Chung Khi chợt nhớ ra cô nói ngày mốt Triển Cảnh Việt phải đi Mỹ, có lẽ mấy ngày này cô sẽ ở bên người nhà, hơn nữa vài ngày tới anh cũng có chuyến công tác Quảng Châu, vì vậy liền nói: “Lần sau đi, đợi tôi đi Quảng Châu về sắp xếp thời gian đã.”
Kết thúc cuộc gọi, Chung Khi bước ra ngoài ban công, cúi đầu nhìn thành phố bên dưới đã vào đêm.
Rốt cuộc cô có bao nhiêu việc, mà anh không hề biết đây?
Bỗng nhiên nhận ra những gì anh hiểu về cô càng trở nên ít ỏi hơn.
Lần đầu tiên chú ý đến cô, là khi cô phát vở bài tập cho anh.
Khi ấy trong lớp học có không ít người, cô và anh giống như hai điểm cùng nằm trên một đường thẳng nối hai góc của phòng học, khoảng cách giữa hai người có lẽ chừng năm mét, cô không lựa chọn đi đến chỗ ngồi của anh, mà đứng tại chỗ, giống như đang ném đĩa – ném quyển vở về phía anh, động tác vô cùng tự nhiên hơn nữa còn rất chính xác, anh nhìn theo cô cảm thấy khá bất ngờ - một nữ sinh phát bài tập kiểu như cô khá là hiếm thấy.
Liêu Nhất Phàm nói với anh, quan hệ giữa cô và Ngôn Dật Khải cực kỳ tốt, thế là anh cũng hùa vào với Liêu Nhất Phàm. Từ đầu đến cuối, cô luôn là một vẻ hờ hững lạnh nhạt, ngay cả Chung Khi cũng tin rằng cô vốn chẳng quan tâm đến trò đùa này – anh vẫn còn ấn tượng về lần phát bài tập của cô, chỉ có ấn tượng này – cho đến một hôm, trước khi vào tiết Ngữ văn đột nhiên cô đem sách giáo khoa Ngữ Văn của mình đến đặt trước mặt anh.
Từ khi đọc hàng chữ đầu tiên, Chung Khi đã bắt đầu cảm thấy tự trách.
Cô nói: thử đặt cậu và hoàn cảnh của mình.
Thì ra cô có để tâm đến những lời chòng ghẹo gán ghép cô và Ngôn Dật Khải.
Cô hoàn toàn có thể làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng khi đối diện với anh, thế nhưng cô lại có vẻ hơi áy náy rất khó hiểu.
Không biết tại sao, có một loại tâm trạng lạ lùng không thể làm rõ cứ thế bắt đầu cồn cào trong anh.
Có một lần anh đột nhiên có hứng muốn đến trường sớm để chơi bóng, nghe Liêu Nhất Phàm nói cô có chìa khóa lớp học, vậy là anh nói với cô ngày mai sẽ đi học sớm, có điều tối hôm đó bệnh của ông ngoại trở nặng phải nhập viện, anh chỉ đành nhờ Liêu Nhất Phàm chuyển lời cho cô ngày mai không đến lớp sớm được.
Nằm ngoài dự tính của anh chính là, cô lại đến mở cửa lớp từ sớm ngồi đợi anh.
Dường như bắt đầu từ lúc đó, ấn tượng về cô trong anh trở thành một cô bạn không tồi, ánh mắt anh cũng dần hướng về cô nhiều hơn.
Triển Cảnh Việt sang tổng bộ bên Mỹ công tác hơn một tháng, trước khi đi liền để Thái Ân Kỳ chuyển về nhà của bố mẹ, thuận tiện để mẹ chăm sóc, thời gian này chỉ cần không phải tăng ca Triển Nhược Lăng cũng sẽ tranh thủ thời gian về nhà.
Khi nhận được điện thoại của Chung Khi, Triển Nhược Lăng và Thái Ân Kỳ đang mua sắm ở siêu thị.
