Trong lúc Kinh
Thiên đang vật lộn ở trong mộng cảnh muốn tỉnh lại để tìm cách thoát thân thì thời gian ở bên ngoài đã trôi qua ba ngày. Trong những ngày này thì phía ngoài hang động liên tục truyền tới những âm thanh chấn động do chiến đấu kịch liệt, thì ra trong những ngày qua đám người Dương
Ngạo không thể tìm ra cách nào cứu hắn, lần đầu tiên tiến vào được hang động nhưng lại gặp vô vàn Hoa Chi Chu con, do thời gian có hạn nên Dương Ngạo và Thiên Mị chỉ đành chọn cách là thối lui. Sau lần đó thì Hoa Chi Chu nữ hoàng đã cảnh giác hơn hẳn, dù sao nó cũng là thiên thú ngũ phẩm cao cấp, đã bắt đầu sinh ra linh tính. Mấy lần tiếp theo thì đám người
Dương Ngạo chỉ đành chọn cách là kéo dài thời gian đợi lôi viện trưởng tới.
Do có vô số nhện con bị chết nên con nữ hoàng giận dữ nhiều lần xuất chiến cùng đám người, nhưng chiến không được bao lâu thì cả đám đã bỏ chạy, hết lần này tới lần khác làm cho con nhện nữ hoàng rất sôi máu nhưng không biết làm sao, nếu nó li khai khỏi chỗ này thì chả khác nào tạo cơ hội cho cái đám kia xâm nhập vào hang động của nó, nếu chỉ mất đi đám thức ăn thì không nói, nhưng trong đó lại có Hắc Diệp Lan Hoa, cho nên con nhện nữ hoàng không dám đi quá xa khỏi hang.
Trong lúc đó thì đám người Dương Ngạo đang ở một nơi gần đấy hồi phục thiên lực, trong mấy ngày chiến đấu vừa qua thật sự là mệt muốn đứt hơi rồi, nếu chiến đấu một hai lần thì không sao, nhưng cứ liên tục không dứt kiểu này thật sự là thân thể có chịu không nổi. Tuyết Tuyết thì không có chiến đấu, nàng chỉ ngồi trên lưng lôi điểu mà điều khiển thôi, Dương Ngạo và Thiên Mị có thể nói là chiến đấu ít nhất, cơ hồ chỉ khi tìm được sơ hở là xông vào định cứu người, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thành công, chỉ đánh tí xíu với đám nhện con để rút lui.
Còn Lệ Băng thì rất khó đả thương được nàng, dù sao với Hàn Băng Thuẫn của bản thân thì trong bảy người nàng phòng thủ cao nhất, chỉ bị hao hụt thiên lực quá mức mà thôi.
Màn đêm cứ như thế mà từ từ phủ xuống, sau khi đả tọa hồi khí xong thì cả đám cũng dần dần mở mắt ra, rồi Lam Nhi mới lên tiếng: "Nếu không có việc gì thì chắc khoảng một hai ngày nữa thì lôi viện trưởng sẽ tới đây thôi, chúng ta chỉ có thể cố gắng quấy rối con nữ hoàng để nó không chú tâm vào việc gì khác, nên mọi người hãy cố gắng chịu đựng". Nghe nói thế thì mọi người cũng chỉ thở dài mà gật đầu, trong lôi viện thì ai mà chả biết vị Lam Nhi học tỷ này rất trượng nghĩa a, đa số nam nhân không biết so được với nàng chưa, luôn bao che học đệ, học muội, ai trong lôi viện bị gì nàng cũng ra mặt. Về phần Tuyết Tuyết thì lại rất thân thiết với tên Kinh Thiên này, dù quen biết không bao lâu nhưng cảm giác rất thân cận, còn Lệ Băng thì lại khác, nàng vẫn nhớ rõ lần trước khi bị Bôn Lôi Mã tấn công, người không tiếc mạng sống mà lao ra cứu mình là hắn, nếu giờ bỏ mặc sống chết thì không phải tôn chỉ làm người của nàng.
Thiên Mị thì lại rất áy náy, dù sao hắn cũng giúp mình đi tìm kì hoa về tặng cho tỷ tỷ nên mới ra nông nỗi như vậy.
Nghỉ ngơi tới gần sáng thì đám người này lại tiếp tục đi đến hang ổ của con nữ hoàng mà gây chuyện tiếp. Cứ như mọi khi cả đám hợp công lại đánh thẳng vào hang của con nhện, làm cho nó tức giận phải hiện thân, mấy ngày hôm nay cái nhóm này đã giết không ít nhện con, từ hơn một vạn giờ nhìn lại chỉ còn khoảng năm nghìn mà thôi. Thấy tình cảnh như thế con
Hoa Chị Chu nữ hoàng điên cuồng và giận tới sôi máu. Công kích sau khi gây chấn động không nhỏ thì con nhện nữ hoàng đã xuất hiện. Nó gầm lên liên tục, điên cuồng phun những sợi tơ độc về năm người trước mặt. Cả đám phải cực khổ lắm mới chống đỡ được, lập tức Thiên Mị và Tuyết Tuyết ra lệnh cho Hắc Lôi Điểu và Bích Lục Thiên Độc Xà tấn công vào nó. Một luồng độc chất tanh hôi và một tia hắc lôi bắn tới, đối mặt với hai công kích này thì con nhện khổng lồ chỉ dùng thân thể ngạnh kháng. Độc ư ta đây độc hơn gấp trăm lần, còn hắc lôi kia, chiến đấu mấy ngày nay thì ta biết ngươi chỉ thuần thủ không thuần công, nếu thế thì sợ gì. Nhưng hai đợt công kích vừa kết thúc thì năm người lúc nãy cũng phát động tấn công
Trảm Thiên!
Ngụy Lam Lôi Chi Kiếm!
Sơn Băng! Địa Liệt!
Băng Phong!
Năm chiêu thức điên cuồng xông tới chỗ con nhện nữ hoàng, do kích cỡ quá to nên nó có phần di chuyển không được linh hoạt, nó liền lập tức tụ thiên lực trên đóa hoa đen thẫm ở lưng của, đóa hoa bỗng nhiên phát sáng lập lòe rồi từng luồng độc chất liên tục ào ra tụ thành những con nhện nhỏ màu xanh đen tanh hôi, những con nhện này liên tục phóng thẳng tới những chiêu thức kia. Sau khi tiếp xúc với những chiêu thức đó thì những con nhện này liên nổ tung rồi những đợt hắc khí cứ thế mà bốc ra, chỉ có chiêu thức Băng Phong và Ngụy Lam Lôi Chi Kiếm là vượt qua được đám nhện kia mà phóng thẳng tới con nữ hoàng, thấy vậy nó liên dùng hai cái chân trước mà đỡ lại, giằng co một hồi thì hai chiêu thức đã tiêu tán, nhưng hai chân của con nhện nữ hoàng này cũng bị run rẩy không ít. Dù sao nó cũng chỉ chuyên xài độc không giỏi về đánh trực diện như thế này, với lại những ngày này đã ăn không ít đau khổ của cái đám bảy người hai thú này, làm cho người nó cũng có nhiều vết thương.
Do đã quen chiến đấu với con nhện này nên khi thấy đám hắc khí bay ra thì cả đám đều cảnh giác nhảy ra xa, tránh không hít phải chất độc này, vì mấy lần trước hít phải thì đau đớn không ít, phải hợp lực nhiều người mới tống chất độc này ra được. Trong lúc đó thì con Hoa Chi Chu nữ hoàng lại lần nữa gầm lên, thiên lực đã hợp lại ở phía trên nó hiện ra một đóa hoa khổng lồ có bán kính gần bốn mét, đóa hoa này cứ thế mà liên tục xoay tròn rồi tỏa ra những hạt phấn hoa màu xanh đen, lúc này phấn hoa đã bao phủ một phạm vi rất rộng rồi.
"Không ổn rồi, đám phấn hoa này đều là độc chất mà lại bao phủ phạm vi quá rộng, đã triệt hết đường lui của chúng ta rồi, con nhện này nó xài tới sát chiêu rồi" Lam Nhi nhìn thấy đám phấn hoa này mà sắc mặt đại biến. Thật không trách được, ai biểu mấy ngày qua quấy rối nó nhiều quá làm chi, dồn chó vào đường cùng thì nó sẽ cắn lại thôi. Lệ Băng thấy tình hình không ổn liền ra lệnh: "Nếu để như vậy thì không được, tất cả hãy liều mạng đi, nếu trước khi chúng ta bị đám phấn hoa này đánh gục mà tiêu diệt được nó thì may ra còn một đường sinh cơ"
Nghe nói thế thì bảy người và hai con thiên thú điên cuồng công kích vào con Hoa Chi Chu nữ hoàng, nhưng nó cũng chả thèm tránh né hay gì cả, mà một mực ngạnh khác rồi tung chiêu ngược trở lại, hai bên cứ thế mà điên cuồng liều mạng với nhau. Khi đang trong lúc điên cuồng như thế này thì bỗng một tia bán nguyệt kiếm khí màu ám kim bay từ trong phía hang động ra, kiếm khi này lướt qua làm tan hết phấn hoa trong không khí, dù sao đám phấn hoa này cũng thuộc mộc chi lực còn kiếm khí lại tản mát ra kim chi lực, do kim khắc mộc nên phấn hoa bỗng trở nên vô dụng. Tia kiếm khí này cứ thế mà bay vút tới trúng ngay thân của con nhện nữ hoàng, trên người nó xuất hiện một vết thương rồi máu màu đen từ từ chảy ra.
Do mất đi sự khống chế của phấn hoa, đám người Dương Ngạo lúc này mới khôi phục lại tí thực lực, dồn hết tất cả sức lực còn lại mà phát động tuyệt chiêu tới con nhện nữ hoàng, do đau đớn vì vết thương của kiếm khí gây ra nên làm con nhện này có phần sơ ý không tránh kịp liền bị trúng vô số tuyệt chiêu. Hoa Chi Chu nữ hoàng không chịu đựng được nên đã vị văng vào vách đá, máu chảy khắp người, còn đám người Dương Ngạo do đã dùng hết sức lực nên ai nấy cũng đều khụy xuống không đứng lên nổi, ngay cả hai con thiên thú cũng không nhúc nhích được, Tuyết Tuyết do mới chỉ đạt tới cấp nên đã bất tỉnh do phấn hoa. Một hồi lâu sau thì con Hoa Chi Chu nữ hoàng cũng đã tỉnh táo lại được một chút, nhưng nó cũng đã vô lực tái chiến, nó gầm lên rồi ra lệnh cho đám nhện con tiếp tục tấn công. Lúc này chỉ còn có Lam Nhi và Lệ Băng là có thể chống cự được một chút, nhưng do nhện con quá nhiều nên hai nàng đã lực bất tòng tâm
"Thật không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này, tất cả phải bỏ mạng ở đây sao?"
Trong khi hai nàng suy nghĩ như thế thì đám nhện con đã tiến lại gần chuẩn bị hợp kích, bỗng một thân ảnh bay ra từ hang động đứng trước mắt mọi người, hắn ta cứ thế mà thi triển ra một đường kiếm, kiếm khí quét qua làm cho đám nhện con trước mặt đã bị tiêu diệt.