Khi đám người Hứa gia nhìn thấy Bôn Lôi Mã thì bọn chúng đều đã ngây ngốc hết rồi, da đầu tê dại, bản thân không còn lí trí nữa, thật sự bọn chúng không ngờ Kinh Thiên lại mang theo một đầu ngũ phẩm thiên thú bên thân.
Kinh Thiên thả Bôn Lôi Mã ra vì không muốn dây dưa với cái đám này, lần trước khi chống lại một tên tam phẩm cấp thôi mà đã gần như đưa hắn vào chỗ chết, nếu không mượn sự mạnh mẽ của Diệt Tuyệt thần kiếm thì hắn cũng không có cơ hội đứng ở đây.
Mặc dù lúc này Kinh Thiên đã đột phá lên tam phẩm, thiên lực mạnh mẽ hơn trước nhiều lần nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm làm gì, hắn cảm giác được hai tên này còn mạnh mẽ hơn tên đầu lĩnh hắc y nhân lúc trước vài phần, với lại còn có Hoa Hoa ở bên nên hắn không dám manh động.
Bôn Lôi Mã hiện ra đứng chắn trước người Kinh Thiên, nó dùng ánh mắt khinh bỉ quét về đám người Hứa gia, dường như bọn chúng không xứng đáng cho nó ra tay vậy.
Kinh Thiên thấy biểu hiện đó của Bôn Lôi Mã thì hắn chỉ biết lắc đầu, chả trách mà con lôi mã này là thành viên của một trong tứ đại gia tộc của thiên thú a, cái tính khí cao ngạo này đã ăn vào trong máu từ lúc tụi nó sinh ra rồi.
Kinh Thiên nhìn Bôn Lôi Mã rồi nói: "Giải quyết nhanh gọn đi, chúng ta không có thời gian đâu".
Khi nghe Kinh Thiên nói thế thì tên Hứa Đào mới lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi biết đụng chạm tới Hứa gia ta thì hậu quả thế nào không, cho dù ngươi có ngũ phẩm thiên thú bảo vệ cũng sẽ gặp tai họa mà thôi".
Kinh Thiên nhìn hắn với ánh mắt hờ hứng: "Nếu ta giết sạch đám các ngươi ở đây thì ai mà biết được do ta làm".
Sau khi nghe câu nói đó của Kinh Thiên thì Hứa Đào và Hứa Định biết mọi chuyện không ổn nên chúng đã ngay lập tức vận khởi tu vi lên tới đỉnh phong rồi phóng đi.
Nhưng hai tên đó chưa chạy được bao xa thì một tiếng hí vang lên, rồi hai luồng lam lôi như dòng sông nhỏ đã bắn ra, đuổi theo bọn chúng.
Hứa Đào nhìn thấy luồng lam lôi kia sắp chạm tới mình thì hắn bỗng dưng nắm lấy cổ áo của Hứa Định, bất chợt bị Hứa Đào hạ thủ làm cho Hứa Định ngạc nhiên: "Hứa Đào, tên khốn kiếp nhà ngươi".
Hứa Định vừa nói xong thì Hứa Đào đã nắm lấy hắn quăng về phía trước để đỡ luồng lam lôi kia của Bôn Lôi Mã.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên chỉ thấy Hứa Định bị đánh thành thịt vụt, những miếng thịt đó tiếp tục bị lam lôi của Bôn Lôi Mã đánh cho cháy đen hóa thành tro tan vào không khí.
Hứa Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không ngờ là hai dòng lôi điện đó vẫn không dừng lại mà tiếp tục truy kích.
Khuôn mặt Hứa Đào hoảng sợ tột đột, hắn không biết làm gì nên chỉ đánh vận khởi tu vi tập trung lại phía trước để đón đỡ hai luồng lôi điện đó.
Khi hai luồng lôi điện oanh kích vào người của Hứa Đào thì bỗng nhiên thiên lực ở chỗ đó bị vặn vẹo lại, nó hình thành một doành xoáy nhỏ rồi chuyển hướng hai dòng lôi điện sang hai bên.
Mặc dù hai dòng lôi điện không đánh trúng người Hứa Đào nhưng hắn cũng bị trọng thương không nhẹ tí nào.
Phốc!
Khuôn mặt Hứa Đào tái nhợt rồi máu tươi từ miệng hắn chảy ra liên tục. Để chống lại hai luồng lôi điện của Bôn Lôi Mã mà hắn đã phải xài tuyệt học của Hứa gia là Nghịch Thiên Đảo Địa.
Đây là một tuyệt kỹ mà gia tộc bọn chúng vô tình chiếm được trong một di tích cổ, do một cường giả bát phẩm để lại, chỉ có những người đóng góp thật nhiều cho gia tộc mới học được một phần của nó.
Tuy chỉ học được một phần nhỏ nhưng Hứa Đào chỉ với tu vi tam phẩm có thể đánh bạt hai luồng lôi điện của ngũ phẩm thiên thú thì phải biết tuyệt kỹ này mạnh mẽ tới cỡ nào.
Nhưng không đợi hắn vui mừng thì Kinh Thiên đã vòng ra sau lưng hắn, giáng một chưởng xuống.
Hứa Đào thấy tình cảnh không ổn nên hắn giơ tay lên đỡ một chưởng kia của Kinh Thiên. Do bản thân đã trọng thương nên sau khi tiếp một chưởng của Kinh Thiên thì tên Hứa Đào bị đánh văng xuống, để lại trên nền đất một cái hố rất to.
Nhưng Hứa Đào vẫn không buông bỏ hi vọng, hắn hét lên: "Cả đám các ngươi còn đứng đó làm gì, mau bắt con bé kia lại cho ta".
Thật sự phải nói tên Hứa Đào này kinh nghiệm giang hồ không ít, hắn dùng tới kế sách vây ngụy cứu triệu này, chỉ cần đám thuộc hạ hắn tấn công vào Hoa Hoa thì chắc chắn Kinh Thiên sẽ không rãnh tay tiếp tục truy kích hắn.
Nhưng mọi việc có ai ngờ được, khi năm tên thuộc hạ của bọn chúng lao tới thì Tiểu Hắc Bạch nãy giờ vẫn nằm im trong người Hoa Hoa bỗng nhiên biến lớn lên, nó xông ra ngoạm cổ bốn tên chết ngay lập tức, chỉ có tên tam phẩm sơ kỳ là né được.
Nhưng Tiểu Hắc Bạch không buông tha cho hắn, nó hú lên một tiếng dài rồi phóng ra hắc khí dày đặc bao trùm tên đó lại, không bao lâu sau khi hắc khí tán đi thì tên đó chỉ còn lại da mà thôi, toàn bộ thiên lực và máu thịt xương cốt đều bị Tiểu Hắc Bạch dùng hắc khí thôn phệ sạch sẽ.
Kinh Thiên thấy con sói này ra tay độc ác như thế thì da đầu hắn cũng tê dại, thật sự không ngờ bình thường trông nó dễ thương như vậy mà lại là tiểu ma đầu trời sinh a.
Hứa Đào thấy tình cảnh như vậy thì chỉ biết lắc đầu thở dại, hắn dùng ánh mắt lăng lệ nhìn Kinh Thiên: "Lần này chúng ta thất bại hoàn toàn, nhưng ngươi cũng đừng mong sống yên ổn".
Kinh Thiên chỉ nhìn hắn mà không nói gì, hắn tụ hoàng kim lôi trên tay rồi phát ra một chưởng lên đỉnh đầu Hứa Đào, toàn thân thể của Hứa Đào bị đánh tan thành mây khói.
Sau khi Hứa Đào đã chết thì bỗng nhiên trong cái hố xuất hiện hai kiện đồ vật, một cái là tàn quyển của tuyệt kỹ Nghịch Thiên Đảo Địa, một cái là thẻ bạch ngân của Lăng Vân hội quán.
Kinh Thiên nhặt hai món đồ lên thì ánh mắt hắn sáng rực, không ngờ trên người tên này lại có bảo bối a, Kinh Thiên cất quyển sách vào giới chỉ rồi hắn dùng thiên lực quét sạch hết khí tức của Hứa Đào trên thẻ bạch ngân, hắn dò xét một phen thì phát hiện trong cái thẻ này còn có hơn bảy mươi vạn lượng vàng, lần này thì hắn vớ bỡ rồi.
Sau đó hắn giải quyết hết mọi thứ không để lại dấu tích gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không nhờ có Bôn Lôi Mã thì giờ đây thật sự gặp phiền phức lớn.
Long ca quan sát nãy giờ mới lên tiếng: "Không ngờ ngươi cũng biết chơi trò đánh lén a, mặc dù làm vậy có tí coi không được chút nào".
Dù sao Long ca cũng đã đi theo Lôi Đế một thời gian dài, nên hắn đã bị nhiễm cái thói hiên ngang khí phách của Lôi Đế, nên khi hắn nhìn thấy Kinh Thiên ra tay đánh lén thì cũng có tí khó chịu trong người nên lên tiếng.
Kinh Thiên chỉ cười khổ: "Ta làm gì phải thánh nhân hay thuộc dạng người đầu đội trời chân đạp đất, ta chỉ muốn sống sót để tìm cách trở về mà thôi".
Kinh Thiên đứng đó chỉ cười tự diễu: "chiến đấu vượt cấp nào có dễ như thế, đối đầu với một tên thôi đã thấy khó khăn trùng trùng rồi, vậy mà lần này có tới hai tên. Thật sự không biết cái đám nhân vật chính trong truyện mình đọc phải trâu bò cỡ nào để chiến đấu vượt cấp liên tục a".
Kinh Thiên không suy nghĩ nữa mà ra lệnh cho Tiểu Hắc Bạch thu nhỏ lại rồi ngồi lên Bôn Lôi Mã phóng đi, hiện giờ hắn phải tới tòa thành gần nhất để dùng thông đạo đi tới Sơn Thành rồi trở về Hắc Ám Sơn hội hợp với đám người Nhu Thủy. Tính từ lúc hắn rời đi thì cũng đã gần một tháng rồi, nếu về trễ không kịp dự hội đáu giá thì coi như chuyến đi này vô ích.