Tối hôm đó Kinh
Thiên được hoàng gia an bài một căn phòng thượng hạng tại đệ nhất lâu của đế đô, Thiên Hương Lâu. Sau khi tắm rửa và ăn uống xong Kinh Thiên chuẩn bị đi dạo thì Tuyết công chúa tới tìm hắn, muốn dẫn hắn đi tham quan và tìm hiểu về một vài nơi của đế đô.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, băng qua các con phố náo nhiệt của đế đô, đập vào mắt của Kinh Thiên là sự hào hoa rực rỡ của nơi này.
-Kinh Thiên ngày mai ngươi thật sự muốn tới Thiên Minh học viện thử một phen à!
Tuyết công chúa nhìn Kinh Thiên một hồi mới mở miệng.
-Thật sự cũng không có gì, ta hiện tại chả có tí sức mạnh nào, cảm thấy bản thân chỉ đứng sau người ta mà thôi. Lúc tình thế nguy cấp như ở trong Thiên Thú Sâm Lâm ta chẳng làm được gì, chỉ nhìn mọi người lâm vào nguy hiểm.
-Tuyết công chúa thấy vậy cũng gật đầu.
-Nếu như ngươi đã quyết định như thế thì ta cũng có một số điều muốn nói cho ngươi biết về học viện Thiên Minh. Học viện này thật không như ngươi nghĩ đâu.
“Học viện này không đơn giản ư?” Kinh Thiên cảm thấy kỳ lạ, một học viện thì có gì mà phải làm cho công chúa của một đế quốc phải kiêng ky nhiều như thế.
“Thật ra học viện Thiên Minh ở đế đô của chúng ta chỉ là một phân bộ mà thôi, học viện Thiên Minh tổng bộ thật ra nằm ở giữa biên giới Thuận
Thiện đế quốc của chúng ta và Nghịch Thiên đế quốc, mặc dù ở biên giới hai đại đế quốc thường xuyên xảy ra chiến tranh lớn nhỏ, nhưng không ai dám làm gì xâm phạm tổng bộ Thiên Minh”. Tuyết công chúa sắc mặt nghiêm túc.
“Tại sao hai đại đế quốc lại không dám xâm phạm vào lãnh thổ của Thiên
Minh học viện? Chẳng lẽ trong đó có bí mật gì sao” Kinh Thiên thấy làm lạ.
“Thật ra trong Thiên Minh học viện có hai vị viện trưởng đã đạt tới bát phẩm rồi, cả hai đại đế quốc chưa từng có ai đạt được tới bát phẩm, nên mọi người đều kính sợ và không dám đụng chạm vào Thiên Minh học viện, bình thường họ giống thư thần long thấy đầu không thấy đuôi. Mấy chục năm nay chưa từng xuất hiện lần nào, và cũng không thấy họ xen vào việc của học viện, nên danh tiếng của họ cũng giảm dần theo thời gian, nhưng không ai dám xem thường và mạo phạm, từng có hai đại gia tộc của Thuận
Thiên đế quốc và Nghịch Thiên đế quốc đụng chạm với họ, và từ đó về sau không thấy hai đại gia tộc này xuất hiện một người nào nữa.” Tuyết công chúa nói tới đây cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, hai đại gia tộc này từng làm mưa làm gió một thời ở hai đế quốc, nhưng chỉ trong một đêm mà đã mất tích không ai hay biết.
“Đệch, quả thật là bá đạo nha, vừa gây sự là làm hai đại gia tộc phải biến mất, đúng là không nên trêu chọc vào bọn họ a” Kinh thiên nghe vậy liền nghĩ thầm.
“Học viện Thiên Minh tuy nhân số không đông, nhưng chất lượng của họ thì không ai dám nghi ngờ, chưa nói hai vị nhân vật viện trưởng đã hợp lực đặt một cấm chế ở bên trong, ít nhất bát phẩm trung cấp trở lên mới có thể phá được. Chưa nới trong học viện toàn tập trung thiên tài của thiên tài ở khắp mọi nơi trên nhân tộc, nhưng phải đạt tới ngũ phẩm mới được tiến nhập vào tổng bộ, người nào có tài sẽ được thăng chức làm trưởng lão, hoặc sẽ được phân phó tới các phân viện để làm viện trưởng, một số khác thì ra ngoài lịch duyệt, còn những người nổi trội hơn thì lại lập tông môn, nếu như học viện xảy ra chuyện thì lực lượng mà họ tập hợp được sẽ rất khổng lồ, đó cũng là một phần kiêng kỵ của cả hai đế quốc”.
Kinh Thiên nghe Tuyết công chúa nói tới đây cũng bắt đầu tò mò đôi chút.
-Thế những tông môn mà có quan hệ với Thiên Minh học viện bao gồm những ai.
Tuyết công chúa nghe Kinh Thiên hỏi thế cũng trả lời.
-Đó là hai đại tông môn rất bí ẩn ở nhân tộc là Kiếm Tông và Quyền tông họ bình thường rất ít khi xuất hiện, đa số là hoạt động ngầm và ám đấu với nhau. Nhưng khi học viện có việc chắc chắn họ sẽ liên hợp lại. Cho dù tập hợp cả hai đại đế quốc để tiêu diệt hai tông môn này cũng phải trả một cái giá cực kỳ đắt, sẽ làm giảm một phần quân lực của hai đế quốc, nên không ai mà rãnh rỗi đi trêu chọc họ.