Triển Nhược Lăng nghe nói cùng bạn của anh ăn bữa cơm, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời đồng ý.
Thái Ân Kỳ nghe cô nói chuyện với người bên kia điện thoại bằng giọng nhẹ nhàng thân mật cảm thấy tò mò, liền hỏi: “Ai vậy?”
“Một người bạn học.” Triển Nhược Lăng nhớ đến mình vẫn còn một vài việc chưa nói với Chung Khi, vì vậy lúc này cũng chẳng có tâm tình trả lời hết câu hỏi của chị dâu.
Khi Triển Nhược Lăng nhìn thấy Quý Tấn, cô hơi ngẩn người. Cô gái trước mặt này trông rất quen, có điều không thể nhớ ra đã từng gặp cô ấy ở đâu.
Quý Tấn chìa tay về phía cô: “Hi, Triển Nhược Lăng, còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở sân bay đấy – hồi cuối năm ngoái.”
Nhờ câu gợi ý của cô ấy, Triển Nhược Lăng cũng bắt đầu nhớ ra, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “À, tôi nhớ rồi. Cô là Quý Tấn.” Cô nhớ cô gái trước mặt từng nói, trước đây cô ấy đã nhìn thấy hình chụp của cô.
Quý Tấn gật đầu: “Đúng thế, chữ Vương bên cạnh có thêm chữ Tấn của ‘tiến bộ’. Trí nhớ của cô tốt thật đấy.”
Người như anh, hoặc là không có bạn bè là nữ, nếu không người đó sẽ là tri kỷ của anh.
Nụ cười của Quý Tấn rất thân thiết, giống như đã xem cô là bạn bè lâu năm của cô ấy.
Triển Nhược Lăng vui vẻ, “cảm ơn.”
Các món ăn lần lượt được mang lên, không hề nghi ngờ đều là những món ngon, chỉ nhìn thôi cũng đủ kích thích vị giác của con người.
Quý Tấn mặc quần âu áo thun vô cùng thoải mái gần gũi, Nhan Hành Chiêu cũng mặc một bộ quần áo giản dị màu trắng, khí chất nho nhã, khiến người ta có cảm giác rất sạch sẽ, giống như một cốc nước lọc tinh khiết, đứng bên cạnh Quý Tấn tạo thành một khung cảnh đẹp hút mắt người nhìn.
Triển Nhược Lăng và hai người không thân, cũng không biết gì nhiều về họ, nên cô chỉ ngồi nghe mọi người nói chuyện là chủ yếu, thỉnh thoảng mới góp lời vài câu. Từ câu chuyện của ba người, cô biết được Quý Tấn là bạn học Trung đại của Chung Khi, còn Nhan Hành Chiêu vừa từ Viena trở về.
Sau bữa cơm, Quý Tấn ghé vào tai Nhan Hành Chiêu nói gì đó, sau đó đứng dậy, “hai người cứ từ từ nói chuyện đi, em với Triển Nhược Lăng có vài điều muốn nói với nhau.”
Đợi hai người đi xa, Nhan Hành Chiêu mới mỉm cười nói, “người thật thì gặp được rồi, có điều không biết trong hình là như thế nào?”
Chung Khi thầm đoán có lẽ Quý Tấn đã kể cho cậu ấy nghe bảy tám phần rồi, anh cũng không định kéo dài chủ đề câu chuyện, chỉ nói, “mẹ tao biết mày về rồi, bà nói là nhớ mày lắm, bảo mày mấy hôm nữa qua nhà tao ăn cơm.”
“Biết rồi, để tao về gọi điện thoại cho bác.”
Tầng hai của nhà hàng có một quán cà phê, hai người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Gọi đồ uống xong, Quý Tấn nhìn người ngồi đối diện, nháy mắt lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, lần trước tôi nói với cô tôi từng nhìn thấy hình chụp của cô rồi.”
Triển Nhược Lăng ở cùng vợ chồng Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ cũng rất tùy ý thoải mái, thấy Quý Tấn chủ động gần gũi với mình, tự nhiên cô cũng có cảm giác thân thiết với cô ấy, cô cười nói: “Tôi nhớ chứ.”
“Gia đình bạn trai tôi và gia đình Chung Khi là bạn bè lâu năm, anh ấy và Chung Khi từ lúc học mẫu giáo đã tụ tập đi chơi với nhau rồi, tôi quen Chung Khi khi học năm nhất đại học, còn Nhan Hành Chiêu đang học âm nhạc ở Viena – khi ấy chuyện giữa hai chúng tôi vẫn chưa đâu vào đâu cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Lúc ấy có một nam sinh ở học viện khác theo đuổi tôi, cậu ta có nghị lực với nhẫn nại lắm, tôi nói thế nào cậu ta cũng không chịu nghe, sau đó tôi nghĩ ra một cách rất kinh điển, chính là để Chung Khi giả vờ làm bạn trai tôi, Nhan Hành Chiêu cũng đồng ý, lúc đầu Chung Khi cho rằng đây là chủ ý bậy bạ, phải mất nhiều thời gian lắm cậu ta mới đồng ý đấy, có điều sau này lúc chính thức hành động cậu ta cũng tận tụy, chịu khó phối hợp, thời gian đó tôi và cậu ta thường ăn cơm cùng nhau, chính là vì để nam sinh kia thấy khó mà lui…”
“Sau này tôi với Chung Khi trở thành anh em, có một lần tôi vô tình cầm điện thoại của cậu ta nghịch, tôi nhìn thấy trong album có một tấm hình, cậu ta chụp chung với cô, khi ấy tôi chỉ vào hình hỏi cô là ai, có điều cậu ta sống chết cũng không chịu nói…”
“Hôm ở sân bay nhìn thấy cô, tôi liền nhận ra cô ngay, từ từ nói việc này đã… Nghỉ hè năm hai đại học cậu ta đến Australia làm sinh viên trao đổi, tôi với cậu ta cũng ít liên lạc. Sau này tôi nghe Nhan Hành Chiêu nói, năm nhất đại học gia đình Chung Khi xảy ra chuyện, cũng nghiêm trọng lắm đấy, tôi nghĩ lại mới để ý đúng là lúc ấy cậu ta có vẻ không vui thật. Tôi nói với cô điều này, là muốn nói với cô, con người cậu ta ấy mà, cho dù có chuyện gì to tát cũng không thể hiện ra đâu. Hôm cậu ta nói với tôi, cậu ta và cô đi dạo trung tâm thương mại, rồi mua một chiếc váy, cô không mặc cho cậu ta xem, cậu ta còn đặc biệt hỏi ý kiến của tôi nữa – cô biết không, cậu ta bình thường lúc nào cũng là cái vẻ không quan tâm, rất ít khi như vậy…”
Triển Nhược Lăng cười, bình tĩnh lên tiếng: “Quý Tấn, cho dù hôm nay cô không nói với tôi những lời này, tôi cũng sẽ giải thích với anh ấy.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu như không giải thích rõ ràng, tôi và anh ấy mãi mãi chỉ thể tiếp tục như thế này.”
Ban đầu hai người bỏ lỡ nhau quá nhiều năm, là bởi vì còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, nếu như lại để sự việc tương tự xảy ra, thì sẽ mang theo tiếc nuối cả đời.
Quý Tấn tán thưởng nhìn cô, lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, hình như tôi thế này là hơi nhiều chuyện…”
“Không đâu.” Triển Nhược Lăng lắc đầu, “có người bạn như cô, là may mắn của anh ấy mới phải.”
Quý Tấn ngẩn ra một lúc, rồi bật cười: “Cô thấy thế thật à?”
“Ừ, thật đấy. Trước đây khi học chung lớp với anh ấy tôi đã nghĩ rằng, người như anh ấy, nếu đã không có bạn bè là nữ thì thôi, một khi có sẽ là việc của cả đời.”
Tên của Bối Tử Toàn đột ngột hiện ra trong đầu Quý Tấn, sau đó cô nhìn cô gái ngồi trước mặt mình, bỗng nhiên sáng tỏ mỉm cười.
Suy cho cùng vẫn là cô bạn gái này hiểu cậu ta hơn.
Ra khỏi nhà hàng, Triển Nhược Lăng nói có một thứ muốn cho anh xem, anh liền đề nghị hay là đến căn hộ của anh, Triển Nhược Lăng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Nơi ở của anh rất sáng sủa, không gian rộng rãi, lấy màu xám làm gam màu chủ đạo, làm nổi bật sự sạch sẽ ngăn nắp. Từ ban công hướng mắt nhìn ra xa có thể thấy được công viên xanh của thành phố, rất thỏa mãn thị giác.
Anh không hỏi cô muốn cho anh xem thứ gì, chỉ bước đến cạnh cửa sổ, kéo cánh cửa sổ cao sát đất để không khí tươi mới tràn vào phòng.
Triển Nhược Lăng đợi anh cất xong chìa khóa xe mới lên tiếng: “Chung Khi, em muốn nói với anh, trên vai em có một vết sẹo.”
“Thế thì sao?” Giọng nói của anh thờ ơ.
Triển Nhược Lăng cắn môi dưới: “Nhưng mà nó khó coi lắm, rất khó coi.”
Cô mặc một chiếc áo thun không cổ màu trắng, khẽ kéo cổ áo xuống để anh xem.
Dù Chung Khi đã đoán được là vì nguyên nhân gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó anh vẫn cảm thấy đau lòng. Không biết tại sao cô bị thương, bị thương thế nào mới để lại một vết vẹo như vậy, có điều anh biết rõ, ngay vào lúc này cô đang hoang mang và do dự.
Anh đến bên cạnh cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, ánh mắt đen khóa lại trên gò má cô: “Anh không để ý, thì em để ý cái gì.”
Câu nói vô cùng đơn giản, giọng điệu cho thấy hoàn toàn không hề để tâm.
Triển Nhược Lăng vốn định nói với anh, “anh cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy nói”, nhưng lời vừa lên đến cổ họng, lại không thể nào bật ra thành tiếng, ngay sau đó, cả người đã được ủ trong một vòng ôm ấm áp.
Anh mạnh mẽ ôm lấy cô, tựa như đang sợ giây tiếp theo cô sẽ rời xa anh vậy.
Triển Nhược Lăng nghe thấy những thì thầm bên tai của anh: “Triển Nhược Lăng, anh nghĩ rồi, việc này thật sự chẳng sao cả. Như thế này cũng tốt, thật đấy.”
Khóe mắt cô chợt nóng lên, nước mắt làm lông mi trĩu lại, cuối cùng thấm ướt áo sơ mi của anh.
Dường như để cô an tâm, anh nhắc lại câu nói một lần nữa: “Anh thật sự không để ý, cho nên em đừng suy nghĩ đến nó nữa, có được không?”
Cô hấp háy mắt, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Chung Khi, trước đây em không biết anh còn có vẻ mặt dịu dàng như vậy đâu.”
Cô nói như vậy, nghĩa là cô không sao nữa rồi.
Chung Khi nghe câu nói của cô lại thấy vui vẻ, buông cô ra, cười nói, “anh nhớ trước đây có một lần em bị chảy máu mũi, anh hỏi em sao lại bị thế, em còn nói anh cũng biết quan tâm người khác.”
“Ừ đúng.”
Thì ra những câu chuyện đã qua của quá khứ, không phải chỉ một mình cô ghi nhớ, còn có cả anh nữa.
Từng nghĩ rằng giữa anh và cô không hề có ký ức chung nào với nhau, nhưng thì ra, anh cũng giống như cô, đều từng chút, từng chút một ghi nhớ cặn kẽ.
Chung Khi đỡ sau gáy cô, hôn lên môi cô, giữ cô trong lồng ngực, anh nhỏ giọng nói: “Vẫn còn may.”
