CHƯƠNG
Chạy lòng vòng một lúc lâu trong rừng trúc, túi tiền của Kim Hàn biến mất. Vậy nên, bạn Tiền Tiểu Phi sâu sắc mẫn tuệ của chúng ta một mực cho rằng Diệu Không Không đang ở gần đó!
Ngược lại, Kim Hàn không hề tin tưởng vào phán đoán của Tiền Tiểu Phi: “Có thể nào vừa rồi đi vòng vòng làm rơi mất?”
“Tuyệt đối không thể nào!” Tiền Tiểu Phi trảm đinh chặt sắt, “Bằng kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm cùng trực giác móc túi ta dám khẳng định, người đó đang ở ngay gần chúng ta!” Dứt lời, còn bày ra tư thế rất… Conan.
Kim Hàn nghe vậy suýt ngất, lần đầu nghe nói giữa tiểu thâu còn có lực từ trường hấp dẫn lẫn nhau.
Không đợi Kim Hàn đáp lại, Tiền Tiểu Phi đã ngửa mặt lên trời, kêu to: “Diệu Không Không – chúng ta đã đến – ngươi mau hiện thân -“
Rừng trúc xôn xao một trân, không biết là bị gió thổi hay do Tiền Tiểu Phi chấn. Trúc dầy đặc che khuất mặt trời, trong rừng chỉ có một màu xanh u ám, trong sương mù lộ ra một vẻ quỷ dị.
Lâu không thấy hồi đáp, Kim Hàn đang muốn mỉa mai vài câu, không biết tự nơi nào lại truyền tới một giọng nữ sắc nhọn.
“Trước các ngươi có hai trăm sáu mươi ba kẻ nhận mình tới vì phó ước, cô nãi nãi vì ứng phó bọn chúng mà thiếu chút nữa tóc xanh xuống mồ luôn! Ai biết các ngươi có phải thật không!”
Nguyên bản là giọng nữ thanh thúy, giờ phút này lại khàn khàn, Tiền Tiểu Phi có thể tưởng tượng Diệu Không Không sau khi tiếp đãi hai trăm sáu mươi ba kẻ có bao nhiêu tiều tụy.
Cho nên, đã nói mà, mấy vị đại hiệp trong tiểu thuyết lấy một địch trăm là bốc phét mà, khả năng của con người cũng có giới hạn thôi!
“Vậy ngươi làm sao mới chịu tin tưởng chúng ta?” Kim Hàn lãnh tĩnh nói. Nếu đã tới đây, không thể nào chưa thấy mặt Diệu Không Không đã dẹp đường hồi phủ.
“Trả lời ta một việc.” Diệu Không Không lên tiếng kiểm tra.
“Nói nghe coi.” Tiền Tiểu Phi đương nhiên vàng thật không sợ lửa.
“Vì sao ta phải hẹn các ngươi tới đây?” Diệu Không Không hỏi.
Không đợi Kim Hàn trả lời, Tiền Tiểu Phi giành nói trước.
“Ở đây ít người…” Ngữ điệu hoạt bát.
“Còn – có -gì -” Ngữ điệu nhẫn nại.
“Nơi này yên lặng…” Thanh âm thật thà.
“Tiếp — đâu -” Thanh âm run rẩy.
“Nơi này khó tìm…” Vẻ mặt ngây thơ.
“…” Không nhìn thấy vẻ mặt Diệu Không Không, nhưng phỏng chừng cũng sắp điên tới nơi.
Vẫn không đúng? Tiền Tiểu Phi cau mày cố gắng suy nghĩ. Rừng trúc này trừ việc dễ dàng che dấu ra, làm gì có cái gì hay ho nữa, Diệu Không Không cuối cùng muốn đáp án gì đây!
“Chúng ta trộm thiệp mời của ngươi.”
Là Kim Hàn lên tiếng, thực rõ ràng đây mới là câu trả lời chính xác, bởi vì ngay sau đó, một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hai người.
Người tới là một hắc y nữ tử, dùng hắc sa che mặt, không thể thấy rõ diện mạo. Nhưng từ đôi mắt xinh đẹp cùng dáng người thon thả mà phỏng đoán, chắc chắn là một mỹ nữ.
Bất quá Kim Hàn cũng có chút kỳ quái, nghe nói Diệu Không Không am hiểu dịch dung, vậy tại sao lần này lại dùng hắc sa che mặt, xem ra dưới lớp khăn kia là gương mặt thật của nàng.
Thấy mình cố gắng nửa ngày không có hiệu quả, mà Kim Hàn chỉ nói một câu đã hiện thân, Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi! Câu hỏi ‘Vì sao ta phải hẹn các ngươi tới đây’, trọng điểm là ở chỗ vì sao, chứ không phải ở ‘đây’!”
Kim Hàn bực mình lườm một cái: “Người mình thường ai cũng biết vậy.”
“Đủ rồi! Các ngươi đang đùa giỡn ta phải không!” Diệu Không Không nhìn nhìn, tức điên.
Chỉ cần là nam nhân phong độ, gặp tình huống nay sẽ không thể làm ngơ không biết, vì thế người tự xưng là “quý ông” như Tiền Tiểu Phi tiên sinh ngay lập tức quay mặt hướng Diệu Không Không cười cười: “Vị cô nương này, không biết hôm nay gọi chúng ta tới đây có việc gì?”
“Xin phép cho tiểu nữ sửa lại lời nói của vị thiếu hiệp này một chút, ta không phải hôm nay mới hẹn nhị vị đại hiệp, nếu không lần, ta đã ở trong này đến bốn ngày rồi ~~”
Ánh mắt lãnh liệt đi đôi với lời nói ôn nhu, khiến cho người ta lạnh sống lưng. Theo bản năng, Tiền Tiểu Phi lặng lẽ nấp phía sau Kim Hàn.
Sắc trời dần dần tối, mặc dù ánh sáng trong rừng trúc cũng không thay đổi nhiều, nhưng nhiệt độ hạ dần làm cho tất cả mọi người đều biết đã không còn sớm nữa.
“Quên đi, bớt sàm ngôn. Ta sở dĩ yêu cầu các ngươi tới đây là để giải quyết ba việc.” Diệu Không Không quyết định không đấu võ mồm với Tiền Tiểu Phi, tốc chiến tốc thắng.
“Ba việc gì?” Tiền Tiểu Phi lập tức tò mò hỏi.
Ai ngờ Diệu Không Không căn bản không thèm nhìn hắn, đi thẳng tới trước mặt Kim Hàn, ngẩng đầu nhìn nam nhân, nói: Chuyện thứ nhất, ta muốn biết ngươi làm thế nào lấy thiệp mời từ trên người ta?”
Kim Hàn nghe vậy đơ luôn tại chỗ, trải qua n lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng quyết định nói ra chân tướng với nữ nhân đáng thương trước mặt.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay chỉ về phía Tiền Tiểu Phi.
“Trộm thiệp mời của người… là hắn.”
Tiền Tiểu Phi đã muốn liều mạng khoa chân múa tay nửa ngày, nghe thấy những lời này mới rốt cuộc hài lòng dừng lại, tiêu sái đứng thẳng.
Khách lạp!
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng rơi vỡ.
Gió đêm nhẹ nhàng thôi, hắc sa trên mặt nữ tử khẽ bay, dung mạo như ẩn như hiện.
Kim Hàn bỗng nhiên cảm thấy, tiếng động kia có lẽ đến từ dưới khăn che mặt – nhân vật trong manhua hễ gặp đả kích lớn, cả thân thể đều biến thành gương rồi vỡ tan.
Quả nhiên, không gian yên tĩnh không duy trì được bao lâu, liền bị một tiếng hét chói tai phá hủy:
“Không – thể – nào -“
Chim bay toán loạn.
Tiền Tiểu Phi chưa kịp phòng bị, trúng “ma âm quán nhĩ” suýt thăng luôn. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử đang thét chói tai, nói thầm: “Quả nhiên hà đông sư hống là vĩ khí lợi hại nhất của nữ nhân.”
Kim Hàn lườm hắn một cái, cố nén không bật ra lời trong lòng – còn không phải ngươi hại sao!