“Kiếm Tông và Quyền Tông ư, thật là thú vị, ta cũng rất thích kiếm pháp, ta còn có một người bạn rất mê quyền pháp. Thật sự là muốn gặp Kiếm
Tông xem sao” Kinh Thiên cả người hưng phấn lên hẳn, tại vì hắn rất thích kiếm thuật, những game mà hắn chơi tới giờ đa số đều chọn xài kiếm.
“Ta nghĩ ngươi không nên mơ tưởng cao sang làm gì cả. vì Kiếm Tông lựa chọn đệ tử không hề đơn giản tí nào, phải có tố chất về kiếm thuật và đạt tới nhị phẩm phẩm sơ kỳ trở lên mới được công nhận là nhập môn đệ tử, với cái thực lực của ngươi bây giờ thì làm dọn dẹp vệ sinh trong tông người ta cũng không được nữa kìa” Tuyết công chúa bĩu môi làm bộ mặt khinh khĩnh nhìn Kinh thiên.
“Ngươi đợi đi, tới một ngày người sẽ thấy những gì ngươi nói bây giờ hoàn toàn là sai lầm, và ngươi phải ngước lên nhìn ta” Kinh Thiên thầm nghĩ trong lòng.
“Ta với ngươi đi dạo cũng đã lâu rồi, ngươi cũng nên về mà nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai có một cuộc khảo hạch ở Thiên Minh phân bộ nữa, lúc đó ta cũng sẽ tới dẫn ngươi đi, để xem ngươi khi thất bại sẽ có bộ mặt thế nào” Tuyết công chúa nhìn sắc trời đã không còn sớm, nên cũng không dây dưa nói nhiều với Kinh Thiên nữa
Sau khi chia tay tại Thiên Hương Lâu, Kinh Thiên liền về phòng của mình, hắn lấy ra một túi nhỏ đựng đầy Độc Giác Quả, hắn biết hiện tại bản thân không có sức mạnh gì, nếu ngày mai mà đi khảo nghiệm thì cơ hội sẽ không cao.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Kinh Thiên ngồi đả tọa trên giường, lấy một quả Độc Giác bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, nhưng ngay sau đó thì một chuyện lạ xảy ra. Độc giác quả không có được công dụng mà nó vốn có,
Kinh Thiên không cảm nhận được một tí lực lượng nào chảy trong người, hắn thắc mắc hoài không thôi.
-Tại sao lại thế này, Độc Giác quả trong game thường tăng lên một cấp độ dưới cấp mà, nhưng hiện nay mình chả cảm nhận được gì hết, chẳng lẽ có gì không đúng ở đây
Trong lúc Kinh Thiên đang tự hỏi thì một giọng nói vang lên trong đầu hắn
-Công dụng của độc giác không hề mất đi, mà tại do ngươi không có tí thiên lực nào trong người đế dẫn dắt dược lực của độc giác quả mà thôi.
Đúng là tên ngu đần nhà quê mà
Khi tiếng nói vang lên, Kinh Thiên bỗng giật mình, vì hiện tại trong phòng này cũng chỉ có một mình hắn mà thôi, vậy tiếng nói này ở đâu ra đây.
-Không cần thắc mắc làm gì, ta là Hoàng Kim Lôi Long ở trong đan điền của ngươi đây, bổn đại gia dù sao cũng đã theo ngươi, nên cũng cần chỉ bảo ngươi đôi chút, để ngươi có sức mạnh bảo vệ bản thân, nếu không thì ta cũng chả an toàn gì khi nằm trong thân thể của cái tên yếu đuối này.
Kinh Thiên bình tĩnh trở lại "Thì ra ngươi cũng nói tiếng người được à, ta thật sự không ngờ đấy, ngươi nói như thế vậy bây giờ làm sao mà dẫn phát dược lực của độc giác quả đây"
Hoàng Kim Lôi Long hừ một tiếng.
-Được rồi, ta sẽ dùng một tí lực lượng của ta để dẫn phát dược lực dùm ngươi, điều này sẽ giúp ngươi rút ngắn thời gian luyện hóa dược lực, nhưng ngươi phải chịu đau đớn do Kim Lôi của ta gây ra, nếu đồng ý thì ngươi ngậm thêm mười viên nữa vào, ta sẽ giúp ngươi luyện hóa, còn không thì thôi.
Kinh Thiên liền lập tức gật đầu, sau đó lấy mười quả độc giác bỏ vào miệng.
Thấy Kinh Thiên không do dự mà đồng ý, Hoàng Kim Lôi Long cũng không nói nhiều, liền phát ra một tia Kim Lôi chạy khắp trong kỳ kinh bát mạch của Kinh Thiên, đem dược lực của độc giác quả phát tán trong cơ thể của hắn.
Theo tia Kim Lôi chạy khắp người, Kinh Thiên bỗng cảm thấy một trận đau đớn xông tới, cả người hắn những tia Kim Lôi liên tục phát ra rồi lóe lên, sắc mặt hắn nhăn nhó khó chịu, thật sự cơ thể như có hàng ngàn con kiến đang bò lên cắn xé khắp nơi, nhưng hắn không chịu thua vẫn cắn răng mà chịu đựng. Mọi việc cứ như thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần kéo dài cho tới lúc trời sáng.