Màn đêm từ từ buông xuống, Minh Nguyệt bắt đầu tỏa ra ánh sáng mập mờ chiếu rọi khắp nơi, trong khu rừng đen tối có hai bóng người đang ngồi trước đống lửa, đó là Kinh Thiên và Đoạn Không.
"Tam ca, còn cách một đoạn đường nữa là tới Bắc Bình Trấn rồi, ngay mai nếu khởi hành sớm thì sẽ mau chóng tới nơi"
Kinh Thiên gật đầu.
"Ta cũng muốn xem nhà của đệ như thế nào a"
Đoạn Không cúi mặt xuống thì thào.
"Nhà của đệ không có gì đặc biệt cả, dù sao chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, cũng chẳng có danh tiếng gì cho lắm"
Kinh Thiên mỉm cười nhìn hắn.
"Không sao hết, sau này để nổi danh rồi thì cuộc sống của gia tộc đệ sẽ khá lên thôi, chỉ cần đệ trở thành cường giả thì việc đó không quá khó khăn"
Đoạn Không nghe xong thì gật đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định. Tam ca nói đúng, chỉ cần trở thành cường giả sẽ có tất cả.
Đoạn Không nắm bắt thời gian, liền ngồi dưới một gốc cây đả tỏa hấp thu thiên lực. Kinh Thiên nhìn Đoạn Không có quyết tâm như thế thì hắn hài lòng gật đầu, có tâm cường giả như vậy thì mới tốt, chứ không nên quá tự ti mà tự làm hỏng bản thân.
Kinh Thiên cũng ngồi gần đó nhắm mắt đả tỏa sẵn tiện hộ pháp cho Đoạn Không. Thời gian từ từ trôi qua cho đến nửa khuya, bổng nhiên Đoạn Không ngồi đó thổ ra một ngụm máu. Kinh Thiên thấy vậy thì liền chạy tới xem xét tình hình của hắn.
"Tứ đệ, đệ không bị gì chứ"
Đoạn Không sắc mặt tái nhợt rồi khó khăn nói ra.
"Không có gì, từ nhỏ trong người đệ kinh mạch đa số đã bị tắc nghẽn rồi, nên rất khó hấp thu thiên lực, mỗi lần đệ tu luyện đều xảy ra tình trạng này"
Kinh Thiên đưa tay lên truyền vào một tia hoàng kim lôi xem xét kinh mạch cho Đoạn Không một hồi thì hắn nhíu mày. Đúng như lời Đoạn Không nói, kinh mạch của hắn nhiều chỗ đã bị tắc nghẽn làm cho thiên lực lưu thông khó khăn nên mới xuất hiện trình trạng phản phệ bị thổ huyết như vậy.
Kinh Thiên nhíu mày hỏi Đoạn Không.
"Tại sao lại như thế"
Đoạn Không kể lại cho hắn biết là từ lúc hắn chưa sinh ra, mẫu thân trong một lần ra ngoài đã bị người ta ám toán nên trọng thương động tới thai nhi, thế nên từ lúc hắn sinh ra đã mang dị tật trong người rồi. Ai nấy trong gia tộc đều trêu chọc hắn gọi hắn là phế vật.
Do cha của hắn quen biết một người trong Kiếm Tông nên mới đưa hắn vào để làm hạ nhân ở trong đó. Dù không được làm đệ tử chính thức thì cũng có cơ may ở trong đó học hỏi được vài thứ.
Kinh Thiên nghe xong thì hắn hỏi long ca có cách nào chữa trị hay không. Long ca suy nghĩ một hồi thì nói.
"Cũng không khó lắm, ngươi có nhớ lần đầu tiên ngươi tu luyện dùng Độc Giác Quả hay không, ta đã dùng hoàng kim lôi tẩy rửa một phần kinh mạch cho ngươi, phương pháp thì cũng đồng dạng như thế, nhưng lần này thì khó khăn hơn tí thôi, phải dùng hoàng kim lôi xông phá qua những chỗ tắc nghẽn đó đẩy hết cặn bã trong kinh mạch ra ngoài, nhưng đau đớn phải chịu gấp mấy lần ngươi ngày trước"
Kinh Thiên nghe xong thì cũng hiểu ra, hắn suy nghĩ một hồi thì nói cho Đoạn Không biết.
Đoạn Không nghe Kinh Thiên có cách trị thì hắn mừng rỡ như điên, hắn quyết tâm nói với Kinh Thiên.
"Tam ca không cần lo lắng, một chút đau đớn đó đệ còn chịu được, thà cố gắng rồi chết còn hơn phải mang danh một tên phế nhân, đệ cũng muốn như tam ca, không muốn trở thành một gánh nặng để người khác che chở"
Kinh Thiên nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Không cháy lên ngọn lửa quyết tâm thì hắn gật đầu đồng ý. Hắn kêu Đoạn Không ngồi xuống, thả lỏng toàn thân không được dùng thiên lực chống cự lại.
