Kim Soo Hyun đặt cô nằm trên giường, cô nhìn anh chằm chằm, mấp máy môi:
- Soo Hyun, anh nằm lên đây đi!
Anh nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường kia, không biết cô định giở trò gì đây?
Anh ngoan ngoãn nghe theo cô, nằm bên cạnh cô, sau đó lấy điều khiển tắt đèn trong phòng.
Kim Sang Won ôm anh vào lòng, trong lòng mỉm cười khoái trá, anh cũng không bận tâm nhiều, anh tháo khẩu trang và mũ ra, sau đó cũng ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ba mươi phút sau...
Kim Sang Won cựa người dậy, bàn tay cô dần dần dịch chuyển lần mò tìm kiếm chiếc điều khiển để bật đèn.
Đang tìm kiếm thì cô đột nhiên giật mình vì một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô.
Theo phản xạ, cô thụt tay lại nhưng bàn tay kia không cho cô cơ hội rút lui, nắm chặt lấy tay cô.
- Sang Won, em làm gì vậy? Không phải em định...? - Anh mới nói đến đó.
- Anh đừng hiểu lầm... Chỉ là... Chỉ là em... Em... - Cô cứ ấp a ấp úng không chịu nói hết câu, trong bóng đêm, khóe môi anh nhếch lên.
- Em định tìm điều khiển để bật đèn? - Giọng anh giống như tra hỏi.
- Đúng đúng! À không... Không đúng không đúng! - Cô gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Bàn tay anh gần như bóp nát cô:
- Sang Won, anh đã nói, khi nào em thật sự hiểu con người anh, anh sẽ cho em thấy khuôn mặt của anh!
Nói xong, anh cúi người xuống hôn lên môi cô, cắn cắn chúng, hôn xong anh ôm cô vào lòng, nói nhỏ vào tai cô:
- Ngủ đi!
Nghe anh nói, cô gật đầu nhắm mắt lại, thật không ngờ kế hoạch của cô lại đổ bể như vậy, cô thầm bực trong lòng, suy nghĩ miên man một lúc, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc người con gái đang ngủ say trong lòng mình, anh mỉm cười: "Cô gái này! Em muốn nhìn thấy anh như vậy sao?"
Sáng hôm sau, cô cố gắng mở mắt dậy, cô còn nuôi chút hi vọng sẽ thấy được khuôn mặt anh vào mỗi buổi sáng, chỉ tiếc là mắt cô lại không mở nổi.
Cô đưa tay lên bóp trán, được một lúc thì mắt cô mở ra, cô ngồi dậy dựa người vào giường, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Anh đang đứng trước cửa sổ, ánh bình minh làm anh nổi bật dưới lớp áo phông trắng, chiếc quần tây đen bó sát thân hình cân đối của anh.
Cô vừa định ngồi dậy chạy đới để có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh thì anh vờ như biết điều cô nghĩ tới, bàn tay anh với lấy chiếc khẩu trang và đội mũ lên. Cô thất vọng ngồi bệt xuống đất, mặt mũi méo xệch, biểu hiện rõ thái độ không vui.
Anh quay người ra sau, ngạc nhiên khi thấy bộ dạng tức cười của cô, anh bước tới cúi người xuống nhìn:
- Sang Won, em sao vậy? - Anh đưa tay nhéo má tôi.
- Soo Hyun... Em muốn nhìn thấy anh! - Mặt cô nhăn lại trông thấy, khiến anh có chút bối rối.
Suy nghĩ chốc lát, anh mỉm cười, nói nhỏ vào tai cô:
- Sang Won, để anh giúp em đi chơi với thần tượng nha! - Giọng anh rất dịu dàng chân thật, anh đưa tay vén nhẹ mái tóc cô.
Hai mắt Kim Sang Won trợn tròn lên:
- Anh nói thật hả?