Những ngày tháng tiếp sau giống như những thước phim câm không màu lặng lẽ kéo đuôi nhau, kí ức cũng trở nên mơ hồ không rõ nét.
Từ học kỳ hai năm nhất đại học, số lần liên lạc giữa cô và Chung khi đã trở nên ít ỏi đến đáng thương. Nhưng vào mỗi dịp lễ, khi gửi tin nhắn chúc mừng theo nhóm cho mọi người, cô đều không quên gửi cho cậu ấy, đôi lúc nhận được mẩu tin nhắn buồn cười cũng sẽ gửi đến cho số điện thoại đó. Chung Khi rất ít khi hồi âm. Cho dù cô biết rất ít người trả lời những tin nhắn gửi theo nhóm như vậy, nhưng không đợi được hồi âm của cậu ấy, vẫn không có cách nào khiến bản thân không cảm thấy buồn lòng.
Ngày tháng , là sinh nhật của Chung Khi.
Hôm ấy vào giờ lên lớp buổi sáng, Triển Nhược Lăng gửi cho Chung Khi một tin nhắn chúc mừng, nội dung chỉ ngắn ngủi bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ. Mãi đến buổi chiều mới nhận được tin nhắn của cậu ấy: Cảm ơn nhé.
Ngoài ra, không nói thêm lời nào.
Năm hai đại học bắt đầu vào tháng chín, cô trở thành sinh viên trao đổi đến Cu-ba.
Trước khi đi một tuần, cô gửi tin nhắn cho các bạn vẫn còn giữ liên lạc trong nhóm thông báo việc sắp ra nước ngoài, cũng gửi cho Chung Khi một tin. Qua rất lâu, nhận được tin nhắn đến của Chung Khi: Bao giờ thì về lại?
Cô trả lời: Tháng sáu năm sau.
Đi gần một năm?
Ừ.
Lại trải qua rất lâu nữa, mới nhận được tin nhắn của cậu ấy: Như vậy cũng không tồi. Đợi cậu trở về lại liên lạc.
Triển Nhược Lăng ở Cu ba hơn nửa năm trời, khi về nước đã là tháng bảy năm sau.
Sau khi về nước, cô gửi tin nhắn cho đám người Trình Tư Dao, Ngôn Dật Khải, có gửi cả cho Chung Khi, nhưng mãi thật lâu cũng không nhận được hồi âm của cậu ấy, sau đó cô mới phát hiện tin nhắn không gửi đi được. Lúc ấy, cô đã về nước được một tuần lễ rồi, vì vậy cũng không gửi lại tin nhắn đó cho cậu ấy nữa.
Nghỉ hè, Triển Nhược Lăng tham gia vào nhóm bạn bè lớp trên QQ. Cô rất ít khi lên mạng, thỉnh thoảng có lên QQ cũng để ở chế độ ẩn. Mỗi lần trên QQ xuất hiện khung chat nhóm, cơ bản đều là đám Liêu Nhất Phàm chém gió với nhau, mà icon của Chung Khi luôn là một màu đen, trước giờ cô chưa từng thấy cậu ấy ở trên QQ nói bất cứ chuyện gì.
Một ngày tháng mười, cô gửi tin nhắn cho nhóm bạn học, không quên gửi cho cả Chung Khi. Sáng sớm hôm sau lơ đãng ngồi trong giảng đường nghe giáo viên giảng bài trên bục, cô mở điện thoại kiểm tra, lại phát hiện tin nhắn gửi đi không thành công, trên màn hình là thông báo “không gửi được.”
Cô thoáng nghĩ, đoán chừng có lẽ cậu ấy đang tắt máy, trong lòng chợt cảm thấy mất mát.
Cầm lấy điện thoại, mở từng tin nhắn ra xem lại.
Vốn dĩ trong điện thoại của cô lưu lại rất nhiều tin nhắn, nhưng sau buổi họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm nhất, cô đã xóa hết, bây giờ chỉ còn lại vài tin nhắn ít ỏi rời rạc của Chung Khi gửi đến mà thôi.