Sau đó long ca kêu Kinh Thiên tích tụ hoàng kim lôi vào tay rồi ấn xuống huyệt thiên linh trên đỉnh đầu của Đoạn Không, bàn tay Kinh Thiên vừa hạ xuống thì hoàng kim lôi như thác nước tràn vào người hắn hoành hành khắp nơi.
Do năng lực khống chế lôi điện của Kinh Thiên chưa thuần nên long ca không dám cho hắn điều khiển đám hoàng kim lôi này chạy loạn trong cơ thể Đoạn Không, lỡ không may mà tổn hại tới kinh mạch của Đoạn Không thì tên này chết chắc.
Sau một lần dò xét thì Long ca biết được kinh mạch của Đoạn Không có bốn mươi chín chỗ bị tắc nghẽn, thế là Long ca điều khiển cho hoàng kim lôi xông phá từ những chỗ yếu nhất cho tới chỗ chắc chắn nhất.
Lúc đầu hoàng kim lôi tiến vào người của Đoạn Không mặc dù đau đớn nhưng hắn vẫn chịu được, nhưng khi Long ca cho hoàng kim lôi đánh thẳng vào chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn thì Đoạn Không đau đớn hét lên.
Mặc dù Đoạn Không biết lần chữa trị này sẽ rất thống khổ nhưng không ngờ lại đau tới mức sống không được mà chết cũng không xong. Tiếng hét của Đoạn Không vang lên đánh vỡ màn đêm tĩnh mịch trong khu rừng. Một lúc sau Đoạn Không dường như chịu không nổi mà muốn ngất đi.
Kinh Thiên thấy thế thì liền la lên.
"Ráng chịu đựng, không được đánh mất ý thức, nên không sẽ thất bại, đệ cũng không muốn suốt đời làm một tên phế nhân chứ, rồi suốt đời núp dưới đôi cánh của cha mẹ, chỉ cần lần này đệ vượt qua thì sau này bầu trời to lớn đệ tha hồ mà bay lượn"
Đoạn Không nghe Kinh Thiên nói thế thì không hét lên nữa, mà hắn cắn răng chịu đựng, do cắn quá chặt mà miệng của Đoạn Không bắt đầu rỉ máu.
Từng lời nói của Kinh Thiên liên tục vang vọng trong đầu của Đoạn Không. Đúng a, ta không muốn suốt đời làm phế nhân, không muốn suốt đời phải sống nhờ cha mẹ, ta không muốn họ phải chịu khổ bị người khác chèn ép, ta phải sính cường, trở thành cường giả.
Kinh Thiên thấy biểu hiện của Đoạn Không như vậy thì hắn mỉm cười. Đúng thế, đã là huynh đệ kết nghĩa của chúng ta thì không ai là người bất tài vô dụng, nếu lần này ngươi không vượt qua thì từ nay về sau làm thế nào đối mặt với huynh đệ, cho dù bọn ta không để ý thì chính bản thân ngươi cũng cảm thấy tự ti mà không dám sánh bước cùng chúng ta.
Thời gian qua đi, Long ca đã xông phá được hơn ba mươi nơi tắc nghẽn trong kinh mạch của Đoạn Không, chất bẩn tanh hôi đen ngòm bắt đầu tiết ra từ người của hắn ngày càng nhiều.
Long ca kêu Kinh Thiên tăng thêm cường độ hoàng kim lôi rồi hắn bắt đầu xông phá những chỗ tắc nghẽn cuối cùng, những chỗ này là nơi chắc chắn nhất nên không thể xem thường.
Khi xông phá tới nơi thứ bốn mươi lăm thì cả người Đoạn Không bắt đầu run rẩy kịch liệt, khỏe miệng liên tục tràn ra máu tươi. Hai mắt của Đoạn Không đã giăng đầy tơ máu vì đau đớn, nhưng hắn vẫn không từ bỏ vẫn trấn tỉnh bản thân.
Khi Long ca xông phá tới nơi thứ bốn mươi tám thì sắc mặt Đoạn Không đã tím tái, hai mắt hắn cũng tràn ra những giọt huyết lệ, hai hàm răng của Đoạn Không vẫn cắn chặt vào nhau, hắn vẫn không có ý định từ bỏ.
Kinh Thiên thấy Đoạn Không dường như không chịu nổi nữa liền lên tiếng.
"Tứ đệ ngươi phải cố lên, chỉ còn một ải nữa thôi là ngươi qua được rồi, ngươi không thể nào từ bỏ ngay lúc này."
Đoạn Không ánh mắt điên cuồng, hắn liên tục tự nhủ trong lòng không được từ bỏ, phải tỉnh táo trở lại, chỉ cần qua một ải này thì hắn sẽ thành ngư vượt long lên, rồng bay chín tầng trời.
Long ca sau khi đả thông chỗ thứ bốn mươi tám thì hắn tích súc tất cả hoàng kim lôi lại chuẩn bị xông phá một ải cuối cùng, khi trùng kích lần đầu tiên thì hắn đã thất bại không thể nào công phá được, cùng lúc đó thì Đoạn Không phun ra ngụm máu, ánh mắt của hắn dần cũng ảm đạm đi.
Đoạn Không đang muốn bất tỉnh hình hắn liền nắm chặt tay lấy ra một con dao nhỏ rồi đâm vào đùi phải của mình một cái, cơn đau đớn chạy thẳng lên não làm cho hắn tỉnh táo lại.
Long ca lại tiếp tục trùng kích lần thứ hai, lần này long ca đã tích tụ toàn bộ hoàng kim lôi trong người của Đoạn Không lại.
Ầm một tiếng nơi tắc nghẽn cuối cùng trong kinh mạch của Đoạn Không đã được khai thông, nhưng Đoạn Không hắn chịu không nổi mà ngã xuống, hai mắt cũng khép lại.
Kinh Thiên vội chạy tới đặt tay lên mạch của hắn.
"Chết rồi, mạch đã ngừng đập, phải làm sao đây"
Long ca thấy vậy thì tiếc nuối thở dài.
"Hắn chịu đựng tới bây giờ cũng đã giỏi lắm rồi, thật sự ta đã làm hết sức"
Kinh Thiên nhíu mày nhìn Đoạn Không, hắn không muốn tứ đệ của mình lại phải chết như thế. Bỗng nhiên Kinh Thiên nhớ ra cái gì đó, hắn liền tụ tập lôi điện ở bàn tay rồi chưởng thẳng vào tim của Đoạn Không.
Kinh Thiên cứ lặp đi lặp lại hai ba lần thì bỗng nhiên tim của Đoạn Không dần dần đập trở lại, lúc này Kinh Thiên mới thở ra một hơi rồi ngồi bệch xuống đất, hắn lau đi mồ hôi trên trán.
"Cũng may mà nhớ ra cách này a"
Long ca nhìn thấy màn này cũng trợn mắt kinh ngạc.
"Con mẹ nó, dùng lôi điện kích tim vậy mà cũng được"
Sau khi Kinh Thiên lôi Đoạn Không từ quỷ môn quan trở lại thì tên này dần dần mở hai mắt ra, mặc dù ánh mắt của Đoạn Không vẫn ảm đạm nhưng còn đỡ hơn lúc trước, hiện nay cả người hắn đều nằm trên một đống chất bẩn đen ngòm tanh hôi.
Đoạn Không liền ngồi dậy muốn nói gì đó với Kinh Thiên, nhưng Kinh Thiên đã cản hắn lại.
"Không cần nói nhiều, hiện nay đệ cần vận khởi tu vi khắp toàn thân thử xem"
Đoạn Không gật đầu rồi ngồi dậy đả tỏa, hắn vận chuyển thiên lực đi khắp toàn thân. Hắn cảm thấy được bỗng nhiên thiên lực đã hùng hậu hơn trước gấp mấy lần, sau vài lần vận chuyển tu vi đi khắp các kinh mạch thì bỗng nhiên tu vi hắn được kéo lên một cách nhanh chóng.
Mới hơn nửa tiếng qua đi thì tu vi của đoạn không đã đạt tới nhị phẩm trung kỳ cấp rồi, nhưng thiên lực vẫn có dấu hiệu tăng lên.
Đoạn Không vẫn ngồi ở đó đả tọa, khi ánh mặt trời vừa lên thì hắn hét vang một tiếng, làm cho thiên lực bạo phát ra vậy mà đạt tới nhị phẩm cao cấp cấp .
Lúc trước khi kinh mạch của Đoạn Không bị tắc nghẽn nên trong lúc hắn tu luyện thiên lực đã bị ứ đọng ở lại những chỗ đó, sau khi Long ca chữa trị cho hắn thì thiên lực bắt đầu bạo phát ra như trường giang đại hải, dũng mãnh lưu chuyển khắp toàn thân, kéo tu vi cũng Đoạn Không tăng trưởng nhanh chóng.
Đoạn Không cảm nhận được tu vi của mình tăng lên thì sắc mặt cũng kích động, hắn cảm giác được thiên lực trong cơ thể vận chuyện rất thông suốt không bị trở ngại như lúc trước.
Mặt của Đoạn Không đỏ bừng vì phấn kích, hắn đứng dậy đi lại chỗ của Kinh Thiên rồi quỳ xuống dập đầu lạy.
"Tam ca, ân đức này của huynh như ơn tái tạo, đệ sẽ không bao giờ quên, dù huynh có kêu đệ đi chết đệ cũng không nhăn mặt do dự"
Kinh Thiên thấy Đoạn Không kích động như vậy thì hắn lấy tay nâng Đoạn Không đứng dậy.
"Không cần nói như thế, dù sao chúng ta cung là huynh đệ kết nghĩa, ta không giúp đệ thì ai giúp đây, nói không chừng sau này ta cần đệ giúp lại thì sao"
Đoạn Không đứng lên nghiêm túc nói.
"Sau này huynh kêu đệ đi đằng đông đệ không dám đi đằng tây, huynh kêu đệ chết đệ cũng không bao giờ cãi lại"
Kinh Thiên cười với hắn rồi cũng không nói nữa, mà hai người cùng nhau đi tới Bắc Bình Trấn.