Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

chương 267: ngoại truyện 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, Đào Đào kể tường tận toàn bộ những điều mình biết cho cô nghe: người này tên là Tống Sở, đến từ một thị trấn nhỏ rất xa, là người đứng đầu khoa kinh tế năm nhất cũng là đệ nhất mỹ nam của khoa, con gái đuổi theo anh đếm không hết, nhưng mà, anh lại là điển hình của người đàn ông lạnh lùng, bất kỳ người con gái nào chỉ cần tới gần anh ba mét sẽ bị khí lạnh trên người anh đóng băng lại hết rồi. . . . . .

A! Cô lại thích người đàn ông lạnh lùng. . . . . . Trong lòng Thần Hi mừng thầm.

"Cho nên nói, hôm nay cậu lại có thể đi tới bên cạnh anh ta mà không bị đông lại, kỳ tích! Thần Hi, mình thấy hoa đào của cậu đang nở rừng rực, hồng loan tinh động!" Đào Đào dường như nhìn thấu tâm tư của cô, tóm lấy trêu ghẹo cô.

Cuối cùng vẫn là lần đầu tiên động lòng với đàn ông, da mặt Tả Thần Hi mỏng, đuổi theo Đào Đào vừa đấm lại đánh, trong lòng, lại âm thầm phác họa hình dáng Tống Sở, người có chí lớn cố gắng phấn đấu đến từ thị trấn nhỏ, đối với con gái không dễ dàng động lòng, người đàn ông lạnh lùng đẹp trai, rất phù hợp với hình tượng người đàn ông lý tưởng trong lòng cô, cô mới không thích những tên đàn ông ỷ vào quyền thế tiền tài của gia đình mình ăn chơi trác táng tiếp cận cô!

Hồi tưởng lại lời nói của Đào Đào, cô mím môi cười, ha, hôm nay ánh mặt trời vừa đủ, làm sao cô sẽ bị anh cho đông cứng đây?

Từ lần đó trở đi, cô luôn theo sau Đào Đào.

Đào Đào đi nơi nào, cô theo tới nơi nào, bởi vì sẽ có cơ hội gặp mặt Tống Sở!

Đào Đào luôn thích cùng bạn trai đi phòng tự học của khoa kinh tế vào buổi tối, vì vậy cô cũng tự nhiên đi theo, yên tâm thoải mái ngồi ở bên cạnh Đào Đào và bạn trai cô ấy, làm bóng đèn siêu cấp lớn, chỉ vì có thể vừa đọc sách vừa có thể rình coi một bên mặt tuyệt sắc của mỹ nam (trai đẹp), sau khi tự học kết thúc thuận tiện ở trước mặt anh lượn một vòng, cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi, mặc dù mỗi lần nhận được đều là ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn qua của anh. . . . . .

Cô bắt đầu giựt giây để Đào Đào cưỡng bách bạn trai cô ấy mỗi tuần tổ chức hoạt động giao lưu giữa hai phòng ngủ, sau đó còn định kết thành quan hệ hữu nghị phòng ngủ, vừa đến Chủ nhật liền tụ tập lại cùng nhau đi dạo chơi thành phố Bắc Kinh, cô nhân cơ hội này mà có thể vây quanh Tống Sở chạy lên chạy xuống, nói chuyện phiếm với anh.

Đào Đào đối với hành động "Đuổi theo mỹ nam" của cô chỉ xì mũi coi thường, mãnh liệt khi dễ cô cứ như vậy mà cũng có thể theo đuổi đàn ông? Muốn cô lớn mật thổ lộ dũng cảm dâng tặng nụ hôn, hơn nữa phải rèn sắt khi còn nóng bằng cách hiến thân thể của mình. . . . . .

Thần Hi im lặng, chuyện như vậy cô vẫn là làm không được, nếu như cô làm như vậy, không biết cha có thể đánh chết cô hay không. . . . . .

Nhiều nhất, cô cũng chỉ dám lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh, dùng lời của cô mà nói, cái này gọi là gia tăng thêm ấn tượng. . . . . .

Chỉ là, sau nửa học kỳ chiến thuật gây ấn tượng của cô hoàn toàn thất bại, Tống Sở vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, nói chuyện với anh cũng chỉ như người xa lạ, chỗ thành công duy nhất của cô, là tiếp cận được lâu dài, nhờ ưu thế quen biết bạn trai Đào Đào mà đi tới bên cạnh Tống Sở mà thôi. . . . . .

Cô buồn bực, nói thế nào Tả Thần Hi cô cũng là hoa khôi của trường trong mắt người khác! Mặc dù cho tới bây giờ cô cũng không khoe khoang vẻ đẹp của mình, nhưng là cô biết, sau lưng các bạn học vẫn luôn nghị luận về cô, cũng nhận định cô là người thừa kế danh hiệu hoa khôi của trường.

Cô một đại mỹ nhân cả ngày ở trước mặt anh lượn qua lượn lại, vậy mà anh ngay cả một chút phản ứng cũng không có?

Sau đó, Đào Đào nói cho cô biết, đây là phương châm sai lầm!

