Hà Bát Phương vừa dứt tiếng, quả nhiên Bạch Hà Thanh từ trong rừng tha thướt đi ra. Chỉ thấy thần sắc nàng bơ phờ, dáng điệu uể oải, song vẫn không che đậy được vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Đinh Tiểu Nam vội tiến tới một bước, vòng tay nói :
- Xin chào Bạch cô nương!
Bạch Hà Thanh khẽ khom mình :
- Chào Đinh tướng công!
Đinh Tiểu Nam quay sang Hà Bát Phương :
- Lão tiền bối chẳng hay có điều chỉ giáo?
Hà Bát Phương cười :
- Chẳng có gì, chỉ muốn nhờ thiếu hiệp chiếu cố cho Nhị công chúa và giúp nàng tìm lại phụ thân...
Đinh Tiểu Nam sốt sắng :
- Đó là việc tất nhiên, phụ thân của Bạch cô nương chính là ân sư của vãn bối.
Hà Bát Phương kinh ngạc lẫn mừng rỡ :
- Ồ! Thật vậy ư?
Đinh Tiểu Nam mỉm cười :
- Chả lẽ vãn bối lại đi nói dối hay sao?
Hà Bát Phương cười bí ẩn :
- Vậy thì đều là người nhà cả! Quý danh của Nhị công chúa là...
Bạch Hà Thanh bẽn lẽn :
- Mười sáu!
Hà Bát Phương quay sang Đinh Tiểu Nam nói tiếp :
- Phụ thân của Công chúa là sư phụ của thiếu hiệp, phải xưng hô thế nào thì thiếu hiệp tự suy nghĩ xem!
Đinh Tiểu Nam thoáng đỏ mặt, đành tiến tới khẽ gọi :
- Sư muội!
Bạch Hà Thanh cũng vội nói :
- Sư huynh!
Hà Bát Phương cười phá lên :
- Vậy là xong, lão hóa tử này phải đi đây!
Đinh Tiểu Nam bối rồi :
- Lão tiền bối không thể đi được...
Bạch Hà Thanh cũng ngượng ngùng nói :
- Chờ một lát, tiểu nữ...
Nhưng Hà Bát Phương tảng lờ, phi thân đi trong tiếng cười vang, thoáng chốc đã mất hút.
Đinh Tiểu Nam trông theo bóng dáng của Hà Bát Phương, ấp úng nói :
- Sư muội... định đi đâu?
Bạch Hà Thanh buồn bã thở dài :
- Đi đâu chính tiểu muội cũng không biết... trước mắt...
Nói đến đây bất giác sụt sịt khóc, hồi lâu mới nói tiếp :
- Trước mắt tiều muội chỉ muốn tìm gặp phụ thân!
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Ân sư lão nhân gia không có nơi cư trú nhất định, chẳng rõ hiện giờ đã đi đến đâu, tìm kiếm không phải dễ. Tuy nhiên...
Ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Sư huynh có thể tìm cách nhờ người thăm dò!
- Phụ thân của tiểu muội không thường lui tới trên giang hồ, nhất thời biết đi đâu mà tìm? E rằng không ai biết được hành tung của ông ấy đâu!
Đinh Tiểu Nam lắc đầu :
- Vị bằng hữu sư huynh nói đây thì lại khác, chẳng những ông ấy sẽ tận lực, mà nhất định còn có cách để tìm gặp ân sư, để cho sư muội cha con đoàn viên!
Bạch Hà Thanh phấn khởi :
- Vị bằng hữu của sư huynh hằn là một người rất danh tiếng, chẳng hay là ai vậy?
Đinh Tiểu Nam tần ngần một hồi mới nói :
- Nói cho sư muội biết cũng chẳng hề gì, ông ấy chính là thủ lãnh của giới lục lâm, Đại Lực Ôn Thần Quách Bá Thiên!
- Ồ! Ông ấy có dễ tìm được không?
- Tuy không dễ tìm được ông ấy, nhưng thuộc hạ của ông ấy có mặt trên khắp nẻo giang hồ, lúc nào cũng có thể tìm được, chỉ cần gặp một người là có thể nhanh chóng liên lạc được với Minh chủ của họ ngay.
Bạch Hà Thanh hớn hở :
- Vậy thì hay quá... Thật hết sức cảm tạ sư huynh!
- Người nhà cả, sư muội bất tất khách sáo...
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Nhưng còn Hồng Thái cung thì sao?
Bạch Hà Thanh thờ dài :
- Từ khi gia mẫu bị Kim Xà phu nhân bắt đi, tiểu muội phụng mệnh Kim Xà phu nhân giám quản Hồng Thái cung đến nay, tiểu muội đã phá hủy Hồng Thái cung rồi!
Đinh Tiểu Nam sửng sốt :
- Vì sao vậy?
- Chẳng vì sao cả, chỉ là tiểu muội nhận thấy Hồng Thái cung chẳng những vô ích đối với giang hồ, trái lại còn có hại, nên tiểu muôi đã giải tán môn nhân, phá sụp hoàn toàn Hồng Thái cung, rồi theo Hà Bát Phương đi tìm gia phụ.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Nhưng ông ấy không nên đi khỏi thế này...
Bạch Hà Thanh bẽn lẽn :
- Đó... là vì ông ấy thấy có huynh kề cận tiểu muội nên không cần bận tâm đến nữa!
Đinh Tiểu Nam giật nảy mình :
- Sư muội cận kề với ngu huynh...
Bạch Hà Thanh thoáng biến sắc mặt :
- Sao? Sư huynh... không thích đi cùng với tiểu muội ư?
Đinh Tiểu Nam hoảng kinh :
- Không, không... nhưng...
- Nhưng sao? Sư huynh làm gì mà ấp a ấp úng thế này?
Bống nhiên, một giọng nói vang lên :
- Nhưng sao chỉ có kẻ này biết thôi, ít nhiều y cũng còn có phần e ngại, không dám trả lời một cách sớn sác như vậy...
Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Lộ Văn Lan đã xuất hiện trước mặt.
Đinh Tiểu Nam hết sức ngượng ngùng :
- Lan tỷ sao lại đến đây?
Lộ Văn Lan buông tiếng cười nhạt :
- Tôi đến không được sao? Đêm hôm khuya khoắt ngươi thầm lén hẹn hò với người ta, tôi không thể ra xem được sao?
Đoạn với giọng sắc lạnh quát :
- Gớm thật, sư tỷ với sư muội... đến đâu cũng vơ được đàn bà con gái...
Bạch Hà Thanh giận run quát lớn :
- Ngươi nói bậy bạ cái gì thế?
Lộ Văn Lan cũng giận dữ :
- Ngươi dám mắng ta nói bậy bạ hả?
Vung tay lên toan động thủ. Bạch Hà Thanh cũng chẳng chịu kém, liền sấn tới định ra tay quyết ăn thua.
Đinh Tiểu Nam hốt hoảng, vội lách người đứng ngăn chính giữa, la lên :
- Không được làm mất hòa khí... Hai người hãy nghe tôi nói...
Lộ Văn Lan hằn học :
- Sự thật sờ sờ còn gì để nói nữa chứ?
Bạch Hà Thanh cũng ầm ức hét lên :
- Y thị... thật là hiếp người quá đáng...
Đoạn khóc thút thít. Đinh Tiểu Nam dở khóc dở cười, chỉ bối rồi đấm ngực giậm chân, chẳng nói được lời nào cả.
Bạch Hà Thanh càng khóc càng thêm đau lòng, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, hai tay bưng mặt thổn thức. Lộ Văn Lan mặt mày tái xanh đứng một bên.
Một hồi thật lâu, Đinh Tiểu Nam mới buông tiếng thở dài rồi nói :
- Hiện nay chúng ta đều là những kẻ đồng bệnh tương lân, thực không nên cãi vã với nhau nữa!
Lộ Văn Lan hậm hực :
- Y thị là ai mà ngươi lại rước vào, bất luận thế nào y thị cũng là tay sai của Tam cung, ta thực hổ thẹn phải đứng chung cùng hàng ngũ với y thị!
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Lan tỷ nói vậy cũng hơi quá đáng, nàng ấy tuy là người của Hồng Thái cung nhưng lại khác hẳn với mẹ nàng...
Ngưng giây lát, đoạn nghiêm nghị nói tiếp :
- Hơn nữa, nàng ấy là sư muội của tiểu đệ!
Lộ Văn Lan cười nhạt :
- Đó là tự y thị nói, lệnh sư đã rời khỏi Hồng Thái phu nhân từ nhiều năm, ai biết y thị ở đâu chui ra! Rất có thể đó chỉ là bịa đặt...
Bạch Hà Thanh giận run hét :
- Tiện tỳ, ngươi không được sỉ nhục ta như vậy...
Lộ Văn Lan cũng gắt giọng :
- Sỉ nhục thì sao nào? Huống hồ ta nói chẳng phải là không có thể, có lẽ ngay cả bản thân người cũng không được rõ cha người là ai?
Đinh Tiểu Nam quát lớn :
- Lan tỷ, thôi đừng nói nữa...
Bạch Hà Thanh tức giận đến nghẹn lời, chỉ nằm mọp dưới đất khóc rấm rứt.
Lộ Văn Lan thì cười lạnh lùng :
- Đinh Tiểu Nam, giờ ngươi hãy lựa chọn dứt khoát, đi với y thị hay là đi với Lộ Văn Lan này, ta chờ ngươi trả lời.
Đinh Tiểu Nam khó xử :
- Trước hết hai ngươi hãy bình tâm rồi hẵng tính, được chăng?
Lộ Văn Lan lạnh lùng :
- Ta tuy tức giận nhưng lý trí vẫn còn tỉnh táo, chưa đến mức hồ đồ đâu. Hãy quyết định nhanh lên, chúng ta phải sớm phân rõ việc này!
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Theo ý tỷ thì sao?
Lộ Văn Lan thẳng thừng :
- Theo ý ta dĩ nhiên là ngươi phải chia tay với y thị, đi cùng với ta, ngươi làm được chăng?
Đinh Tiểu Nam thở dài :
- Vậy thì bạc bẽo quá, bởi vì... nàng ấy chẳng những là sư muội của tiểu đệ, mà còn là việc do Hà tiền bối ân công của tiểu đệ giao phó...
Lộ Văn Lan cười khẩy :
- Vậy thì chỉ còn mỗi một cách, tôi đi!
Quay người dợm bước đi. Đinh Tiểu Nam luống cuống gọi :
- Lan tỷ!
Lộ Văn Lan chững bước quay lại :
- Ngươi đã hồi tâm chuyển ý rồi ư?
Đinh Tiểu Nam thở dài :
- Tiểu đệ chỉ có một đề nghị, ba người chúng ta đi chung, đừng cãi vã nữa!
Lộ Văn Lan lắc đầu :
- Không được, việc gì tôi có thể nhường nhịn, nhưng việc này không thể được!
Đinh Tiểu Nam ngập ngừng :
- Vậy thì... xin thứ cho tiểu đệ...
Lộ Văn Lan hét lên :
- Ta sớm biết thế nào ngươi cũng quyết định như vậy... Đinh Tiểu Nam, ta căm hận ngươi, ngươi...
Nghiến răng giậm chân, sải bước bỏ đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Đinh Tiểu Nam trông theo, chỉ buông tiếng thờ dài ảo não.
Bạch Hà Thanh vẫn nằm mọp dưới đất khóc sướt mướt, vô cùng đau xót.
Đinh Tiểu Nam khẽ vỗ lên vai nàng vỗ về :
- Sư muội, thôi đừng khóc nữa!
Bạch Hà Thanh cố nén khóc, buồn bã nói :
- Sư huynh, lỗi tại tiểu muội cả... lẽ ra không nên làm cho nàng ta tức giận bỏ đi, tiểu muội... thật có lỗi với sư huynh!
Đinh Tiểu Nam xúc động :
- Sư muội đừng nói vậy, sự việc rõ ràng, chẳng thể trách sư muội được. Nàng ấy đã đi rồi thì thôi...
Đưa tay kéo Bạch Hà Thanh đứng lên, lại nói :
- Chúng ta đi thôi!
Bạch Hà Thanh thoáng chau mày :
- Đi đâu?
- Tiểu huynh phải đến Mạc Can sơn, sư muội hãy đi cùng tiểu huynh, nếu trên đường gặp người trong giới lục lâm thì tiểu huynh có thể nhờ họ truyền tin cho Quách Bá Thiên tìm kiếm tông tích của ân sư!
Bạch Hà Thanh gật đầu :
- Vậy thì xin đa tạ sư huynh!
Thế là hai người sóng vai cất bước đi về hướng lữ điếm trong trấn.
Hôm sau, hai người ngồi trên xe lên đường thẳng đến Mạc Can sơn.
Gã xa phu tuy nhận ra người nữ đã đồi thành người khác, song chỉ giữ trong lòng chứ không nói ra, bởi Đinh Tiểu Nam đã trả tiền xe cho gã gấp đôi.
Dọc đường không gặp điều gì khả nghi, song Đinh Tiểu Nam đã nhờ người trong giới lục lâm truyền tin cho Quách Bá Thiên bảo y tìm giúp tông tích của Vô Ảnh lão nhân.
Sau buổi trưa ngày thứ ba thì đến dưới chân núi Mạc Can sơn. Hai người xuống xe đi vào một thị trấn nhỏ, tìm một quán trọ tạm nghỉ.
Thị trấn này nằm dưới chân núi, sau hoàng hôn có thể nhanh chóng lên trên đỉnh núi Mạc Can gặp lại Đinh Tiểu Lăng, cùng nhau tìm kiếm Mạc Can Lão Tà.
Mạc Can sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng trên núi cây cối xum xuê, phong cảnh rất đẹp, tuy ở chân núi cũng có cảm giác thảnh thơi tự tại.
Quán trọ nọ khá sạch sẽ tươm tất, hai người thuê một gian phòng, lặng lẽ ngồi điều tức.
Đến khi mặt trời sắp lặn, Đinh Tiểu Nam cùng Bạch Hà Thanh rời khỏi phòng trọ, phi thân lên núi.
Hai người phóng đi dưới những tán cây rậm, hồi lâu vẫn chưa thấy bóng một người nào khả nghi cả. Song sau cùng hai người cơ hồ bị lạc đường, chẳng còn phân biệt được hướng đi lên đỉnh núi.
Bạch Hà Thanh chau mày :
- Trên núi cây cối um tùm thế này, làm sao tìm ra bây giờ?
Đinh Tiểu Nam cũng chau mày :
- Ờ nhỉ! Đó là thiếu sót của tiểu huynh, lẽ ra không nên hẹn gặp nhau trên đỉnh núi, nếu đêm nay mà không tìm được thì thật là rắc rối.
Bạch Hà Thanh quay lại dáo dác :
- Khốn nỗi nơi quái quỷ này lại không có nhà cửa gì cả, muốn hỏi thăm cũng chẳng được.
Đinh Tiểu Nam thở dài :
- Chúng ta hãy tìm nữa thử xem, rất có thể tìm được mấy căn hộ nhà thợ săn để hỏi thăm.
Thế là hai người lại tiếp tục lần mò tiến tới.
Lát sau, bỗng nghe Bạch Hà Thanh kêu lên :
- Mau nhìn xem, đằng kia có ánh đèn...