Không hiểu tại sao, mấy hôm nay tâm tình luôn thấy bồn chồn. Suy nghĩ trong đầu giống như những hạt bụi trôi lang thang vô định giữa không trung.
Nghịch nghịch điện thoại trong tay, vô tình bấm vào một phím, trên màn hình hiện lên câu hỏi: Xóa tin nhắn?
Cô còn chưa kịp phản ứng, ngón cái đã bấm vào phím yes.
Màn hình điện thoại thay đổi, những tin nhắn đã đọc đều bị xóa hết.
Cô ngơ ngác ngồi tại chỗ, qua vài phút sau mới ý thức được bản thân vừa làm điều gì.
Ngón tay run run bấm vào hộp thư đến.
Trống không.
Cô đành bất lực nằm gục xuống bàn, hốc mắt ươn ướt.
Những tin nhắn giữa cô và cậu ấy hơn một năm nay, toàn bộ, đều theo phím bấm vừa nãy biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Một ngày cuối tuần cuối tháng mười một, Triển Nhược Lăng cùng hai bạn nữ học chung Cao trung ngày trước đến quán ăn ở Vương Phủ Tĩnh ăn cơm.
Triển Nhược Lăng ngồi nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ góp vào vài câu, nghe thấy Trần Thục nói cái gì mà “Bối Tử Toàn ở Trung Đại lăn lộn cũng tốt lắm nha. Bạn trai của cậu ấy là hội trưởng Hội sinh viên của học viện đấy…”, cô bất giác ngẩn người, đưa tay nâng cốc uống một ngụm trà, tim đập thình thịch trong lồng ngực lên tiếng: “Vậy Chung Khi thì thế nào?”
“Đúng thế, mình thắc mắc vấn đề này suốt.” Trần Thục như cười như không, trả lời.
Qua vài chục giây sau, Triển Nhược Lăng giả vờ không để ý lại hỏi: “Trần Thục, gần đây cậu có liên lạc với Chung Khi không?”
Trần Thục lắc đầu: “Không có, mình với cậu ấy cũng không thân mấy.”
Đề tài câu chuyện lại xoay quanh những bạn học khác.
Triển Nhược Lăng ngồi nghe chuyện một cách lơ đãng, trong lòng không ngừng nghĩ về nam sinh đang học ở Trung Đại, cậu ấy vẫn sống tốt chứ?
Trên đường về trường học, Triển Nhược Lăng ngồi trên xe bus nghịch điện thoại, khi bấm vào mục tin nhắn đã gửi, mới phát hiện tin nhắn theo nhóm cô gửi hôm qua vẫn không gửi được cho Chung Khi.
Lúc xuống xe, cô không kiềm được lại gửi cho cậu ấy thêm một tin nữa, kết quả vẫn là dòng chữ “không gửi được” trả lời lại cô.
Không gửi được.
Cậu ấy lại tắt máy rồi sao?
Việc này không giống với phong cách của cậu ấy chút nào.
Trong lòng dấy lên nghi hoặc, cô dừng lại bên con đường mòn nhỏ cạnh trường, vắt óc nghĩ ra đủ loại nguyên nhân.
Đột nhiên giống như cả người rơi thẳng vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.
Phải rồi, sao cô lại không nghĩ ra?
Ngoại trừ tắt máy, vẫn còn một khả năng nữa khiến tin nhắn cô gửi cho cậu ấy lúc nào cũng ở vào tình trạng “không gửi được.”
Số điện thoại trống.
Đây là một số điện thoại không được sử dụng nữa.
Đầu óc cô trống rỗng, không thể cử động dù chỉ một chút, cứ đứng ở đó, thân thể cứng đờ.
Cho dù đã bất lực, cho dù đã biết lý do, nhưng vẫn không chết tâm.
