấy lần, lúc này gió to đột nhiên quét qua, mắt thấy chiếc khăn tay kia sắp bay đi, thiếu niên hét một tiếng, thân thể không khỏi chúi về phía trước, đoàn người nhìn thấy liền kêu lên sợ hãi. Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, có một cánh tay sắt vòng qua eo thiếu niên, kéo tiểu tử thiếu chút nữa ngã vào hồ trở về.
Thiếu niên chỉ ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, lúc giương mắt nhìn, nam nhân đã lui lại một bước từ bên cạnh y.
Ngụy vương đỡ được người xong liền buông tay ra — không chỉ nam nữ có đại kỵ, tiết khào cũng có trở ngại rất lớn. Cùng lúc đó, hộ vệ phía sau Vương gia đã mang tấm lụa kia tới, dâng vào tay Vương gia. Lý Vân Tễ đưa chiếc khăn ra giao lại cho thiếu niên. Lúc tiếp nhận khăn thiếu niên liền chớp chớp mắt, nhếch miệng vui vẻ nói, “Cảm tạ thúc thúc!”
Dáng dấp kia linh động đáng yêu, nếu không có chữ “thúc thúc” này thì cũng coi như thập toàn thập mỹ.
Ngụy vương không biết tại sao, trong lòng vô cớ rụt một phát, trên mặt muốn cười mà không cười nổi, trái lại còn hiện ra thần sắc quái lạ, chỉ “Ừ” một tiếng, không chờ bọn họ hỏi thăm họ tên đã xoay người rời đi.
Thiếu niên nhìn theo bóng lưng vội vã kia, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không đặt trong lòng, quay đầu đem tấm lụa trả về cho chủ cũ, “Tần tỷ tỷ, đây.”
“Cảm tạ Viên Nhi.” Tần tiểu thư nhận lấy khăn tay, hai mắt cũng không kìm được nhìn chằm chằm nam nhân phía xa, khẽ lẩm bẩm nói, “Ngụy vương này, da mặt thật mỏng…” Đâu chỉ là da mỏng, còn có chút vô lễ, không nói một lời đã vội vã bỏ đi.
“Thì ra, hắn chính là Ngụy vương?” Thiếu niên kinh ngạc nói, “Ta còn tưởng rằng, Ngụy vương già đến mức có thể làm gia gia ta.”
Tần tiểu thư “phì phì” nở nụ cười, thiếu niên không biết cũng không kỳ lạ, hôm nay nàng vào cung vì chuyện gì, trong lòng sáng như gương. Mặc dù trước đó đã biết tuổi tác Ngụy vương không lớn lắm, nào ngờ lại còn là thanh niên tuấn kiệt như vậy.
Thiếu niên nhìn theo người kia, lầu bầu nói, “Vừa rồi mới kêu thúc thúc, coi như tiện nghi cho hắn.”
Ai ngờ Ngụy vương lại đột ngột khó giải thích được liếc mắt qua nơi này một cái. Thiếu niên vội vàng im miệng, chọc cho nhóm cung nữ cười khanh khách không ngừng. Tần tiểu thư đẩy y một cái, sẵn giọng, “Được rồi, đừng đoán mò nữa, ngươi đi ra lâu như vậy rồi lát nữa Trắc phi của Thái tử sẽ tìm ngươi đó.”
Trắc phi hiện nay của Thái tử là trưởng nữ của Trấn Bình hầu Từ Trường Phong, như vậy, thiếu niên này hẳn nhiên chính là bảo bối quý giá tiếng tăm lừng lẫy của Từ gia — Từ Bảo Chương.
×××××××××
Lúc này, Viên Nhi mười bốn tuổi, Vương gia hai mươi tám.