☆ Chương
"Sở trưởng Cố, em chỉ có một tay thôi sao?" Lý Ninh Ngọc thấy cô không nhận ly nước, vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý nói.
Cố Hiểu Mộng lúng túng cười một tiếng, chỉ có thể đưa tay nhận lấy ly nước, trong lòng oán thầm, mình nên thương cho nửa người bại liệt của mình, hoàn toàn không thể tự lo liệu cho cuộc sống, như vậy mình muốn làm cái gì chị Ngọc cũng sẽ làm theo.
Nguyên văn: bán thân bất toại
Lý Ninh Ngọc nhìn cô nghe lời như vậy, cầm ly nước lên tránh thoát khỏi tay của cô, ngược lại đổ chút nước nóng vào trong ly, tìm thấy một cái muỗng trên bàn, sau đó ngồi ngay ngắn bên người Cố Hiểu Mộng.
"Sau này không cho phép em mạo hiểm như vậy nữa." Lý Ninh Ngọc múc một muỗng nước, thận trọng bưng đến bên mép Cố Hiểu Mộng, thấp giọng nói.
Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, nhìn ngón tay nhỏ nhắn vô cùng trắng nõn của Lý Ninh Ngọc, lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, cô đã uống nước xong nhưng vẫn cảm thấy không đủ, giương mắt chờ muỗng thứ hai, cứ liên tiếp như vậy, lúc này mới cảm giác dập được khí nóng trên mặt.
Sau khi uống xong, Cố Hiểu Mộng lại có một loại cảm giác đồ vật phải cam chịu trở về, từ đáy lòng cô có một tiếng nói nghi ngờ, nước này có phải nước được cung cấp đặc biệt không, tại sao lại còn ngọt hơn nước uống thường ngày.
"Nước này từ đâu tới?" Cố Hiểu Mộng không hiểu hỏi.
"Hả ?" Lý Ninh Ngọc ngẩn ra, sắc mặt lập tức cảnh giác, bưng ly nước lên nhìn kỹ, thầm nghĩ chẳng lẽ có người đầu độc vào nước uống của Cố Hiểu Mộng ? Nhưng mà thấy nước này lại vô cùng trong suốt, cũng không có gì khác thường.
"Cảm thấy ngọt." Cố Hiểu Mộng thấy cô khẩn trương, liền vội vội vàng vàng giải thích.
Lý Ninh Ngọc vừa nghe lời này của cô, cười thở ra một cái, thiếu chút nữa làm đổ nước lên người cô. Đã là lúc nào rồi, Cố Hiểu Mộng còn có tâm tình đùa giỡn.
"Khát thì uống nhiều chút." Lần này Lý Ninh Ngọc trực tiếp bưng ly nước đến tận bên mép, bày ra bộ dáng động tác tay muốn rót vào.
"Chị Ngọc, không thể uống nhiều nước, bằng không sẽ muốn đi... Em không có quen." Cố Hiểu Mộng nói ra được câu này, mặt đỏ lên, nhìn về phía phòng tắm trong phòng.
"Nói muốn uống nước cũng vậy, nói không uống cũng là em, phục vụ em thật tốt đúng là không dễ dàng. Nếu em cảm thấy tôi làm không quen, ngày mai tôi bảo thím Triệu qua đổi, để bà ấy chăm sóc em." Lý Ninh Ngọc buông ly nước xuống, nói.
(Thím Triệu này là bà quản gia nhà của CHM ở Thiên Tân nha, k phải quản gia nhà chính ở Hàng Châu đâu)
"Không không không, chị Ngọc, em nghe chị mà." Cố Hiểu Mộng lật đật ngừng đề tài, rất sợ sáng mai thím Triệu xuất hiện ở phòng bệnh.
Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng khuấy đều ly nước, trong nhất thời hai người không nói lời nào, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
"Chị Ngọc, muốn ăn chút trái cây." Cố Hiểu Mộng cảm thấy trong bụng trống trơn, thấy đồng hồ treo tường chỉ mới rạng sáng bốn giờ, sợ rằng còn phải rất lâu nữa mới có thể ăn điểm tâm.
"Có phải đói rồi không ?" Lý Ninh Ngọc ôn nhu nói.
Cố Hiểu Mộng nghe giọng nói của cô, ánh mắt nhìn cô mềm mại như nước, Cố Hiểu Mộng cảm giác môi mình vô cùng khô, hé miệng liếm môi một cái.
"Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng." Cố Hiểu Mộng bĩu môi một cái, bây giờ chỉ có thể ăn trái cây lót dạ thôi.
"Tôi đã bảo tiểu Triệu sáu giờ đưa điểm tâm tới, là tôi không tốt, sắp xếp không chu đáo." Lý Ninh Ngọc thấy mặt Cố Hiểu Mộng không có một chút máu, hối hận mình hẳn nên chuẩn bị sẵn nhiều đồ ăn.
Cố Hiểu Mộng đưa tay cầm tay Lý Ninh Ngọc, lắc đầu một cái.
"Chị Ngọc, em nhớ chị đã vì em làm tất cả mọi chuyện, cho nên, chị Ngọc chị không nên nói như vậy." Cố Hiểu Mộng cầm chặc hơn một tí, ánh mắt tràn đầy mập mờ.
"Để tôi gọt táo cho em ăn." Lý Ninh Ngọc rút tay ra nói, sau đó tìm một cây dao nhỏ và trái táo, lột chút xíu vỏ ra.
Vào thời khắc muôn vàn tiếng động đều dừng lại này, Lý Ninh Ngọc hồi tưởng lại thời điểm Cố Hiểu Mộng bày tỏ lúc hấp hối, thời khắc sắp chết, câu nói kia là do tiềm thức của Cố Hiểu Mộng khơi thông sao ? Cố Hiểu Mộng có thể còn nhớ không ?
Có lẽ là em ấy không nhớ, Lý Ninh Ngọc tự mình phỏng đoán. Nếu như Cố Hiểu Mộng còn nhớ, dựa theo tính tình em ấy, bây giờ hai người một mình nơi đây, đã sớm nhắc lại một lần nữa, không đúng còn phải đòi mình một đáp án.
☆ Chương
Cố Hiểu Mộng mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hình dáng chân thực rõ ràng của Lý Ninh Ngọc, con ngươi giống như là chứa đựng dòng nước mênh mông, lộ ra thâm thúy và thần bí.
"Chị Ngọc, trước kia ở Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông, một mình trải qua mỗi một vòng tính toán của cuộc sống, khi đó chỉ trông đợi có thể sớm ngày kết thúc trận chiến tranh khổ cực kia, nhưng mình giờ đây giống như là nhận lấy sự trừng phạt như Sisyphus vậy." Cố Hiểu Mộng tựa vào trên gối, nghiêng người sang nhìn Lý Ninh Ngọc nói.
Sisyphus: Một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, vua của Ephyra. Do lừa gạt thần chết hai lần để có thể sống lâu hơn nên bị thần Zeus trừng phạt bằng cách bắt ông ta đẩy một tảng đá to lên đồi, khi nó gần lên tới đỉnh thì sẽ tự động lăn xuống, hình phạt này kéo dài đến cuối đời.
Lý Ninh Ngọc yêu kiều cười một tiếng, chờ Cố Hiểu Mộng nói tiếp.
"Chờ đến được Thiên Tân, sau lại gặp được chị Ngọc, mới có được loại vui sướng như học sinh mới đi học. Nhưng rồi lại bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày nào đó lại lần nữa đối mặt với tình cảnh như ở Cầu Trang." Cố Hiểu Mộng dứt lời, lấy tay kéo cánh tay đang gọt táo của Lý Ninh Ngọc, sít lại gần như trước đây.
"Tôi đồng ý với em, tôi bảo đảm sẽ bảo vệ em." Lý Ninh Ngọc giương mắt với Cố Hiểu Mộng bốn mắt nhìn nhau, chẳng qua chỉ dừng lại trong chốc lát, liền cúi đầu xuống, ánh mắt nóng bỏng kia của Cố Hiểu Mộng giống như có thể thiêu đốt mình vậy.
"Chị Ngọc, chị có thể đồng ý với em một chuyện nữa không ?" Cố Hiểu Mộng không chút do dự liền bắt đầu nói ra yêu cầu mới.
"Sở trưởng Cố ?" Lý Ninh Ngọc dở khóc dở cười, Cố Hiểu Mộng chính là như vậy, cho một tia nắng mặt trời là có thể rực rỡ ngay.
Chẳng qua trong lòng Lý Ninh Ngọc đột nhiên lo được lo mất, ngộ nhỡ Cố Hiểu Mộng nói tới những thứ như bày tỏ kia, mình nên trả lời như thế nào đây ? Nên từ chối ? Nên mắng ? Hay là... Hay là mặc cho cô ấy nói bậy ?
Hoặc là. . . Đồng ý với cô ấy phải nói hết tất cả mọi chuyện.
"Chị Ngọc, chị phải đồng ý trước." Cố Hiểu Mộng ngược lại như tìm được điểm mấu chốt, cầu khẩn nói.
"Được, em bị thương nặng như vậy, có yêu cầu gì tôi cũng đồng ý." Lý Ninh Ngọc miễn miễn cưỡng cưỡng tìm một lý do thuyết phục mình, Cố Hiểu Mộng mới từ quỷ môn quan đi dạo một vòng trở lại, cũng không thể vào lúc này cự tuyệt cô ấy, làm cô ấy khổ sở.
"Không cần cái gọi là kế hoạch 'Địa ngục biến' nữa." Cố Hiểu Mộng trịnh trọng như nói chuyện lạ.
"A ? Chẳng qua chỉ là cái này ?" Lý Ninh Ngọc không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại, bật thốt lên câu hỏi xong lại thở phào, cũng may là cô ấy không có đề cập đến chuyện bày tỏ đó, nhưng trong lòng dường như mơ hồ có chút thất vọng.
" Ừ, đây là chuyện quan trọng nhất, chị phải đồng ý với em." Cố Hiểu Mộng vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, không cho Lý Ninh Ngọc cự tuyệt.
"Được, tôi đã nói hết rồi, em nói cái gì tôi cũng đồng ý với em." Lý Ninh Ngọc nói xong, thầm chửi mình, đây rõ ràng chính là Cố Hiểu Mộng cố ý lôi ra những ý nghĩ cấm kỵ kia.
"Chị Ngọc, chị thật tốt." Một tay Cố Hiểu Mộng dùng chút lực, kéo Lý Ninh Ngọc lại gần hơn một chút, sau đó buông tay ôm lấy cô, thân mật dựa vào bả vai cô.
Lý Ninh Ngọc cũng không lo dao nhỏ trong tay và trái táo lăn xuống bên chân, rơi xuống đất, chỉ để mặc cho cô ấy ôm mình.
Chị Ngọc, em rốt cuộc cũng đã giống chị rồi, trải qua cái chết." Cố Hiểu Mộng nhắm mắt lại, toàn bộ tình cảnh lúc ấy xuất hiện trở lại trong đầu, thế giới tái nhợt cuối cùng trong đôi mắt lúc ấy, phảng phất như có bóng người của chị Ngọc, tư thế cao cao, để cho người nhìn mà vui mừng, mình còn đỉnh đạc nói cho chị ấy rằng, em yêu chị !
Cố Hiểu Mộng chợt mở mắt, chờ một chút ! Đầu óc giống như là một mớ bã đậu vậy, vừa rồi mình mới nghĩ tới điều gì ?
Lúc mình sắp chết ở đó, mình đã từng nói với chị Ngọc những lời em yêu chị này ? Trời ơi ! Cố Hiểu Mộng âm thầm kinh hãi, nhất thời không thể phân rõ người nào là thật người nào mới là mộng.
Cố Hiểu Mộng hít vào mấy hơi lạnh, cả người run nhẹ lên một chút.
"Đừng sợ." Lý Ninh Ngọc cảm giác Cố Hiểu Mộng không đúng lắm, vội vàng an ủi vỗ vỗ lưng cô, để cho cô bình tĩnh lại.
Giờ phút này nội tâm Cố Hiểu Mộng vô cùng sốt ruột, giống như là một con chó nhỏ bị dọa sợ, muốn tìm một chỗ trốn. Nếu như đó không phải là hư ảo, mà là sự tồn tại chân thật, vậy thì mình đã nói với chị Ngọc bí mật ẩn giấu dưới đáy lòng, không thể cho người khác biết !
Điều bí mật chỉ như vậy mà bị nói ra miệng ? Chỉ như vậy đã bị chị Ngọc biết ?
Trong đầu cô bị ảnh hưởng vang lên vo ve, lại không dám buông cánh tay đang ôm lấy Lý Ninh Ngọc ra, trong lòng suy nghĩ giờ phút này có lẽ mình nên cắn lưỡi tự tử cho rồi.
"Hiểu Mộng ?" Lý Ninh Ngọc kêu một tiếng.
Cố Hiểu Mộng nghe thấy cô nhẹ nhàng kêu tên mình, càng thêm luống cuống, làm thế nào đây ? Coi như là không có chuyện này, giả bộ ngu ngốc lừa gạt để quá khứ trôi qua ? Mới vừa rồi thời gian trôi qua lâu như vậy, chị Ngọc cũng không có đề cập tới, nhất định là không muốn trả lời mình.
Nghĩ xong biện pháp, cô thở ra mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
"Hiểu Mộng, chết không đáng sợ, thứ đáng sợ là, con người sẽ luôn có tiếc nuối, để mình hướng tới sự sống mà đi tiếp." Lý Ninh Ngọc nói nhẹ bên tai Cố Hiểu Mộng.