Trên đời này, Kim Soo Hyun sợ nhất là hai loại người!
Một là mẹ anh, còn thứ hai chính là người yêu anh bỏ rơi anh.
Trước đây thì chỉ có điều đầu tiên khiến anh sợ nhất, nhưng bây giờ điều thứ hai đã xuất hiện...
Người anh yêu giờ lại bỏ rơi anh...
Điều này... Anh phải ngăn cản nó, không thể để cho điều đó xảy ra được!
- Em có biết cuộc đời của anh là dựa vào nó không? Giờ em hủy hoại nó rồi anh biết phải làm sao? - Anh nói, chỉ còn cách ăn vạ mới không để tuột mất cô.
Cô cứng miệng, không thể tin lời nói đó được thốt ra từ chính thần tượng của mình, cũng chính là người mà cô yêu thương.
Chỉ trong một thoáng, cô lại suy nghĩ, liệu mình sẽ được ở bên anh thật sự?
Cô đã chứng kiến rất nhiều người nổi tiếng lừa bịp các cô gái ngây thơ thầm mến mình để chuộc lợi, nhưng cô hoàn toàn không hề nghĩ việc anh lại làm trò đó. Nhưng cô chỉ sợ... Sợ anh sẽ chán cô, lại sẽ bỏ cô một mình.
Cô không muốn xảy ra điều đó...
Gạt bỏ ngay suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, cô lắc lắc đầu, không hiểu tại sao tim cô lại nhói đến vậy...
- Kim Soo Hyun, thật sự xin lỗi anh! Anh hãy đi đi...
Anh lặng im nhìn cô, đôi mắt anh tràn đầy sự buồn bã, anh bước đến nắm tay cô, giọng anh nài nỉ:
- Sang Won à... Em đừng như vậy nữa!
Giọng nói ngọt ngào kia khiến cô không thể không để tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, cô lắc đầu đẩy anh ra khỏi phòng.
Rầm!
Cách cửa phòng đóng lại không chút lưu tình, anh đứng nhìn cánh cửa đóng lại, tâm trạng nặng trĩu.
Sáng hôm sau...
Hôm nay là ngày chủ nhật, cô rúc trong chăn không chịu dậy, đêm qua cô vì anh mà khóc đến sưng mắt, đến nửa đêm mới chợp mắt được một lúc, bây giờ hoàn toàn không muốn ngóc đầu khỏi chăn.
Nằm được một lúc, đúng hơn là cô cứ lăn đi lăn lại trên giường, cô đột nhiên giật mình bật dậy, lao ra ngoài phòng khách đến chỗ ti vi mở kênh truyền hình cô chờ đợi cả tuần nay.
Hôm nay... Kim Soo Hyun có một buổi phỏng vấn với nhóm tạp chí bên công ty NaNu.
Cô ngồi trên ti vi, đầu tóc bù xù, bộ đồ ngủ mèo con vẫn còn dính trên người, đôi mắt sưng vù dán chặt lên màn hình.
Thảm khốc! Thật là thảm khốc!
Nếu chỉ được nhìn anh qua ti vi thế này! Chắc có ngày cô sẽ tự tử mà chết mất!
Nhìn người con trai xuất hiện trước ống kính kia, đã thế, trên má anh lại dán một miếng băng cá nhân, khiến cho đám fan không biết từ lúc nào đã khóc lóc thương tiếc cho nhan sắc của anh.
Cô thở dài, hai mắt lúc này cũng đỏ hoe, anh thật sự rất điển trai, chỉ vì...
- Kim Soo Hyun... Ngày hôm nay cậu đến đây thật sự là điều tuyệt nhất đối với các fan của cậu! Cậu hãy cho biết cảm nghĩ của mình ngay lúc này? - Một chị phóng viên cầm micrô rồi ra câu hỏi cho một người mặc bộ vest đen đang nhìn đăm đăm vào màn hình.
Giọng nói trầm ấm đó vang vào micrô, bất chợt làm chấn động trái tim cô:
- Tâm trạng của Soo Hyun thật sự là lúc này đang rất rối! - Anh mím môi lại, đôi mắt đột nhiên cúi xuống thấp, dường như đang kìm nén điều gì đó.
- Xin cho hỏi cậu Kim Soo Hyun, cậu có thể cho tôi biết cậu đang rối về điều gì không? - Cô phóng viên không ngừng ra từng mũi dao với anh.
Xung quanh, mọi ánh mắt dường như đang tấn công vào người anh, chỉ biết, đôi mắt anh lúc ấy, sáng như sao sa:
- Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nói ra... Tên của người tôi yêu!
Bỗng chốc, mọi thứ gần như sụp đổ trong nháy mắt!