Anh không để ý, thì em để ý cái gì.
Chợt nhớ lại câu nói vừa nãy của anh.
Dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên tự nhiên như thế.
Triển Nhược Lăng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Chung Khi, em đã từng nói với anh em có một đứa em trai chưa?”
“Chưa.” Chung Khi hơi ngạc nhiên, nhướn mày lên tiếng: “Sao vậy? Bây giờ em nói với anh cũng không muộn đâu.”
Cô gật đầu, “ừ. Em có một đứa em trai, nhưng mười hai năm trước đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông rồi.”
Nét mặt Chung Khi hơi thay đổi, anh ngẫm nghĩ một chút mới hỏi: “Là lần năm em học lớp phải không?”
“Ừ. Khi ấy em ấy mới học đến lớp .”
Anh đưa tay, nắm bàn tay cô, tựa như muốn truyền cho cô thêm sức lực, cũng là truyền cho cô sự an ủi.
Hình như đây là lần đầu tiên, cô kể câu chuyện cũ này với một người khác.
“… Anh có biết cảm giác đó không? Chỉ một giây trước em và em ấy còn cười đùa với nhau, nhưng một giây sau em ấy đã nằm trong vũng máu… Em nằm viện đến mấy tháng, thời gian đó, gần như có thời gian rảnh là mẹ đến trông em, mang canh và thuốc bổ đến cho em, nhưng trong lòng em lúc nào cũng thấy có lỗi với bố mẹ, càng thấy có lỗi với em trai em hơn, bởi vì em ấy ra ngoài cùng em, thế mà em lại không cẩn thận bảo vệ em ấy. Em cảm thấy bản thân không xứng được nhận tình thương của bố mẹ, cho dù trong tiềm thức em cũng biết đó không phải lỗi của mình. Em không thể nào không nghĩ, nếu như lúc ấy động tác của em nhanh hơn một chút, có phải em trai em sẽ không sao rồi không…”
Anh xiết chặt tay cô, cảm giác ấp ám theo những ngón tay lồng vào nhau truyền tới, giọng nói của anh rất dịu dàng: “Không liên quan đến em, em trai em hiểu cho em mà.”
Trong lòng anh không phải không cảm thấy day dứt, năm ấy cô đau lòng như vậy, thế mà anh còn đem quan hệ giữa cô và Ngôn Dật Khải ra làm trò cười.
Triển Nhược Lăng cũng xiết tay anh, gật đầu nói: “Ừ. Thực ra em cũng biết, có điều nói thì dễ, nhưng đến khi làm mới biết không đơn giản như vậy. Khi em được xuất viện về nhà nghỉ ngơi, bố mẹ em đều phải đi làm, anh trai em học đại học ở Quảng Châu, trong nhà chỉ có một mình, em lại là người tận mắt nhìn thấy em ấy rời xa thế giới này, cho nên có lúc không thể không nghĩ đến việc đó… Sau này trưởng thành rồi, thì không nghĩ như vậy nữa… Học xong em tiếp tục ở lại Tây Ban Nha làm việc, một phần cũng vì em cảm thấy mình được bố mẹ và anh trai chăm sóc quá tốt, vậy nên ít nhất em cũng phải rèn luyện mình một thời gian.”
Chung Khi khẽ ôm cô, “em không biết khi em còn ở bên đó, anh ở đây đợi em cực khổ thế nào đâu.”
“Nếu như rất lâu em cũng không trở về thì sao?” Cô không kiềm được hỏi.
“Thì anh vẫn đợi em trở về.”
Viền mắt cô lại nóng lên, ngơ ngẩn hỏi tiếp: “Nếu em vẫn không về thì sao?”
“Vậy thì anh đợi em cả đời này.” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng rất kiên quyết.
Đáy lòng cô run lên, không rõ là đau lòng hay là cảm động, chỉ cảm thấy muốn được ôm người trước mặt.
Và cô làm như vậy.