Từ thư mục tin nhắn chuyển đến danh bạ, tìm đến số của cậu ấy, nhấn vào phím gọi.
Một giọng nữ nhân viên tổng đài truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra và gọi lại sau”, sau đó được chuyển thành tiếng Anh: “Sorry, the number you dialed does not exist. Please check it and dial later.”
Thật sự là một số điện thoại trống.
Khuôn viên trường không có nhiều người qua lại, con đường mòn nhỏ ngoằn nghèo dường như không có điểm cuối, cứ kéo dài mãi về phía trước.
Sắc trời đã ngả về tối, giống như trái tim cô chìm vào bóng đen dày đặc vô biên.
Là tháng mười một sao? Cô là người chịu được lạnh, trước giờ chưa từng sợ lạnh, trước giờ chưa từng cảm thấy thời tiết tháng mười một lạnh, thế nhưng ngay lúc này toàn thân vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo, máu trong người giống như đã hoàn toàn đông lại.
Cậu ấy đổi số điện thoại rồi.
Hơn nữa đã đổi được một quãng thời gian rồi.
Nhưng lại không báo cho cô biết.
Từ nay về sau, ngay cả liên lạc với cậu ấy cũng là một mơ ước viễn vông.
Làm bạn bè cả đời, đã hoàn toàn không còn chút hy vọng.
Như thế này, cuối cùng cũng phải chết tâm rồi.
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà của Hội nghiên cứu ở phía xa, mặt tiền màu gạch đỏ, chói lọi đến đau mắt.
Cứ thế ngẩn ngơ đứng tại chỗ thật lâu, nước mắt cuối cùng cũng từ hốc mắt tràn ra ngoài.
Một giọt nước mắt trôi xuống môi cô, là vị mặn.
Nhưng cô có tư cách gì để đứng đây đau lòng đây?
Cô và cậu ấy, vốn chỉ là bạn học Cao trung mà thôi, quan hệ trước giờ luôn nhạt nhẽo chẳng thân tình.
Cứ nắm lấy điện thoại đứng bên con đường nhỏ như thế, mặc cho gió lạnh lùa qua lớp áo khoác. Cuối thu gió lạnh thổi đầy trời, khóe môi cô chậm rãi nở một nụ cười, lạnh lẽo đến thê lương.
Cuối cùng cô đưa tay lau nước mắt, đi về phía ký túc xá.
Buổi tối, cô dùng máy tính xách tay lên mạng, dùng Baike tìm kiếm cái tên “Chung Khi.”
Kết quả tìm kiếm bên dưới chỉ có thưa thớt vài thông tin liên quan, trong đó có một trang web có tiêu đề “Blog của Chung Khi.”
Nhưng một người phóng khoáng, không chịu gò bó như cậu ấy sao có thể viết Blog được?
Cô bấm vào blog đó, quả nhiên không ngoài dự liệu chủ nhân của blog là một người khác – một người cùng họ cùng tên với cậu ấy.
Cô kiểm tra một lượt từng kết quả tìm kiếm hiện ra trên màn hình, cuối cùng tìm thấy tên cậu ấy trong danh sách học sinh được giải thưởng kỳ thi Hóa học cấp quốc gia, phía sau tên cậu ấy còn mở ngoặc chú thích “Trường Cao trung N”.
Thế nhưng, ngoài điều này, không có gì thêm.
Những thông tin khác về cậu ấy, đều không tìm được.
Sau khi tắt đèn, cô nằm trên giường trăn qua trở lại cũng không sao ngủ được, liền mở máy tính, xem lại ảnh chụp tập thể các bạn học lớp / hôm họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm nhất.
Trong ảnh, cậu ấy đứng gần Ngôn Dật Khải, nụ cười trong sáng, tràn đầy sức sống của một thiếu niên.
Có lẽ vì cậu ấy được hoan nghênh, nên có rất nhiều ảnh có mặt cậu ấy. Hôm họp lớp, trước khi giải tán, mọi người tụ lại chụp ảnh chung để làm kỉ niệm, Trình Tư Dao cũng chụp chung với cậu ấy một tấm, khi ấy cô đứng ở một nơi không xa đưa mắt nhìn qua, nhưng không cách nào có đủ dũng khí bước đến chụp chung với cậu ấy.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Có một tấm ảnh chụp cậu ấy nghiêng người đứng cạnh hồ nước, một tay vịn vào lan can, nghiêng đầu nói chuyện với người khác, mặc dù đang cười, nhưng vẫn nhận ra cậu ấy không tập trung.
Cô cẩn thận xem từng tấm ảnh, càng xem mắt lại càng cay, hai hàng nước mắt lấp loáng chảy trên khuôn mặt cô, lặng lẽ tô điểm cho màn đêm.
Thì ra thích một người lại đau lòng như vậy.
Cô tắt máy tính, đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi tiếp tục đi ngủ, sau đó cô nằm mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Ngu Công đã hoàn thành tâm nguyện của cô.
Cô lại được nhìn thấy Chung Khi.
Một phòng học năm lớp , Chung Khi ngồi bên cạnh chế giễu cô: “Triển Nhược Lăng, cậu có não một chút được không hả?”
Cô nghiêng người về phía cậu ấy, giả vờ hung hăng lên tiếng: “Cậu nói cái gì?” rồi cô đưa tay làm bộ sắp sửa cấu cậu ấy một cái.
Cậu ấy vừa tránh vừa cười, nụ cười sáng lạng, đầy phóng khoáng.
Cô đột nhiên nghĩ ra, vậy là hai người lại học cùng một lớp rồi. Giây phút đó trong lòng thỏa mãn đến lạ thường.
Cậu ấy ngồi bên cạnh cô, khoảng cách trong tầm tay, chỉ cần đưa tay ra là với tới cậu ấy.
Thậm chí cô còn ngửi thấy hơi thở thanh mát nhẹ nhàng của nam sinh trên người cậu ấy.
Bối Tử Toàn cười nói với cô: “Triển Nhược Lăng, cậu đừng để ý cậu ấy…”
Cô cười với Bối Tử Toàn, ánh mắt lại nhìn Chung Khi, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Mà Chung Khi, cứ nhàn nhã ngồi bên cạnh, lưng tựa vào ghế, xem cô làm bài tập.
Cảm giác ấm áp lan ra khắp toàn thân.
Sau tất cả số phận đã mỉm cười với cô.
Giây phút đó, tận đáy lòng, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc đến thật quá đúng lúc.
Vào lúc cô mất đi cách thức liên lạc với cậu ấy, cậu ấy lại cứ như vậy xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Có điều, ngay cả bản thân cô cũng hiểu được, đây chỉ cảnh tượng trong một giấc mơ – hiểu rõ ràng hơn ai hết.
Thực ra, cô biết vấn đề nằm ở đâu.
Chỉ cần cô nhắn tin cho Trình Tư Dao là có thể biết được số điện thoại của cậu ấy.
Chỉ là, việc này hoàn toàn không giống với việc cậu ấy nói cho cô biết.
Vấn đề là ở bản thân cô.
Cô không nỗ lực, chỉ muốn được đứng tại một nơi dõi theo bóng lưng của cậu ấy.
Cô cũng không dũng cảm, chỉ cần nói chuyện với cậu ấy nhiều thêm vài ba câu, liền có thể kéo dài đề tài câu chuyện, nhưng cô không làm vậy.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên chỉ hy vọng được làm bạn bè với cậu ấy.
Nhớ cậu ấy, muốn được gặp cậu ấy.
Không cách nào kiềm nén được, hy vọng được gặp mặt cậu ấy một lần.
Những chờ đợi mong mỏi đó, cuối cùng cũng đợi được đến kỳ nghỉ đông năm ba đại học.