Nam nhân cũng đang nhìn nữ tử cách đó khong xa, ánh mắt lóe ra đồng tình cùng thương cảm. Dù sao gặp Tiền Tiểu Phi làm toàn những thứ ngu ngu [chính là đoạn hỏi đáp vô đối ở trên] xong, lại bỗng nhiên biết hắn là người có thâu kỹ giỏi hơn mình, phản ứng của nữ nhân vẫn còn bình thường chán.
Trời gian lặng lẽ trôi, nữ tử dần dần bình tĩnh lại. Nàng thập phần không cam lòng chậm rãi đi về phía Tiền Tiểu Phi, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe hắn nói trước.
“Ta có công cụ hỗ trợ, không phải thuần thủ công.”
“Ân?” Diệu Không Không không theo kịp suy nghĩ của Tiền Tiểu Phi.
“Hắn đang trả lời câu hỏi của ngươi.” Kim Hàn bên cạnh hảo tâm giải thích.
Thật lâu sau, cuối cùng Diệu Không Không cũng hiểu ra vấn đề, vì thế nàng không tin, lớn tiếng nói: “Ý ngươi là nói ngươi dùng mấy thứ công cụ rách nát trộm thiệp mời từ trên người ta?!”
Được “Không Linh Truy Nguyệt Thủ” chân truyền, đối với Diệu Không Không, sử dụng công cụ là thủ đoạn thấp kém nhất, cùng là thứ nàng kinh bỉ nhất, vậy mà hiện tại lại bị một tên tiểu tặc dùng công cụ khiến cho…
Diệu Không Không tiếp tục tan vỡ.
Nhưng bạn Tiền Tiểu Phi ngơ ngơ của chúng ta vẫn tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: “Đây đều là công cụ hiện đại nhất, không phải là mấy thứ rách nát, cho nên ngươi không cần để ý ngư vậy. Bại bởi công cụ tiên tiến cũng không có gì mất mặt.”
Diệu Không Không hít sâu một hơi, tựa hồ cố gắng kìm nén cảm xúc. Thời gian nàng hành tẩu giang hồ cũng không phải là ngắn, nhưng khiến cho nàng muốn đánh người đến thế, đây là lần đầu.
Bất quá Diệu Không Không biết rõ còn nhiều thời gian, chỉ cần biết được thân phận đối phương, việc trả thù quả thực dễ như trở bàn tay [nữ nhân cừu hận thật sự rất khủng bố]. Vì thế này áp chế tức giận, bình tĩnh nói: “Chuyện thứ hai, các ngươi là ai?”
Đứng hình một lúc. Gió thổi qua rừng trúc, tóc bay bay, còn hai người thì không có chút lay động, hoàn toàn hóa đá – câu hỏi này cũng quá đột ngột đi, làm cho cả hai trở tay không kịp.
Yên tĩnh. Triệt để yên tĩnh.
Sau đó…
“Bọn họ là Kim Tiền Bang!”
Nam nhân đột nhiên xuất hiện là cho ba người giật mình, mà lời nói của hắn lại không khác gì sét đánh giữa đồng bằng, làm Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn một thân mồ hôi lạnh.
Bất quá cũng may mắn, phản ứng của Diệu Không Không không mãnh liệt như tưởng tượng, nàng chỉ nhíu mày nói: “Chính là Kim Tiền Bang gần đât làm náo loạn giang hồ?”
“Đúng!” Không đợi đương sự mở miệng, nam nhân mới tới tiếp tục nói, “Theo kết quả theo dõi… Không, là theo kết quả cẩn thận tỉ mỉ điều tra của ta, có thể xác định…”
“Đủ rồi!” Diệu Không Không nhìn hai người không hề phản bác, biết lời nói của nam nhân cũng không phải là giả, nhưng chuyện này nàng không có hứng thú. Chỉ thấy nàng ngắt lời nam nhân, sau đó tới trước mặt Kim, Tiền hai người, vứt lại một phong thơ, nói: “Chuyện thứ ba ở bên trong.” Sau đó xoay người bỏ đi.
Động tác bay lên không nhẹ nhàng, cử động nhanh chóng, thân ảnh mờ mịt, đủ thấy khinh công của người này không phải hư danh.
Một người đã đi, ánh mắt Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi đương nhiên tập trung tới người ở lại.
Kim Hàn liếc mắt nhìn nam nhân, trong mắt lóe ra tia cảnh giác: “Nên nói ngươi là ai đi.”