Cô từ từ đưa tay ra, vòng lên cổ anh, rất chậm rãi nói từng chữ: “Chung Khi, cảm ơn anh.”
Ngập ngừng vài giây, cô lại nói tiếp: “Năm ấy khi em ra nước ngoài, khi còn làm việc ở Tây Ban Nha, em chưa từng nghĩ rằng em và anh sẽ đi đến được ngày hôm nay.”
“Anh còn nhớ, em nói muốn làm bạn với anh.” Chung Khi nhớ lại nội dung bức mail cô gửi cho anh, cười nói.
Cô cắn môi, một nụ cười nhẹ thấp thoáng trên môi, “anh còn nhớ à?”
Hai người cũng đã ở bên nhau đủ lâu để có thể cởi bỏ những tâm sự với đối phương, dần ung dung thoải mái nói về những chuyện của trước đây.
“Sao có thể quên được.” Nửa gương mặt anh chìm trong nắng chiều mùa hạ, ánh sáng trong mắt mắt như từng đợt sóng chuyển động lấp lánh.
Triển Nhược Lăng nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, nói: “Chung Khi, em phát hiện ra anh không hề biết an ủi người khác chút nào.”
Chung Khi thở dài, giúp cô vén những sợi tóc dài, “đúng thế. Bị em phát hiện rồi, đúng là anh không biết an ủi người khác đấy.”
Qua một lúc, anh lại cười nói: “Có điều, anh thấy em cũng không cần người khác an ủi.”
“Ai rồi cũng phải lớn lên mà.” Triển Nhược Lăng nháy mắt, “đợi hôm nào đó anh không vui, em đến an ủi anh.”
“Đồ trẻ con. Em cứ từ từ đợi nhé.” Chung Khi vuốt mái tóc cô.
Nhìn cô một lúc, anh chợt đưa tay kéo tay cô, “hôm nào tìm thời gian đến nhà anh gặp bố mẹ anh nhé.”
“Gặp bố mẹ anh?” Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người.
Nhưng anh chỉ nhìn cô, gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Đúng thế. Mấy hôm trước anh đi Quảng Châu, mẹ anh đã dặn đi dặn lại anh mấy lần rồi. Dù sao mọi người cũng phải gặp mặt một lần.”
Khung cửa sổ sát đất sau lưng hai người đang mở, gió thổi vào làm bật tung một góc rèm cửa. Ánh nắng từ phía sau một tòa cao ốc phản chiếu đến, mang theo hơi ấm rải khắp căn phòng, màu vàng nhạt của nắng dần chan hòa tầm nhìn của cô.
Khi còn ở Tây Ban Nha, cô từng không ngại xa xôi một mình đến Barcelona ngắm biển, cũng từng đừng trước hoàng hôn như thế này.
Một mình ở quốc gia xa lạ năm năm, những ngày tháng đó, những lúc một mình, cô đơn, cô độc, đau lòng, nhưng chỉ cần ở trước mặt anh, tất cả đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Từ rất lâu rất lâu trước đây, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.
Có lẽ vì đã quen với việc chờ đợi, cuộc đời này, ngày hôm nay có thể cùng anh đứng đây ngắm cảnh, đã là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cô rồi.
Trở về nước, gặp lại anh, tất cả mọi thứ, đều là những việc trước đây chưa từng dám nghĩ tới.
Hai người đã dùng tám năm, để đi đến trước mặt đối phương, cho dù thế nào, anh và cô cuối cùng đã có thể cùng nhau đón ánh mặt trời của ngày mai.
Cô không suy nghĩ, gật đầu, “được.”
Nụ cười hiện ra trên khóe môi của anh, anh khẽ đưa tay vuốt tóc cô, sau đó ôm lấy cô.
Mặt trời phía xa mang theo hơi ấm, hình ảnh hai người ôm nhau trong phòng khách, chìm trong một không gian lấp lánh ánh vàng của nắng tạo thành một bức tranh ý nghĩa nhất.