Cuối cùng, nhờ Đào Đào giựt giây, cô từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên đánh bạo, ở đêm Giáng sinh hôm đó, chặn đường Tống Sở đang trên đường từ phòng tự học buổi tối trở về (lại nói đêm Giáng sinh mà còn có người đến phòng tự học, đoán chừng cũng chỉ có người đàn ông lạnh lùng như Tống Sở thôi. . . . . . ).

Cô vĩnh viễn nhớ rõ, đêm hôm đó tuyết bắt đầu rơi.

Cô đứng ở trên đường anh chắc chắn sẽ đi qua, ăn mặc giống như một đứa con nít. Cây ngô đồng đã rụng hết lá, nhánh cây trơ trụi phủ đầy tuyết đọng, bông tuyết vẫn không ngừng tuôn rơi, không khí lạnh không ngừng lướt qua mặt lạnh cóng, nhưng mặt của cô lại dị thường đỏ ửng, cầm trong tay là món quà do chính tay mình lựa chọn —— một chiếc đồng hồ nổi tiếng, khẩn trương nhìn Tống Sở từ phòng học đi ra.

Đêm đó, trong nháy mắt anh nhìn thấy cô, nhớ lại một câu nói: mặt như phù dung liễu như mi. (mặt như hoa sen, mi như cây liễu)

Cô xinh đẹp như thế, xinh đẹp làm cho anh cảm thấy tự ti mặc cảm, để cho anh không dám đến gần. . . . . .

Từ đầu học kỳ tới nay, cô vẫn luôn tìm các loại cơ hội vây lượn ở bên cạnh anh, anh không phải là không hiểu tâm ý của cô, nhưng mà, cô là ai? Đó là do anh không dám trèo cao, cho nên, anh chỉ có thể một lần rồi lại một lần lạnh như băng đối xử với cô. . . . . .

Nhưng, ngay tại thời tiết lạnh như băng thế này, vậy mà cô lại chặn đường trở về của anh, lớn mật rồi lại sợ hãi mà đưa quà tặng trong tay cho anh, hơn nữa đỏ mặt nói cho anh biết, "Tống Sở, Giáng Sinh vui vẻ, em thích anh. . . . . ."

Mặc dù vẫn biết lòng của cô, thế nhưng nghe chính miệng cô nói ra, anh vẫn là hỗn độn, giống như cô, tim của anh cũng nhảy loạn như nai con, chỉ là, lý trí của anh không cho phép như vậy, ánh mắt của anh vẫn như cũ không một gợn sóng, giọng nói của anh cũng giống như thời tiết lạnh như băng, "Cám ơn, nhưng mà. . . . . . Tôi không thích cô!"

Anh không biết chính mình đối với một cô gái lần đầu tiên thổ lộ đã bị cự tuyệt sẽ có ý nghĩa như thế nào, chỉ là trong nháy mắt đó anh nhìn thấy trong mắt cô đột nhiên dâng lên nước mắt ủy khuất, còn có mặt cô hồng như quả táo, biểu tình như vậy, có bao nhiêu điềm đạm đáng yêu thì có bấy nhiêu điềm đạm đáng yêu. . . . . .

Mà càng làm cho anh khó hiểu, rõ ràng là anh cự tuyệt cô, nhưng lúc nhìn thấy biểu tình này của cô, tim của anh, đột nhiên đau đớn. . . . . .

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái. . . . . .

Anh chưa bao giờ làm cho một người con gái khổ sở, thì ra là, cái này gọi là đau lòng. . . . . .

Thì ra là, Tả Thần Hi —— cô gái nhà giàu luôn xuất hiện ở trước mặt anh, đã bất tri bất giác đi vào trong lòng anh. . . . . .

Anh rất sợ, sợ mình nếu tiếp tục ở chung với cô sẽ mềm lòng, vì vậy lựa chọn trốn tránh, bỏ lại một mình cô, vội vã thoát đi.

Anh vạn lần không ngờ chính là, người là thoát đi, nhưng lòng của anh, dường như đã bị thất lạc ở dưới gốc cây ngô đồng trụi lủi kia, một buổi tối, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại biểu tình uất ức muốn khóc của cô, trong lòng giống như có một giọng nói đang nói..., nên làm như thế nào? Bỏ lại một mình cô ở đó có thể gặp chuyện không may hay không? Cô có khóc hay không? Có thể nghĩ thông suốt hay không?

Vì vậy, anh lại len lén trở lại dưới tàng cây tìm, quả nhiên thấy cô còn ngây ngốc đứng tại chỗ, đưa cho anh quà tặng đã mở ra

Mở ra, loáng thoáng là một chiếc đồng hồ đeo tay, cô đối diện với chiếc đồng hồ đeo tay không biết đang ngẩn người cái gì.

Trong nháy mắt anh từng có xúc động, muốn xông qua ôm cô vào trong ngực, như vậy cô cũng sẽ không có cái biểu tình uất ức muốn khóc kia? Nhưng là, khi anh thấy chiếc đồng hồ đeo tay kia, kích động này lại bị không khí lạnh như băng này đông cứng.

Đồng hồ đeo tay. . . . . .

Là ROLEX hay là OMEGA?

Anh từng nhìn thấy trên cổ tay cô cũng có một cái đồng hồ ——ROLEX, thật sự phía trên còn nạm vàng sáng lấp lánh làm hoa qua mắt của anh. . . . . .

Thật ra thì, cha của anh đã từng làm chủ tịch huyện, trong gia tộc nhà bọn họ cũng coi như có uy tín và danh dự, nhưng kể từ khi đi tới Bắc Kinh học, anh mới nhìn thấy anh cùng với những con cán bộ công chức viên chức nhà nước tại thành phố Bắc Kinh chênh lệch thế nào, trong lòng hiểu rõ sự chênh lệch này giống như nước sông với nước biển để cho anh chỉ có thể dùng biểu tình lạnh như băng tới ngụy trang mình. Anh thừa nhận, trước mắt cô đang mặc bộ quần áo lông màu trắng, giống như một thiên sứ, mà anh, chỉ là một người bình thường, thiên sứ đứng ở trên cao, không phải anh có thể với tới . . . . . .

Mặc dù trong lòng rất đau, anh vẫn là lựa chọn nhẫn tâm rời đi, tiếp theo là gọi điện thoại cho bạn trai Đào Đào, để cho anh ta nghĩ biện pháp kéo cô về đi, không nên ở trong thời tiết lạnh như băng này mà bị cảm. . . . . .

Sau lần tỏ tình thất bại này, Tả Thần Hi uể oải một khoảng thời gian, không bao giờ ở trước mặt anh xuất hiện nữa, không bao giờ đi phòng tự học buổi tối của anh nữa. Đào Đào lo lắng, cũng thay cô bất bình, cô gái ưu tú như vậy chủ động theo đuổi Tống Sở, tại sao Tống Sở cự tuyệt? Anh có cái gì mà chảnh chứ?

Đào Đào rất muốn ra mặt vì Tả Thần Hi, dạy dỗ Tống Sở, vậy mà, cái khối băng Tống Sở đó, ai dám tới gần chứ? Cuối cùng, Đào Đào không thể làm gì khác hơn là lần nữa bức bách bạn trai mình, ra mặt thay Thần Hi hỏi Tống Sở một chút, cuối cùng tại sao anh muốn cự tuyệt Thần Hi? Nếu như không thích cô ấy thì tại sao sau khi cự tuyệt còn gọi anh đi khắc phục hậu quả giùm mình chứ?

Trong khi bạn trai Đào Đào một lần lại một lần cố gắng truy hỏi, Tống Sở vẫn giữ vững trầm mặc, cuối cùng trong một lần đã nổi giận, trả lời một câu, "Tôi ghét những cô gái nhà giàu nũng nịu!"

Sau khi Đào Đào lấy được đáp án này, trước tiên nói cho Thần Hi biết, giờ đây Thần Hi mới hiểu được, thì ra là, bối cảnh gia đình cô chính là chỗ mấu chốt, nhưng, cái này lại làm cho cô càng thêm thưởng thức anh, phải nói nam sinh đuổi theo cô không ít, nhưng rất nhiều người nhìn trúng là gia thế nhà cô, con nhà giàu muốn cùng nhà họ Tả liên kết lại, bình thường những người này là muốn nhờ cô mà một bước lên trời, cái người đàn ông lạnh lùng Tống Sở này, thật là làm cho không có người nào không thích!

Từ ngày đó trở đi, cô vốn tưởng rằng đã hết hi vọng nhưng ngọn lửa chiến đấu lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt, quả thật đốt thành lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Cô lấy toàn bộ quần áo của mình đưa cho các bạn, bắt đầu cũng mặc những nhãn hiệu quần áo phổ biến như anh;

Cô tháo xuống đồng hồ đeo tay ROLEX mẹ đưa cho cô cùng tất cả đồ trang sức, để cho mình và các bạn học nữ bình thường khác không có khác nhau;

Cô không bao giờ lái xe ra vào trường học nữa, bắt đầu ngồi tàu điện ngầm bắt xe buýt; thậm chí cô cự tuyệt tiền sinh hoạt phí cha mẹ cho, cùng anh đi làm thêm bên ngoài kiếm tiền;

Cô dạy kèm tại nhà kiếm được khoản tiền đầu tiên, liền mời anh đi ăn uống, cô không có chọn phòng ăn hạng sang, mà là đi quán nhỏ ven đường;

Cô sẽ không ghét bỏ món ăn của quán ăn khó ăn, bắt đầu cùng anh chen chúc trong quán ăn, đang ăn những món ăn không hề ngon miệng, nhưng bởi vì cùng anh ở chung một chỗ mà ăn được rất ngon;

Cô xuất hiện trong đội cổ động tại mỗi một trường trận đấu của anh, giọng nói lớn tiếng nhất chắc chắn chính là cô, chỉ cần anh vừa vào sân, ngay lập tức cô sẽ vô cùng hưng phấn nói cho người bên cạnh: có trông thấy không? Đó là tiểu Mỹ Nhân nhà tôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio