Trong lúc đó, hai tay cô chống đỡ giữa hai người, cố gắng đẩy anh ra. Mặc kệ anh là bệnh nhân, chỉ cần có thể đẩy anh ra là được rồi, nếu không chuyện cô bị một bệnh nhân khiếm nhã chắc chắn sẽ truyền khắp bệnh viện. Vậy cô làm sao còn có thể làm người?
Nhưng mà, hơi rượu phả lên mặt làm cô choáng váng, trong lúc cô còn hơi choáng váng, mội đã bị vật mềm mại dịu dàng của anh chặn lại.
Loại cảm giác này cô rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Năm năm, chưa một lần quên....
sự gắn bó giống như môi với răng, mùi rượu nồng đậm khiến cô phút chốc bị thất thần, đôi mắt khép hờ, cảm giác dưới bầu trời đen kịt có pháo hoa nở rộ, thưa thớt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô chợt ý thức được mình đang ở chỗ nào, bên cạnh còn có ai. cô lập tức mở mắt ra, dùng sức giãy giụa dưới thân anh, khổ nỗi sức mạnh của anh quá lớn nên mọi cố gắng của cô đều phí uổng.
Cuối cùng, một cỗ sức mạnh khá lớn đem Tả Thần An kéo ra khỏi người cô. cô sửa sang lại đầu tóc rối bời cùng cái mũ của mình rồi lúng túng đứng dậy, người tới chính là phó viện trưởng Kỷ Tử Ngang.
"Viện trưởng Kỷ ...." Mặt cô đỏ bừng, không biết phải giải thích thế nào.
Ngược lại Kỷ Tử Ngang lại giúp cô giải thích ổn thỏa, "Cậu ấy uống say rồi, cô chớ so đo với con quỷ say làm gì."
"A...." Như vậy cũng tốt. Cứ nghĩ cô và anh chưa bao giờ quen biết đi.
Kỷ Tử Ngang lại nhìn sang nữ y tá đã sớm ngây người nói: "Tiểu Lâm, cô ra ngoài trước đi. Chuyện hôm nay nhất định không được nói cho ai biết, để tránh những phiền toái không cần thiết."
"Vâng ạ!" Nét mặt của nữ y tá Tiểu Lâm cũng bị lây nhiễm mà phiếm hồng. Trực tiếp nhìn thấy những hình ảnh hạn chế nha, có ai lại không đỏ mặt?
Tả Thần An bị Kỷ Tử Ngang kéo lại trên giường lần nữa. Sau một hồi gây chuyện ầm ĩ lại giống như tiến vào cơn say, hoàn toàn yên tĩnh lại. Chỉ là, hàng lông mày hơi nhíu lại kia có phải chứng minh tâm trạng của anh không thoải mái?
"Nội soi dạ dày đã làm xong, còn có mấy cuộc kiểm tra đến lúc đó cô hỗ trợ cậu ấy đi. Tôi kê trước một đơn thuốc, cô đi chế thuốc rồi truyền vào giúp cậu ta." Kỷ Tử Ngang bảo cô.
"Được." cô đáp lại rồi ra ngoài, không nhịn được còn quay đầu nhìn Kỷ Tử Ngang hỏi: "Viện trường Kỷ, sao không chuyển anh ấy đến phòng điều trị chuyên khoa?"
"Bên này chuyên nghiệp hơn." Kỷ Tử Ngang nói ra một câu trả lời mơ hồ.
Đây cũng gọi là lý do sao? Chẳng lẽ ở đó không chuyên nghiệp?
"Bên kia phòng bệnh cũng đầy rồi." Kỷ Tử Ngang lại bổ sung.
Vậy cũng đúng.
cô yên lặng cúi đầu bước ra ngoài, cái này liệu có được gọi là nghiệt duyên? Lịch sử vẫn luôn tái diễn tràn đầy kịch tính như vậy sao?
Vừa mới trở lại phòng làm việc của y tá, Tiểu Lâm với vẻ mặt hưng phấn lập tức chạy tới, nói nhỏ với cô: "Chị Hạ Hạ, chị biết người ở giường là ai không?"
cô thầm nghĩ biết! Dĩ nhiên là biết. cô ngay cả anh thích mặc quần lót màu gì cũng biết nữa là. Nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi sắc mặt lắc đầu, "không biết."
"Là Tả Tam thiếu nhà họ Tả - Tả Thần An. Chị biết nhà họ Tả không? Chính là nhà họ Tả giàu sang quyền quý trong truyền thuyết đó. Chị được Tả Tam thiếu hôn. A, chị thật may mắn! Chị Hạ Hạ, nghe nói Tả Tam thiếu...." Vẻ mặt Tiểu Lâm lấp lánh cứ như người được hôn là cô ấy.
Hạ Vãn Lộ thầm lắc đầu, nhìn phía sau lưng Tiểu Lâm cười một tiếng, "Viện trưởng Kỷ, xin chào."