Kinh Phá Thiên Không

chương 12: khảo thí (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Hiên dẫn đám người đi tới một quảng trường rất lớn, nơi đây có thể chứa hơn hai nghìn người, ai nếu đều đang tấp nập đi vào đó, đa số là những thiếu niên dưới mười tám tuổi, vừa đi những thiếu niên này vừa trao đổi với nhau.

Sau khi bước vào quảng trường thì Kinh Thiên thấy xung quanh có hơn hai mươi quả cầu có đường kính một mét đặt ở đó.

Khi số người tập trung ở quảng trường đã đạt tới con số nghìn người thì từ trong đi ra năm thân ảnh. Năm người ăn vận khác nhau, nhưng tất cả đều toát lên một luồng áp lực cường đại, làm cho cả quảng trường phải lặng im.

"Đây là năm vị viện chủ của phân bộ Thiên Minh học viện, người mặc quần áo ngũ sắc kia là ngũ hành viện chủ, Ngũ Phi Trường. Người mặc bộ đồ có hình lôi văn kia Lôi Phi Trường lôi viện chủ, người kế bên ông ta mặc bộ đồ màu xám là phong viện chủ Phong Phi Trường, còn hai người mặc đồ hắc bạch đối lập nhau là quang ám viện chủ Hắc Phi Trường và Bạch Phi

Trường, năm người họ là anh em kết nghĩa với nhau, từng một thời làm mưa làm gió ở tổng bộ Thiên Minh học viện, nay đã lên chức trưỡng lão, được phân tới nơi đây để quản lý phân viện, năm người này đều là lục phẩm sơ kỳ cấp , còn có một vị viện trưởng rất ít khi xuất hiện tên là Linh

Loan, đã đạt tới thất phẩm trung kỳ cấp " Lý Hiên giới thiệu qua một lần cho ba người Lệ Băng nghe.

Lý Hiên vừa nói xong, thì trên một đài cao năm viện trưởng đã ngồi xuống ghế, người chủ trì liền bước tới "Hôm nay Thiên Minh học viện sẽ mở ra khảo thí và thu nhận đệ tử ở đây, những người muốn tham gia phải dưới tuổi, không quan trọng nhất phẩm hay nhị phẩm, chỉ cần có sức mạnh là được. Những người đủ điều kiện thì xếp thành hai mươi hàng tại hai mươi quả cầu khác nhau"

Đám người liền lập tức làm như người chủ trì nói còn Kinh Thiên vừa xếp hàng xong quay đầu nhìn lại bỗng giật mình "Á, sao cô lại xếp hàng ở đây, hôm nay chỉ mình ta tới thi thôi mà, là công chúa thì cần gì phải tham gia vào" Thì ra Lệ Băng không rời khỏi với Lý Hiên và Tuyết Tuyết, mà nàng hiếu kỳ muốn tham gia khảo thí này xem sao.

Kinh Thiên thấy thế cũng không nói tiếp nữa, mà đứng đợi ở nơi đó, sau khi hai mươi hàng đã xếp đâu vào đấy thì người chủ trì lại tiếp tục

"Bây giờ khảo thí của vòng này như sau, các người đặt hai tay lên quả cầu ở trước mặt, tập trung tinh thần đưa thiên lực vào đó. Nếu ai có ngũ hành lực thì quả cầu sẽ hiện lên hệ lực lượng tương ứng, còn có lôi lực thì sẽ có những tia sét bắn ra, đồng thời thì phong và ám, quang lực lượng cũng tương tự, nhưng người nào không phát động được hệ lực lượng của bản thân thì coi như trượt. Dù ngươi có đạt tới phẩm cấp sức mạnh nào mà không có hệ lực lượng thì Thiên Minh học viện không nhận"

Người chủ trì vừa nói xong thì phía bên dưới những hàng người đã lại gần quả cầu và bắt đầu tiên hành khảo thí. Từng ánh sáng chớp lòa trong quảng trường, ai nấy đều hồi hộp đợi tới lượt của mình.

Phía trên thì năm người ngồi đó đang quan sát , bỗng lôi viện trưởng lên tiếng "Ngũ đệ nha, năm nào thì môn sinh của ngươi là đông nhất trong đám đệ tử mới a, trong vài năm nay thì nhân thủ trong viện của ngươi đã đạt tới con số năm trăm rồi, chỉ khổ cho ta là chỉ có một trăm học viên thôi a"

"Lôi đại ca nói đúng đấy, cái tên Ngũ đệ này năm nào môn sinh của hắn cũng đông nhất, cái hệ ngũ hành lực thì toàn chiếm đa số, môn sinh quang ám viện của hai đệ cũng chỉ có hơn một trăm người mà thôi" Hai tên hắc bạch viện trưởng thấy đại ca của mình than thở trước liền hùa theo góp vui, hai tên gia hỏa này chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Oan quá a, đệ nào có biết gì đâu, tại hệ ngũ hành của đệ là cơ bản nhất trong trời đất này a, nên môn sinh nhiều như thế là điều hiển nhiên rồi, còn hệ của mấy huynh thì hiếm có, ai nấy đều là thiên tài trong thiên tài, số người tuy ít nhưng chất lượng có phần còn hơn bên đệ" Ngũ viện trưởng thấy hai tên kia đốc vào liền kêu oan không thôi.

"Ngũ đệ nói đúng đấy, đại ca chỉ than thở một tí thôi, còn hai thằng các ngươi thì suốt ngày bỏ đá xuống giếng, chỉ tìm hắn mà ăn hiếp, nếu thấy rãnh rỗi không có gì làm thì tối nay ta và hai người các ngươi trao đổi một phen xem sao" Phong viện trưởng ngồi đó sắc mặt vẫn lãnh đạm lên tiếng.

"A, nhị ca thứ lỗi, tụi đệ không dám nữa, lần nào trao đổi với huynh thì chả nằm trên giường cả ngày không dậy nổi" Hai tên hắc bạch viện trưởng liền lên tiếng từ chối xong ngồi im ở đó không nói lời nào.

"Haizz, lôi hệ của ta tuy hiếm nhưng đa số là ngân lôi mà thôi, cũng chả hơn gì mấy hệ của các ngươi đâu, ta tìm mấy chục năm này thì chỉ được mỗi một con bé là có ngụy lam lôi trên người, tư chất cực kỳ thông minh, thiên tài số một tại phân viện này, nhưng tính tình của nó quá khó chịu, ngay cả ta làm sư phụ cũng phải đau đầu, hàng trăm năm nay lam lôi chưa từng xuất hiện ở nhân tộc, thật không biết bao giờ mới có một đồ đệ để ta có thể truyền hết y bát của mình a" Lôi viện trưởng vừa nói vừa thở dài

"Đại ca có biết một việc hay không, trong lúc người ra ngoài có công vụ, thì bốn huynh đệ ta ở đây phát hiện ra một điều rất kinh thiên động địa" Phong viện trưởng nghe xong mở lời

"Chuyện gì mà kinh thiên động địa, ở cái đế quốc này bao năm rồi mà có gì xảy ra đâu, các ngươi cũng là cao thủ hiếm có ở đây, một số việc các ngươi còn không để vào mắt, vậy mà giờ đây mở miệng là kinh thiên động địa, có hơi nói quá không" Lôi viện trưởng vừa bán tín bán nghi nhìn

Phong đệ của mình.

"Đại ca không biết đấy thôi, chuyện này ban đầu đệ cũng không tin, tưởng mình đang nằm mộng, nhưng mà bốn người đều nhìn thấy thì không thể là giả được" Phong viện trưởng nói tới đây thì Ngũ viện trưởng và Hắc,

Bạch viện trưởng cũng gật đầu.

"Được rồi, vậy khi ta đi thì ở đây đã xảy ra chuyện gì" Lôi viện trưởng không nghi ngờ gì nữa để cho Phong viện trưởng nói tiếp.

"Thật ra hôm đó bọn đệ đang uống rượu cùng nhau trong hoa viên, thì bỗng trên trời nổ ra những tiếng sấm khủng khiếp khắp nơi, từng tầng uy áp nó phủ xuống làm cho bọn đệ hít thở không thông, cố gắng vận chuyên

Thiên lực trong cơ thể để đứng vững, nếu không thì đã bị ép cho quỳ xuống hết rồi" Phong viện trưởng không chần chừ rồi quay sang Lôi viện chưởng nói tiếp.

"Đúng vậy a, bọn đệ phải dùng hết sức mạnh của mình mới chịu nổi uy áp cỡ đó đấy, liền sau đó bốn người bọn đệ phóng lên cao để xem chuyện gì xảy ra" Hai tên Hắc Bạch viện trưởng là chúa nhiều chuyện nên không để

Phong nhị ca của mình nói hết liền chen chân vào.

"Làm cho các ngươi là cao thủ lục phẩm phải chịu khổ sở như thế thì trừ hai vị viện trưởng bát phẩm ra thì không ai làm được, nhưng chỉ có tiếng sấm mà đã uy hiếp các ngươi chả lẽ lại là xích hỏa lôi hoặc bạch phong lôi trong truyền thuyết ư" Lôi viện trưởng nói tới đây cũng thấy có điều không đúng, lam lôi cả trăm năm nay còn không gặp đc, cớ gì mà hai loại lôi điện trong truyền thuyết kia lại vô duyên vô cớ mà xuất hiện.

"Không, không phải là xích hỏa lôi và bạch phong lôi trong truyền thuyết, mà..mà là Hoàng Kim Lôi" Khi nói tới đây thì cả bốn người đều run rẩy, họ là huynh đệ của Lôi viện trưởng nên có một số chuyện đã từng nghe nói qua, nên khi nhắc tới đây đều không thể nào bình tĩnh được.

"Cái gì, là Hoàng Kim Lôi ư, không thể nào, thật sự không thể có chuyện như thế được, trong cả trời đất này chỉ có một người sở hữu Hoàng Kim

Lôi mà thôi, đó là Lôi Đế bệ hạ, nhưng từ sau khi thế giới này ngừng chiến tranh thì ngài không có xuất hiện qua một lần nào nữa, cả trăm vạn năm nay rồi, chẳng lẽ là hậu nhận của Lôi Đế bệ hạ ư" Lôi viện trưởng đã quá sợ hãi rồi, ông ta từ lâu đã xem Lôi Đế như thần thánh trên cao, biết bao nhiêu sự tích và truyền thuyết về người đó ông đều sưu tập hết không chừa cái nào, cả đời ông chỉ ao ước một lần nhìn qua Hoàng Kim

Lôi, vậy mà cơ hội như thế ông lại bỏ lỡ.

Lôi viện trưởng thờ dài, rồi trầm ngâm ngồi ở đó, cả người ông buông lỏng hết, trong mắt ánh lên một tia tiếc nuối không nguôi, thật là vận cứt chó mà, tại sao bốn tên huynh đệ của mình thấy được thì ta lại không thấy, biết vậy hôm đó dù chịu phạt cũng không chịu nghe lời cái tên tổng viện trưởng Linh Loan làm gì.

Bốn người còn lại nhìn thấy đại ca của mình có sắc mặt như thế cũng thoáng buồn, họ nhìn ra trong lòng hắn đang có vô số biến đổi, từ tiếc hận, ghen tị và không cam lòng, vì không phải ai cũng có duyên thấy được Hoàng Kim Lôi.

Cả đám viện trưởng đang ngồi phía trên trầm ngâm không quan tâm đến việc khảo thí phía dưới, thì bỗng nhiên có tiếng sấm nổ vang lên ầm ầm, theo sau tiếng sấm thì một màu lam chói lòa bắn ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio